Buổi sáng cô ngủ bù ở trong nhà vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh đến giờ ăn cơm vào giữa trưa cô miễn cưỡng lấp đầy bụng bằng những món ăn rất khó ăn của La Suy Tử.
Cùng lúc đó cô và La Suy Tử đã xác nhận được một việc, trong trí nhớ của cô và La Suy Tử không có người có vẻ ngoài giống Tiểu bát. Không có đường nào để tìm Tiểu bát chỉ có thể trông chờ vào duyên phận.
Buổi chiều Cam Điềm và La Suy Tử đội mũ Lôi Phong, mặc một chiếc áo khoác màu vàng bước ra khỏi cửa mua sắm.
Sau khi mua được hai cái khẩu trang ở cửa hàng nhỏ ven đường che nửa khuôn mặt, khoác kỹ chiếc áo khoác quân sự trên người, trước tiên tới một cửa hàng gia dụng giá rẻ chọn một cái nệm.
Không mua nổi cái nệm có giá năm sáu chữ số chỉ có thể chọn một cái nệm mềm mại giá cả vừa phải và hiệu quả chèo trống là đã không tồi rồi.
Lưu lại địa chỉ cho cửa hàng sau đó đi mua giày và quần áo bông. Sức đôi bàn chân của Cam Điềm không thể chịu nổi được nữa, lòng bàn chân bởi vì tối qua đi đường quá nhiều nên tạo thành nhiều vết bọng bây giờ vẫn còn đau.
Sau khi chọn nệm xong thì cô không muốn đi nữa tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, mấy món còn lại thì để La Suy Tử đi mua.
La Suy Tử là một ông già cẩu thả cũng chưa từng có vợ và bạn gái, chưa mua quần áo cho phụ nữ bao giờ. Vì để không mua sai Cam Điềm mượn giấy bút vừa viết vừa nói với cậu ấy “Hai bộ đồ lót kích cỡ của đồ lót là 34 C, còn chút tiền thì mua hai cái áo hoodi và quần nỉ là được, thêm vớ và giày bông.”
La Suy Tử nhìn ngòi bút viết sàn sạt trên tờ giấy trắng, nhẫn nhịn tới mức khuôn mặt đỏ bừng. Cậu ấy chưa bao giờ mua đồ lót cho phụ nữ đâu đấy.
Ánh mắt nhìn ngắm ngực Cam Điềm. Trong lòng cậu ấy nghĩ cô gái nhỏ nhìn trong yếu ớt như vậy nhìn mặt cũng chỉ tầm 16 17 tuổi thế mà chỗ đó lại là cỡ C. Đây là khuôn mặt trẻ con thân hình phụ huynh trong truyền thuyết à.
Chẳng qua là mùa đông nên mặc quần áo to rộng không thể nhìn ra bất cứ thứ nào. Cam Điềm nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy đang nhìn chỗ đó lập tức một cái tát dán lên trên đầu cậu ấy. Cô ném tờ giấy trong tay cho La Suy Tử “Muốn chết nữa à? Cút”.
La Suy Tử định thần lại cầm lấy danh sách mua sắm đã viết xong của Cam Điềm rồi xoay người bỏ chạy. Không có biện pháp chỉ có thể căng da đầu để đi mua.
La Suy Tử chạy đi mua đồ, Cam Điềm ngồi ngây ngốc trong cửa hàng thức ăn nhanh để sưởi ấm. Tốt nhất vẫn nên tìm được Tiểu bát sau đó hẵng nghĩ tới nhà họ Tống và nhà họ Phong.
Cô suy nghĩ một lúc rồi bỗng cảm thấy ngạc nhiên, nhớ ra tất cả đồ đạc của nguyên chủ đều để trong phòng thí nghiệm. Không có mấy thứ quan trọng tới mức cô phải coi trọng đa phần là quần áo giày dép mà nguyên chủ mua ở vỉa hè nhưng cũng có vài thứ không thể xem nhẹ đó là thẻ căn cước của nguyên chủ.
Nhà họ Tống và nhà họ Phong không tìm thấy cô bọn họ có thể sẽ dùng chứng minh của cô để làm vài chuyện rồi ép cô tìm về.
Cô đã quen với cuộc sống tự do không muốn bị bắt trở về làm thú cưng. Sau khi La Suy Tử ua đủ đồ trở về lập tức cô dẫn La Suy Tử Bắt một chiếc taxi đến đồn công an nơi chính mình làm hộ tịch vì sợ có chuyện phiền phức.
Vừa tới nơi cô đã báo rằng bản thân mất giấy tờ tùy thân nên muốn bổ sung thẻ căn cước. Thẻ căn cước cũ đã vô hiệu không cho người xấu nắm được cơ hội.
Sau khi báo mất giấy tờ tùy thân và làm lại giấy tờ Cam Điềm và La Suy Tử bước ra khỏi đồn công an cùng nhau về nhà.
Bây giờ trời đã tối đèn đường cũng đã được thấp sáng.
Buổi chiều khi vừa mới bắt đầu ra ngoài thì tinh thần Cam Điềm vẫn còn tốt tuy rằng không có đi dạo gì nhưng bây giờ cơ thể này cũng đã mệt mỏi đến suy yếu.
Cô và La Suy Tử gọi xe về nhà không tới khu dân cư là đã xuống xe.
Sau đó phải đi một đoạn đường qua một cái cầu vượt tiếp tục đi một đoạn đường thì mới có thể về đến nhà.
Cam Điềm chịu đựng được tầm 100 m sau đó không thể chịu được nữa. Thật sự là đi không được cô vỗ vỗ lên bả vai La Suy Tử Thở một hơi rồi nói với cậu ấy.
La Suy Tử ngồi xuống, không biết cô muốn làm gì, ậu ấy ngây ngốc ngồi xổm xuống. Cam Điềm bước ra phía sau trực tiếp trèo lên lưng của cậu ấy sau đó vỗ lên bả vai cậu ấy “Đi thôi.”
La Suy Tử cạn lời, yếu ớt quay đầu nhìn Cam Điềm một cái, thật ra người trên lưng rất nhẹ nên khi cõng không cần phải tốn quá nhiều sức lực.
Tuyết rơi hai đêm liên tiếp, những nơi giao thông bị ảnh hưởng đã được công nhân bảo vệ môi trường quét dọn sạch sẽ. La Suy Tử nhấc chân dẫm lên bậc thang của cầu vượt.
Phía trên đôi giày chơi bóng màu đen rách nát đã có vài vệt ẩm ướt. Cậu ấy và Cam Điềm đội mũ Lôi Phong, mặc áo khoác quân đội.
Đây đều là quần áo thịnh hành vào những năm 70 80 hiện tại cũng đã lỗi thời rồi, cho nên người đi trên đường cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ.
Quả thật là ở thành phố rất ít khi có thể nhìn thấy người mặc quần áo thế này ra ngoài. Cam Điềm cúi mặt xuống vì lạnh.
Lúc đi đến cầu vượt cô vô tình nhìn thấy một quầy sách, đôi tay nhỏ vỗ vào bả vai La Suy Tử ngừng ngừng.
La Suy Tử thả cô xuống, cô quấn thêm một cái áo khoác quân sự rồi ngồi xuống bên cạnh quầy sách. Ở nhà nhàm chán quá phải mua mấy quyển sách về để giải trí, không có internet không có tivi cũng không có máy tính, di động, ngoài việc trò chuyện ba hoa thì cũng không có hoạt động giải trí nào sống hệt như người nguyên thủy.
La Suy Tử ngồi xống bên cạnh cô chọn đại mấy quyển sách về huyền học, Sách Cam Điềm chọn đều thuộc chủ đề văn vật, ngọc thạch, trân bảo quý giá. Sau khi chọn xong còn cảm thấy không đủ lại cầm thêm hai quyển tiểu thuyết lên nghĩ thầm “Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không thể xem video không thể xem tivi vậy đành phải đọc tiểu thuyết thôi”.
Sau khi mua sách xong cô lại chọn một cái kính lúp ở một cửa tiệm cách đó không xa. Bây giờ bọn cô đã quyết định bỏ công việc trộm mộ nên đương nhiên là La Suy Tử cũng không mong cầu gì việc chơi lại trò cũ nữa, cậu ấy móc túi đưa tiền cho Cam Điềm.
Nhìn thấy cô cất kính lúp vào trong túi quần quân đội thì bảo “Thị lực của nhóc con này yếu như vậy à, đọc sách cũng cần có kính lúp?”. Cam Điềm bị hỏi ngớ người, nụ cười gượng gạo không thôi, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.
Quần áo mới mua đều do La Suy Tử cầm, Cam Điềm mua sách xong thì ôm sách vào trong lồng ngực nhưng trọng lượng vẫn đặt trên người La Suy Tử. La Suy Tử cõng cô xuống cầu vượt cảm thấy khó khăn hơn lúc vừa rồi một chút nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi xuống cầu vượt thì đi về phía khu dân cư. am Điềm dựa vào trên người La Suy Tử hỏi “Hôm nay chúng ta đã xài bao nhiêu tiền?”.
Những thứ khác tốn chút tiền thôi chỉ có nệm là mắc hơn.
La Suy Tử tính sơ qua chắc là 10.000. Trong tay bọn cô có tổng cộng 30.000 bây giờ chỉ còn 20.000.
Tuy rằng cha nuôi của nguyên chủ dùng 5 triệu để trả sạch nợ. Bây giờ La Suy Tử cũng không còn nợ ai nhưng nếu không tìm cách kiếm tiền thì chắc chắn là bọn cô sẽ không có cách để duy trì cuộc sống.
Thành phố không giống nông thôn, nông thôn còn có thể tìm mấy thứ bỏ bụng nếu ở trong thành phố không có tiền thì ngay cả rễ củ cải trắng cũng không có ăn được, chỉ có thể nhịn đói. Còn về việc diện đồ đẹp, trước mắt ngoài ấm no ra thì đúng là không còn hơi sức lo thêm chuyện gì khác nữa.
Cam Điềm suy nghĩ “Vừa xuyên qua vẫn không thích ứng được trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi hai ngày sau đó sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”
Nhóm Ba người bọn họ vẫn luôn được Cam Điềm dẫn đi ăn ngon uống say, không có Cam Điềm thì bọn họ không thể trở thành một nhóm nên về mấy vấn đề này La Suy Tử đều lựa chọn nghe lời cô.
Bây giờ vẫn vậy mọi chuyện đều nghe Cam Điềm. Bây giờ Cam Điền rất mệt nên không có ý tưởng nào, cô nhờ La Suy Tử cõng về đến nhà.
Vừa vào nhà đã cởi quần áo giày dép ném sang một bên rồi ngồi xuống dưới ghế sofa xoa chân. Còn chưa xoa đủ thì cái niệm vừa mua đã đến ngoài cửa.
Cô không đứng dậy nổi chỉ đành để La Suy Tử dẫn người giao hàng khiêng nệm vào nhà đặt trong phòng ngủ. Sau khi La Suy Tử sửa lại cái giường cô nhào vào trong ổ chăn mềm xốp, chôn mặt sung sướng giống như một con mèo Ba Tư, miệng ngâm nga hai tiếng ngọt ngào thỏa mãn. Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon lành.
La Suy Tử bị giọng nói đáng yêu của cô làm run lên vội vàng bước ra ngoài làm thức ăn.
Biệt thự giữa lưng chừng núi, gió thổi qua tuyết trên ngói làm bằng cây tùng rơi rào rạt xuống. Ánh đèn trong phòng sách sáng trưng không trộn lẫn màu nào khác, kệ sách bàn làm việc và ghế bằng gỗ thật đều được khảm vàng.
Căn phòng đầy cảm giác xa hoa, nơi nào cũng phảng phất mùi tiền.
Nguyên một mặt tường bằng gỗ chứa đầy đồ cổ bày biện đầy đủ mọi thứ như gốm sứ, tranh sách ấm Trà Cổ và những tác phẩm điêu khắc bằng phỉ thúy xanh biếc.
Nếu nhìn kỹ còn có tem tiền xu và huy chương kỷ niệm. Tất cả đều là đồ cổ, đồng thời cũng là báo vật, không phải là Ngọc Thạch có giá trên trời thì cũng là đồ cổ có giá trị không nhỏ. Phong Cảnh Hàng ngồi trên ghế sofa, cái bàn trước mặt đặt một bộ ấm trà màu xanh, trợ lý Lý Hưng Kỳ đứng bên cạnh giúp anh rót một ly trà nóng vừa nấu xong sau đó đứng yên nói:
“Tổng giám đốc Phong cô gái đó tên là Cam Điềm Điềm, là một người tham gia hoạt động casting tuyển chọn vai chính cho phim điện ảnh Quỳnh Phương truyện. Được cô Hai Tống chọn trúng, đã từng can thiệt phẫu thuật mới thành dáng vẻ mà ngài đã nhìn thấy. Sau khi phẫu thuật thành công tôi đã tự mình đến xem. Quả thật là tính cách giống như cô Hai Tống nói dịu dàng ngoan ngoãn rất biết nghe lời không biết tại sao bỗng nhiên lại...”
Anh ta không biết giữa Phong Cảnh Hàng và người phụ nữ Cam Điềm Điềm đã xảy ra chuyện gì nên không nói kỹ lưỡng nữa mà nhảy sang vấn đề khác.
“Cam Điềm Điềm không có người thân chỉ có một người cha nuôi tên là Cam Lão Lại, ông ta rất thích uống rượu và cờ bạc thường xuyên đánh cô ấy. Cô ấy tự nguyện ký vào Hiệp nghị. Cô Hai Tống vì muốn lấy lòng ngài, biết ngài rất kén chọn phụ nữ nên mới bí mật dựng tổ dự án này.”
Ánh mắt Phong Cảnh Hàng nhìn về phía anh ta, Lý Hưng Kỳ biết mình không nên nhiều lời nên vội vàng nói tiếp “Đây vốn là chuyện cô tình tôi nguyện, chắc chắn không có vấn đề nhưng không biết tại sao Cam Điềm Điềm bỗng thay đổi rồi chạy trốn mất. Thà chạy ra ngoài không có chỗ nương tựa còn bị nhà họ Tống truy đuổi cũng không chịu ở lại nhà họ Phong làm người phụ nữ của Phong Cảnh Hàng. Cam Điềm Đềm cho dù có không bình thường cũng sẽ không làm như vậy”,
Phong Cảnh Hàng buông chén trà trong tay xuống, cởi nút tay áo thả lỏng gân cốt ngón tay trước mắt không quan tâm đến việc cô Hai tống Tống Tử Ngưng làm.
Việc này có bao nhiêu biến thái và không đúng, Anh vẫn biết chừng mực. Nếu nói Tống Tử Ngưng chỉ đơn thuần muốn lấy lòng anh thì sẽ không tự đùa với lửa cũng không cố ý lừa gạt anh, vậy có thể chắc chắn một điều là người phụ nữ kia đang chơi anh.
Giỏi lắm ranh con ăn gan hùm. Lúc ấy mặc dù Phong Cảnh Hàng đã bị quyến rũ một chút nhưng trước khi chạm môi của ranh con đó thì anh vẫn bình thường anh cũng không định lăn giường với ranh con đó. Vốn có thói quen cẩn thận kết quả là ranh con đó còn vội vàng hơn anh, cái lưỡi thơm ngọt vừa nhào tới Phong Cảnh Hàng đã mất hết lý trí. Vừa ấm vừa mềm không cần thủ đoạn cầu kỳ mà vẫn có thể nhẹ nhàng quyến rũ được anh, cuốn lấy anh để làm những chuyện nên làm biến cả phòng sách đều lộn xộn cả lên.
Cô thậm chí không đợi anh thở dốc đã vội vả bổ một nhát đánh anh ngất nhất xỉu rồi chạy mất.
Nhớ đến bộ dạng chính mình phóng đãng trầm mê trên cơ thể của ranh con đó, nhớ đến một nhát chém kia Phong Cảnh Hàng chỉ cảm thấy lồng ngực tức đến nỗi muốn nổ tung.
Nắm tay cuộn lại rồi thả ra tiếng răng trắc rợn người vang lên ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ anh nói với Lý Hưng Kỳ:
“Cho người ra ngoài tìm tìm bằng được mới thôi. Tôi muốn cô ta nguyên vẹn xuất hiện trước mắt tôi.”
Chơi đùa Phong Cảnh Hàng anh xong còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra chạy ra ngoài sống cuộc sống yên ổn chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Con ngươi tối đen của anh sâu thẳm ánh mắt liếc về phía phòng sách mà tranh con đó đã từng ngủ qua chạy, chạy trốn được ư anh nhất định phải tìm bằng được cô, chà đạp cô ép cô quỳ gối trước mặt mình gọi anh là cha.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận