Tiểu bát gật đầu. cũng không hỏi gì thêm mà theo cô đón xe về nhà.
Phong Cảnh Hàng cởi cúc áo vest, nới lỏng cà vạt.
Anh đuổi theo hai người qua mấy ngã rẽ nhưng vẫn bị người trước mặt bỏ lại.
Anh đứng ở ngã rẽ tức giận, tháo cà vạt trên cổ ném mạnh xuống đất, đá một cái vào cột đèn bên đường.
Đến khi bình tĩnh lại một chút thì mới nhận ra hành vi bất thường của mình, quả thực không phù hợp với thân phận của anh.
Phong Cảnh Hàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc để hơi thở hoàn toàn ổn định trở lại, anh phất áo vest một cái rồi trở về. Tuy Trời lạnh nhưng bên trong lại đổ mồ hôi, ánh mắt anh tối sầm lại, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi điện.
Áp điện thoại lên rồi mở miệng nói “Sắp xếp người đến phố Hạnh Phúc tìm người, dù có đào sâu ba thước cũng phải bắt được người cho tôi.”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Lý Hưng Kỳ “Vâng, tổng giám đốc Phong.”
Khi Cam Điềm và Tiểu bát đón xe về đến nhà thì thấy La Suy Tử đã đến trước.
Lúc Cam Điềm và Tiểu bát đi vào, cậu ấy quan sát hai người một lượt từ đầu tới chân rồi tò mò hỏi “Chuyện gì vậy, ban ngày gặp quỷ à?”.
“Chờ một lát rồi nói.” Cam Điềm xua tay vứt túi nilon màu đen lên trên bàn, sau đó cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
La Suy Tử liếc mắt nhìn túi nilon mà cô tùy tiện ném trên bàn, đưa tay mở ra “Cái gì trong đây vậy?”.
Cam Điềm liếc mắt nhìn cậu ấy một cái “Thịt ba chỉ.”
“Không phải chị không thích ăn thịt ba chỉ sao, mua nhiều như vậy làm...”
Khi cái túi được mở ra La Suy Tử khựng lại, bối rối một lúc rồi vội vàng đưa tay lục lọi vài cái, sau đó cậu ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cam Điềm “Mẹ kiếp, chị đại, chị cướp ngân hàng à? Vậy nên chị mới bị người ta đuổi theo đúng không?”.
Tiểu bát nghe La Suy Tử nói vậy cũng tự mình qua xem, nhìn thấy một sấp nhân dân tệ thì cậu ta lờ mờ giải thích một câu “Không phải cướp ngân hàng.”
Cam Điềm không giống như bọn họ, bộ dáng của bọn họ giống như tám trăm trăm năm chưa nhìn thấy tiền vậy.
“Lấy được bằng thực lực.”
La Suy Tử trợn mắt giơ ngón tay cái lên tán thưởng Cam Điềm “Chị đại đúng là chị đại, quả nhiên theo chị đại có thể được ăn nhậu no say.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận