Bản thân Cam Điềm không thích những thứ lung ta lung tung thế này, cô nghĩ bụng, không thể để anh ta dẫn mình đi chệch hướng được, thế nên cô bèn bắt lấy chủ đề chính của câu chuyện “Tôi đây cũng không phải là dạng người có kiến thức bình thường đâu, nếu cậu muốn mời tôi làm cố vấn thì tôi còn cần suy nghĩ thêm đã.”
Hứa Trí thì hoàn toàn không thèm để ý đến khả năng giám định báo vật của cô cho lắm, anh ta cười rút một tấm danh thiếp từ kẹp danh thiếp ra đưa đến trước mặt cô “Vậy sau khi đã suy nghĩ kỹ rồi thì hãy gọi điện thoại cho tôi hoặc đến đây tìm tôi cũng được.”
Thái độ dịu dàng chiều chuộng này là đang xem cô thành một cục bé cưng đáng yêu ngọt ngào gì vậy.
Với gương mặt cô đang dùng này thì cũng đành chịu, Cam Điềm cũng chỉ có thể xem bản thân là một cục bé cưng đáng yêu ngọt ngào.
Cô nhận danh thiếp rồi cất vào túi áo lông vũ, sau đó nhìn Hứa Trí đáp một câu “Được.”
Sau khi đã trò chuyện xong về những vấn đề quan trọng và không quan trọng, chú Trần cũng đúng lúc xách theo vali tiền về.
Sau khi lên lầu đưa vali cho Hứa Trí, ông thở hổn hển nói :Cậu chủ vừa đủ 600 nghìn, cậu đếm thử xem.”
Hứa Trí mở vali ra đếm sơ qua một chút, sau khi đến xong bèn quay vali sang phía Cam Điềm, những tờ nhân dân tệ xếp thành từng chồng gọn gàng giống như thịt ba chỉ để trước mặt mình, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Cam Điềm cũng không ngại mà thẳng thắng ngồi đến từng sấp từng sấp.
Đúng là vừa đủ 60 sấp, còn trong một sấp có thiếu hay không thì cô không đến.
Nếu như Hứa Trí chịu đưa thêm 100 nghìn cho cô thì còn kỳ kèo mấy đồng làm gì, cho dù có thiếu vài trăm vài nghìn gì đấy thì cũng chẳng sao.
Sau khi đếm tiền xong, Cam Điềm cũng không cần cái vali thoạt trông huênh hoang kia, cô đưa tượng Phật bằng ngọc trắng cho Hứa Trí rồi hỏi xin chú Trần hai bọc nilon màu đen, mở bọc phồng lên trực tiếp nhét từng sắp tiền vào trong bao nilon.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trí thấy tác phong làm việc như thế này, khóe môi nở nụ cười.
Không phải buồn cười vì cảm thấy cô nghèo rớt mồng tơi mà là thấy cô đáng yêu bất ngờ.
Trong mắt Cam Điền bây giờ chỉ có tiền mà thôi, cô không thèm để ý Hứa Trí có ý kiến gì với cô.
Sau khi xếp gọn toàn bộ tiền đào kho báu mà cô kiếm được, cô thắt nút bịt miệng túi nilon lại rồi xách túi đứng dậy nhìn sang Hứa Trí “Anh hứa đã thanh toán tiền hàng xong rồi thì tôi đi về trước đây.”
“Được.” Hứa Trí đứng dậy đưa cô đến đầu bậc thang, không quên dặn cô “Sau khi suy nghĩ kỹ rồi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy hoặc đến đây tìm tôi cũng được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận