Cửa phòng trộm vang lên tiếng gõ cửa, cửa được mở ra từ bên ngoài gió lạnh thổi vào trong La Suy Tử xách một túi nilon lớn đầy rau dưa thịt viên bước vào từ bên ngoài. Cậu ấy vào nhà rồi đổi giày và cởi quần áo, duỗi đầu vào trong phòng ngủ ở bên cạnh “Cam gia chuẩn bị ra ăn cơm”.
Cam Điềm bò xuống giường, chân đau nên không muốn chạm vào sàn nhà vì thế cô nhìn về phía La Suy Tử: “Đến đây cõng tôi.”
La Suy Tử bội phục, cậu ấy buông túi nilon trong tay bước đến mép giường đưa lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống.
Sau khi Cam Điềm trèo lên thì lập tức cậu ấy cõng cô ngồi vào bên cạnh cái bàn trong phòng khách. Cam gia nhà cậu ấy yếu ớt như vậy cậu ấy không thích ứng nhanh được nhưng cậu ấy vẫn vui vẻ phục vụ.
Cô thả đồ ăn mới mua vào bồn nước bên cạnh. La Suy Tử móc thuốc hạ sốt tăm bông và băng keo băng dán ra khỏi túi áo sau đó sức thuốc cho chân trái của Cam Điềm trước. Cậu ấy ngồi vào cái ghế gấp nhỏ rồi đặt chân cô lên đùi chính mình, vặn nắp chai thuốc hạ sốt màu trắng trong tay vừa vặn vừa đặt lên mũi ngửi mùi, hương mê người chui vào lỗ mũi La Suy Tử dừng động tác rồi nhìn về phía Cam Điềm mí mắt chớp liên tục.
“Mẹ… gì vậy, Tại sao chân cũng thơm như vậy.”
Đúng rồi bây giờ cả người cô vô cùng thơm, mùi hương không nồng nhưng rất dễ ngửi, ngay cả chính cô cũng có thể ngửi được. Ánh mắt Cam Điềm từ từ nhìn về phía La Suy Tử “Bộ dạng bây giờ của tôi có đẹp không?”
La Suy Tử ngoan ngoãn gật đầu “Đẹp”.
Thật ra diện mạo của cô gái này và Cam gia nhà cậu ấy không khác nhau lắm. Chẳng qua là cô gái này nhìn trông rất yếu ớt, cả người không có một chỗ không hoàn mỹ không giống người bình thường. Mà Cam gia nhà cậu ấy trông vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai có thể đánh tay đôi với rất nhiều người đàn ông mạnh khỏe.
Nếu không mạnh thì cũng không thể làm cậu ấy và Tiểu bát cam tâm tình nguyện gọi cô là chị đại. Cam Điềm hít một hơi dài rồi cúi đầu xuống ánh mắt lạnh nhạt cô tiếp tục hỏi:
“Đẹp đến mức nào?”
La Suy Tử liếc mắt nhìn cô một cái cười ha ha trông rất đáng khinh cậu ấy buột miệng thốt ra “Muốn loạn luân”.
“Bốp” một chiếc dép lê dính vào trên mặt cậu ấy. La Suy Tử bị đế giày đập vào đầu lộ ra biểu cảm ngây ngốc khóe miệng đáng khinh trề xuống, ánh mắt sững sờ dại ra cậu ấy uất ức khịt mũi một cái, cúi đầu sững sờ dời ánh mắt sang chỗ khác, cẩn thận bôi thuốc giúp Cam Điền dùng cây châm được làm nóng chọc thủng bọng máu sau đó rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương. La Suy Tử dốc chút thuốc bột màu trắng lên trên miệng vết thương, Cam Điềm ư một tiếng muốn rút chân về vì bị La Suy Tử đè chân lại không thể cử động được nên cô trực tiếp la lên
“Vãi, đau đau đau, nhẹ một chút, nhanh lên.”
La Suy Tử cạn lời thật sự là giọng của chị đại nhà cậu quá uốn éo rồi, người không biết mà nghe thấy còn nghĩ rằng cậu ấy đang làm trò bậy bạ nào đấy. Sau khi rắc thuốc bột xong
thì bắt đầu cuốn băng gạc. Cam Điềm bình tĩnh lại một chút nhìn La Suy Tử rồi hỏi
“Biểu cảm vừa rồi của cậu là thế nào?”
La Suy Tử nghiêm túc suy nghĩ quay đầu nhìn về phía Cam Điềm
“Chỉ là cảm thấy bây giờ chị đại là một cô gái yểu điệu có phải chị đại nên dịu dàng một chút ngoan ngoãn một chút, đáng yêu một chút không?”
“Dịu dàng một chút, ngoan ngoãn một chút, đáng yêu một chút?”
Cam Điềm nhíu mày”Chẳng lẽ trước giờ tôi không phải là con gái á?”
Đây là câu hỏi chết người La Suy Tử nhếch môi đầy khoa trương tỏ vẻ cậu ấy sẽ không nói nữa. Dù không nói lời nào nhưng trong lòng vẫn đang hoạt động. Bây giờ chị đại của cậu ấy rất thơm, chân vừa mềm mại vừa trơn bóng, không trách cậu ấy thường xuyên nảy sinh tâm tư bỉ ổi.
Chẳng qua là nếu bảo cậu ấy thật sự làm loại chuyện này với chị đại thì cậu ấy không thể nào làm được. Ngẫm lại cũng cảm thấy sợ đến lạnh sống lưng, so với chuyện gặp quỷ còn khó có thể khiến người ta tiếp nhận hơn. Vừa nghĩ đến trình độ bạo lực của Điềm gia nhà cậu ấy tâm tư bỉ ổi đã không chịu nổi 3 giây, dù có bảo cậu ấy vững lòng thì cũng không thể vững nổi.
Ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tiếc cho một cơ thể nữ giới trắng nõn mềm mại như vậy lại bị Cam gia nhà cậu ấy xuyên qua .
Chà đạp đồ tốt quả thật là rất lãng phí , haizz. La Suy Tử đặt chân Cam Điềm trở lại trên mặt đất đứng dậy bước đến bồn nước bắt đầu rửa rau thái thịt. Cam Điềm dựa vào cái bàn bên cạnh chống khuỷu tay lên trên mặt bàn rồi nâng đầu lên. Cô nhìn cậu ấy hỏi:
“Cậu cảm khái chuyện gì vậy?.”
La Suy Tử nói sang chuyện khác cho có lệ, vừa tiếp tục thở dài vừa nói
“Không biết bây giờ Bát Muội đang ở nơi nào?”.
Cam Điềm cũng không muốn biết Tiểu bát đang ở nơi nào, đơn thuần chỉ muốn biết là cậu ta có còn sống không. Nhưng sau khi La Suy Tử cắm điện cho lò vip bưng các loại đồ ăn có vẻ ngoài cực kỳ khó coi và thịt lên trên bàn thì tâm tư của cô không còn đơn thuần nữa.
Cô cắn chiếc đũa nhìn đồ ăn trên bàn một lượt, trong lòng thầm nghĩ phải sớm tìm được tiểu bát mới được, nếu không cô sẽ luôn ăn cơm heo với La Suy Tử mất.
Cho dù nó trông cực kỳ giống cơm heo nhưng vẫn phải ăn, cô đã rất đói bụng rồi. Đổ toàn bộ thịt viên vào trong nồi ăn một miếng nấm kim châm và hai miếng rau xà lách rồi mới nhúng đến ba chỉ bò, xách bò và dạ dày. Ăn đến mức dạ dày ấm áp thoải mái vô cùng, lúc này Cam Điềm mới chính thức nói đến chuyện chính, cô vừa gắp đồ ăn bỏ vào trong nồi vừa nói với La Suy Tử:
“Cậu có cảm thấy thế giới này có chút quen thuộc không?”
La Suy Tử đang nhai thịt trong miệng lộ ra bộ râu lôi thôi chuyển động theo cơmiệng xung quanh. Cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn Cam Điềm:
“Em không thấy vậy.”
Cam Điềm cho cậu ấy một cái liếc mắt, ngẫm sơ lại Hiệp nghị mà nguyên chủ ký kết là bí mật không có nói với cha nuôi của cô ấy cho nên La Suy Tử chắc cũng không biết bí mật trên người cô.
Cam Điềm kể cho cậu ấy nghe về chuyện mà nguyên chủ đã bí mật ký kết hiệp nghị chấp nhận phẫu thuật.
Sau khi nói thì hỏi lại một câu cậu nhớ lại thử xem. La Suy Tử gấp một miếng lòng bỏ vào trong nồi, nhúng vài giây rồi gấp ra bỏ vào trong chén nước tương. Chuyện này nghe có chút quen tai “Có phải cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết mà Tiểu Bát đã đọc không? Cậu ta giống như đã từng kể rồi em không nhớ rõ lắm.”
Nói xong cậu ấy gắp miếng lòng dính nước tương bỏ vào trong miệng nhai với vẻ mặt thỏa mãn.
Cam Điềm nhìn cậu ấy nhai miếng lòng cảm thấy lời này của cậu ấy có khả năng rất lớn.
Bình thường khi bọn cô rảnh rỗi sẽ dành phần lớn thời gian ở chung với nhau.
Cam Điềm và La Suy Tử không thích đọc tiểu thuyết, Cam Điềm dành thời gian để xem các cơ quan cổ mộ và tri thức về đồ cổ làm bằng ngọc thạch, Là Suy Tử thích đọc mấy quyển sách liên quan tới phong thủy bát quái và nhìn tướng đoán mệnh.
Trong ba người bọn cô chỉ có một mình Tiểu bát thích đọc các thể loại tiểu thuyết.
Các tiểu thuyết thể loại huyền ảo đô thị thần quái đã không còn thỏa mãn được cậu ta, cậu ta cũng say sưa đọc lướt qua các tiểu thuyết như cô vợnhỏ của tổng giám đốc bá đạo, Vương Phi Của Vương Gia ngoan độc.
Trong phạm vi ngôn tình nếu là tiểu thuyết mà Tiểu bát đã đọc qua vậy chắc chắn cậu ta là người hiểu rõ nhất về cốt truyện và cơ cấu thế giới của tiểu thuyết này.
Cam Điềm suy nghĩ một lúc rồi nhìn La Suy Tử “Cậu nói xem phải làm như thế nào thì mới có thể tìm được Tiểu bát”
“Không biết nữa.”
La Suy Tử nhún vai một cái tiếp tục ăn thịt của cậu ấy. Cô sợ La Suy Tử sẽ ăn sạch thịt thế nên Cam Điềm cũng tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nghĩ cuối cùng nghĩ ra được một chiêu cô nói với La Suy Tử “Tôi và cậu cùng xuyên qua người có vóc dáng giống chính mình bảy tám phần chúng ta nghĩ kỹ lại xem có phải chúng ta có quen người có dáng dấp nhỏ con giống Tiểu bát bảy tám phần không?”.
La Suy Tử cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được nên gật đầu đồng ý. Cam Điềm tìm tòi trong trí nhớ được nguyên chủ một lúc nhưng không có kết quả cô cho rằng La Suy Tử cũng đang nghiêm túc suy nghĩ kết quả nhận ra cậu ấy chỉ trả lời mình cho có lệ thôi sau đó vội vàng ăn thịt đã nhúng. Cam Điềm nhắm mắt nén sự tức giận bưng toàn bộ thịt tới trước mặt mình để bảo vệ rồi nói với La Suy Tử “Cậu ăn rau đi đừng ăn thịt nữa.”
La Suy Tử: “Vãi.”
An lẩu mà không cho ăn thịt đúng là cực kỳ tàn ác. Hai người cùng nhau suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có kết quả La Suy Tử buồn bực nói: “Chị Đại ăn no trước rồi nói. Có việc nào quan trọng bằng việc lấp đầy bao tử chứ.”
Thế là những chuyện khác đều được gạt sang một bên Cam Điềm và La Suy Tử bắt đầu cướp đồ ăn thức uống suốt nửa tiếng. Ăn no rồi vuốt bụng ở một tiếng đầy thỏa mãn vì thế mà càng lười nghĩ đến chuyện chính.
Cam Điềm mệt mỏi nên vào nhà vệ sinh tắm trước sau khi tắm xong thì nằm lên trên giường bảo La Suy Tử bôi thuốc cho chân chính mình thêm một lần nữa. Sau khi sức thuốc xong thì cuốn băng gạc.
La Suy Tử cuốn bàn chân xinh đẹp non mịn của cô thành cái móng heo to lớn.
Cam Điềm không ôm bất cứ chờ mong với chuyện La Suy Tử sẽ tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cô vẫn nhớ Tiểu bát. Tấm gỗ nằm xuống cộm tới mức luống cuống, Cam Điềm đành phải nửa nằm nửa ngồi dựa vào chăn mềm. Nghe thấy tiếng nước ào ào do La Suy Tử tắm rửa trong nhà vệ sinh cô đặt tay lên bụng rồi hỏi La Suy Tử:
“Trong người cậu còn bao nhiêu tiền vậy?”.
Nhắc tới tiền La Suy Tử hận bản thân không xuyên qua sớm hơn một chút. Cam Điềm Điềm vốn cho cha nuôi là ông Cam tận 5 triệu bây giờ đã chơi cờ bạc không còn lại bao nhiêu cậu ấy vuốt mặt khỏi bọt nước ai oán nói “Chỉ còn 30.000.”
Có là được rồi, Cam Điềm dựa vào chăn chuyển động cơ thể:
“Thể mua cho tôi một cái nệm mới, còn có cái gối đầu mềm mại sau đó mua thêm hai bộ quần áo.”
Nghe thấy phải mua mấy món đồ mắc tiền này từ trong miệng chị đại nhà mình La Suy Tử vô ý thức muốn nhổ nước miếng nhưng ngẫm lại tình trạng cơ thể lúc này của cô thì cũng có thể hiểu được cậu ấy đành nén cảm giác muốn nhổ nước bọt xuống rồi thở dài:
“Tiêu hết tiền rồi thì phải làm sao bây giờ?”.
Vấn đề này mà còn phải suy nghĩ Cam Điềm nhắm mắt lại:
“Kiếm chứ sao nữa.”
La Suy Tử tắt vòi sen chỉ còn một nửa lỗ có thể chảy ra nước, cầm khăn lông lau khô tóc “Còn trộm mộ nữa không?”
Cam Điềm cũng đã nghĩ tới nhưng hiện thực không cho phép. Cô nằm yên không nhúc nhích:
“Cậu cảm thấy cơ thể này của tôi có thể làm được không? Chẳng lẽ cậu cõng tôi xuống mộ?”.
Không có Cam Điềm làm chị đại để dẫn đường La Suy Tử không dám làm những chuyện đó. Một mình nguy hiểm quá lớn. Cậu ấy tìm được dao cạo râu thủ công ở trên bệ cửa sổ trong phòng vệ sinh, cạo râu trước cái gương vô cùng dơ, cạo được một lúc rồi dừng lại:
“Vậy phải kiếm tiền như thế nào?”.
Cam Điềm rất thoải mái “Không phải cậu là thần côn à? Thế thì đi đoán mệnh cho người ta chứ sao.”
La Suy Tử cầm dao cạo râu nheo mắt nhìn về phía phòng ngủ.
Tuyết rơi vào lúc nửa đêm sau đó đến nửa đêm 3 giờ sáng thì ngừng lại.
La Suy Tử ngủ ngã ra đất ở trong phòng khách, ngủ như một con lợn chết suốt cả một đêm, tiếng ngáy rung trời.
Cam Điềm vốn miễn dịch với tiếng ngáy của La Suy Tử dù trong hoàn cảnh nào thì cô cũng thích ứng được nhưng bây giờ bởi vì cơ thể quá yếu ớt, giống như công chúa đậu hà lan vậy chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thì sẽ phóng đại vô hạn cho nên cô phải nghe tiếng ngáy táo bạo của La Suy Tử suốt một đêm.
Vất vả lắm mới ngủ được vài tiếng vẫn chưa ngủ đủ giấc là trời đã sáng rồi.
Cam Điềm suy đoán, tối qua sau khi cô chạy trốn chắc chắn là nhà họ Phong hoặc nhà họ Tống sẽ phái người tìm cô nhưng muốn tìm một người mà không cần chứng minh nhân dân và điện thoại thì không khác nào là mò kim đáy bể.
Cô hoạt động ở phố phường gần như không có giao thoa với với những người Giới Thượng Lưu nên Cam Điềm cũng không lo lắng bản thân sẽ xui xẻo tới mức bị hai nhà họ Phong và nhà họ Tống tìm được.
Nhân vật nhỏ có chỗ tốt của nhân vật nhỏ làm chuyện gì cũng không đáng chú ý, không có ai chú ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận