Cam Điềm tỏ vẻ niềm nở cười đồng ý “Tất nhiên là được rồi.”
Trông thấy phản ứng như thế của cô Hứa Trí chỉ cảm thấy trong đầu anh ta không hiểu sao mà bắt đầu nổi bong bóng ngọt ngào.
Anh ta chưa từng có cảm giác như thế này, có cảm giác choáng váng đầu say trong chai rượu vậy.
Một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ mang theo mùi thơm ngát kỳ lạ trên người thiếu nữ thổi ngay qua chóp mũi anh ta khiến cảm giác như thế càng to lớn hơn.
Hứa Trí không tiếp tục thất lễ nữa mà lấy điện thoại từ trong người ra xoay nó một vòng trong tay rồi cầm chắc, dùng thái độ đối xử với những cô gái hồn nhiên, ngoan ngoãn để nhìn Cam Điềm.
Trong giọng nói mang theo chút cưng chiều “Vậy lưu số điện thoại liên lạc được không? Nếu như cô đồng ý và có thời gian rảnh thì tôi muốn mời cô làm cố vấn riêng của tôi, chắc chắn cô sẽ hài lòng với mức lương thuê.”
Cô có thể thấy Hứa Trí không phải đang dỗ dành cô cho vui mà là thật sự nghiêm túc muốn mời cô làm cố vấn thẩm định bảo vật.
Cam Điềm chỉ cảm thấy chỉ số may mắn hôm nay của cô cao thật, cao đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng mà cô không có điện thoại đành phải nhún vai “Tôi không xài điện thoại, nhà tôi cũng không có điện thoại nốt.”
Mặc dù đã từng nghe chú Trần nói về chuyện này nhưng bây giờ khi nghe sự thật trực tiếp từ trong miệng Cam Điềm như vậy thì Hứa Trí cũng hơi bất ngờ.
Anh ta đặt điện thoại lên bàn trà, dùng từ lịch sự “Xin được hỏi một câu tiểu điềm điềm, cô điều kiện gia đình cô không tốt lắm à?”.
Cam Điềm không giải thích thêm gì mà chỉ gật đầu “Ừm”.
Trên gương mặt Hứa Trí không còn chút ý cười nào mà thay vào đó là vẻ mặt đầy cảm thông, anh ta hỏi tiếp “Cô vẫn đang đi học à?”.
Cam Điềm lắc đầu “Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi không đi học nữa. Bây giờ tôi đang là một kẻ thất nghiệp.”
Cô nói như vậy dường như càng khiến anh ta muốn thu nhận cô hơn, Hứa Trí khẽ hít một hơi “Vậy cô hãy xem xét thử, lương bổng ở chỗ tôi rất tốt. Cô hãy đến đây làm đi, tôi thấy cô biết rất rõ về đồ cổ bằng Ngọc Thạch này.”
Chuyện này đang phát triển về hướng một vở kịch đầy đắng cay khiến Hứa Trí nảy sinh cảm giác muốn cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, nếu tiếp tục phát triển theo hướng này thì sẽ thành ân huệ.
Anh ta muốn mời cô làm cố vấn riêng không phải vì khả năng giám định kho báu của cô ư, nói thẳng ra là vì muốn thu gom được nhiều báo vật có giá trị hơn hoặc là kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.
Bọn họ chỉ mới quen biết mà thôi, chỉ có lợi ích ở đây chứ lòi đâu ra những vướng mắc tình cảm chứ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận