Bên đường, Cam Điềm tựa vào lưng Tiểu bát hỏi cậu ta ngay khi Tiểu bát vừa bước xuống bậc thang cuối cùng “Tối nay làm món gì ăn thế?’’.
Người đi đường hai bên đi sượt qua vai, Tiểu bát suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Thịt xối mỡ, chuối tiêu thái sợi, tôm bóc vỏ chưng trứng....” Cam Điềm vừa nghe Tiểu bát nói vừa tưởng tượng hình ảnh những món ăn này mà chảy nước miếng khi cô đang nghe đến món thứ tư là cá hấp chưng thì chợt có người xuất hiện trong tầm mắt cô, mặc bộ vét đắt tiền, khí tràng tỏa hơi nóng mạnh mẽ.
Cam Điềm liếc mắt một cái đã nhận ra ngay người này là Phong Cảnh Hàng.
Cảnh này chẳng khác nào ban ngày gặp ma vậy, cô vươn một tay bịt chặt miệng Tiểu bát lại theo bản năng rồi dụi mắt hai lần thật mạnh.
Sau khi chắc rằng đây không phải ảo giác, Cam Điềm lập tức buông tay khỏi miệng Tiểu bát, cũng mặc kệ cả khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ ngu ngơ đầy thắc mắc, cô nói bên tai cậu “Bát muội, sắp chết rồi, sắp chết rồi, đừng nói nhảm nữa, xoay người quay đầu lại chạy mau.”
Tiểu bát đang không hiểu chuyện gì khù khờ nghe, Cam Điềm giục thêm một câu “Bát muội, quay đầu lại chạy đi” cậu ta mới phản ứng kịp.
Thấy Cam Điềm đang rất gấp gáp, cậu ta cũng không suy nghĩ nguyên nhân mà nắm chặt hai đùi Cam Điềm, xoay người co cẳng chạy.
Đúng lúc La Suy Tử đi ngang qua Phong Cảnh Hàng thì quay đầu lại nhìn xem Tiểu bát và Cam Điềm có theo kịp không.
Bỗng nhiên cậu ấy phát hiện Tiểu bát đang cõng Cam Điềm chạy nhanh về hướng ngược lại.
Như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc La Suy Tử hô to về phía Tiểu bát và Cam Điềm đang chạy” Mẹ kiếp hai người làm gì vậy? Chạy đi đâu đó?”.
Cam Điềm nghe được tiếng la hét của La Suy Tử thì quay đầu lại, thấy Phong Cảnh Hàng đuổi theo, lập tức nói với Tiểu bát” Chạy mau,, chạy mau đừng để ý tới cậu ấy, lát nữa cậu ấy về sau.”
Tiểu bát không biết chuyện gì nhưng nghe Cam Điềm nói vậy thì cắm đầu chạy như điên, cậu ta chạy một mạch đến khi Cam Điềm vỗ vỗ vai ra hiệu, lúc này Tiểu bát mới giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn.
Sau khi dừng lại, cậu ta để Cam Điềm xuống đất rồi dựa vào tường bắt đầu thở mạnh, gò má ửng hồng.
Tuy Cam Điềm không chạy nhưng lúc này cũng thở gấp, tay đặt trên ngực mình lẩm bẩm “Đây là oan gia ngõ hẹp sao, chạy trốn trên đường lớn mà cũng gặp. Đây là duyên phận gì vậy?”.
“Người mặc vét kia...”
Năng lực quan sát của Tiểu bát khá tốt, cậu ta thở hổn hển, yếu ớt nói “Người đó là ai vậy?”.
Nhắc tới người mặc vest bỗng dưng Cam Điềm im lặng thò đầu ra ngoài đường nhìn trước nhìn sau, cô lo lắng Phong Cảnh Hàng dẫn người đuổi theo nên không có tâm trạng giải thích cặn kẽ cho Tiểu bát, có điều lúc này cô đã bình tĩnh hơn khi nãy “Về nhà rồi nói.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận