Cam Điềm và La Suy Tử dựa vào một vài quyển sách mua trên cầu vượt làm ổ trong nhà mấy ngày cảm thấy muốn nổi móc luôn rồi nên Cam Điềm bảo La Suy Tử in một tờ trận đồ bát quái lên cầu vượt bày hàng bói toán.
Ban đầu La Suy Tử từ chối, ít nhiều gì cũng là bậc thầy phong thủy lúc trước toàn làm những vụ phức tạp như trộm mộ trong hang kim đình cậu ấy sao có thể đi ngồi xổm vỉa hè xem bói cho người khác được, phá hủy hình tượng của cậu thế nhưng sau khi bị Cam Điềm đánh một trận thì cậu ấy không ý kiến nữa. Lấy bàn gấp nhỏ lên cầu vượt ngoan ngoãn ngồi, gió lớn thổi trên cầu vượt La Suy Tử đội mũ bông trùm đầu và khoác áo quân đội hai tay nhét vào ống tay áo cộng thêm dáng vẻ hèn ạ của lão Cam làm cậu ấy không giống thầy bói chút nào ngược lại tên ăn mày hơn.
La Suy Tử không thích thân thể của lão Cam không hề có khí chất phóng khoáng của cậu ấy vừa già vừa đê hèn nếu cứ nghèo khổ như vậy thì sau này cậu ấy tìm người yêu cũng khó khăn.
Đương nhiên bây giờ La Suy Tử chưa thể tính tới chuyện tìm người yêu được vẫn nên giải quyết vấn đề no đói trước đã cậu ấy ngồi xổng trên cầu vượt gần nhà thuê mấy ngày chỉ có lác đác vài người tới xem bói nên cậu ấy đổi sang nơi khác.
Đi nhà ga, đường sắt cao tốc bến xe hay ngoài cổng bệnh viện sẽ đông người hơn.
Thông thường những chỗ đó cũng có nhiều người ăn xin, La Suy Tử đáng thương vô cùng ngày chỉ kiếm được vài chục đồng còn không bằng mấy đám ăn xin kia.
Xem bói không thể đeo khẩu trang khi cậu ấy nói thì gió thổi lạnh thổi vào miệng làm cổ họng đau xót. La Suy Tử bày hàng xem bói thì Cam Điềm cũng không rảnh rỗi.
Cam Điềm mua một chiếc kính lúp trên cầu vượt đi dạo chợ bán đồ cổ mấy ngày nay.
Cô mặc trang phục giống La Suy Tử, áo khoác quân đội và mũ bông trùm đầu, gương mặt trắng mềm bị mũ và khẩu trang che khuất chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.
Thân thể Cam Điềm bây giờ chung quy vẫn là bốn chữ cơ thể yếu đuối, chịu không ít vất vả.
Cô đi bộ chốc lát thì ngồi nghỉ bàn chân không chịu nổi bị cọ xát. Vì cô không đi đấu giá được nên chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.
Thân thể hiện giờ hạn chế, những sở trường trước kia của cô không thể làm nghề cũ được, cho dù giỏi kỹ thuật máy móc cũng không có tác dụng gì. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tài giám định và hiểu biết về thị trường đồ cổ là hữu dụng. Không không muốn mạo hiểm thì phải đi theo con đường giám định đồ cổ thôi.
Trong người thành thạo một nghề tuy khởi đầu thấp nhưng Cam Điềm tự tin có thể được ăn uống no say một lần nữa hoàn toàn không lo sợ.
Vì điểm xuất phát thấp nên cô không thể tham gia vào thế giới của những người buôn bán đồ cổ nổi tiếng, nơi giao dịch cổ thạch nổi danh hay các buổi đấu giá của doanh nhân cao cấp.
Nói cách khác những nơi cao cấp và những người giàu có cao quý kia không hề liên quan tới cô không có tiền cũng không sao cô chỉ có thể tới chỗ chợ đồ cổ tầng thấp hơn dành cho lớp người bình dân.
Cam Điền dạo xem chợ đồ cổ chủ yếu là muốn nhặt của hời nhưng với xuất phát bằng hai bàn tay trắng đây không phải là chuyện dễ dàng. Trên quầy hàng đồ cổ ngoài trời bày rất nhiều đồ nhưng đều là sản phẩm thủ công được mô phỏng lại từ công nghệ hiện đại đa phần rất thô sơ, xác suất muốn tìm được bảo vật thật rất thấp.
Cô đi dạo trong chợ đồ cổ mấy ngày đêm nào cũng về tay không nhưng hứng thú không bị ảnh hưởng ban ngày cô lại tiếp tục ra ngoài tìm bảo vật.
Nhiều ngày nay Cam Điềm đi từng chợ đồ cổ ở thành phố Tân An, chỗ được đi nhiều nhất là chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy gần đây.
Thời gian đi dạo cũng lâu nhất vì Cam Điềm thân hình mảnh khảnh và mái tóc dài mềm mại đen nhánh nói chuyện thì yêu kiều đáng yêu còn không ra vẻ, khi nói chuyện với chủ quầy sẽ kéo khẩu trang xuống.
Dựa vào giọng nói và gương mặt thì dù cách ăn mặc có nghèo kiết xác chủ quầy không chỉ không khó chịu với cô mà còn thỉnh thoảng lấy ghế nhỏ cho cô ngồi nghỉ ngơi một.
Cũng vì giọng nói và vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, đa phần các chủ quầy đều nhớ kỹ cô. Rảnh rỗi thường hay trò chuyện với quầy cách vách hỏi “Hôm nay Tiểu Điềm Điềm có đến không?”.
Hôm nay Cam Điềm thay đổi áo khoác quân đội thành áo da vàng ra ngoài.
Để không cần phải mua áo khoác bông khác nên cô mặc áo của Phong Cảnh Hàng.
Vẫn đến chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy. Dạo này thời tiết rất tốt ánh nắng ban trưa ấm áp làm tuyết trắng tan không còn vết tích nào. Cô ngồi ba trạm tàu điện ngầm xuống trạm đi khoảng một dặm là đã tới nơi.
Bây giờ cô đã hơi quen đường đến chợ đồ cổ Đường phỉ thúy.
Đi thẳng tới những quầy hàng kia hỏi chủ quầy có vật gì mới không, chủ quầy thấy cô tới dịu dàng cười chào hỏi, anh ta vừa lấy đồ mới ra cho cô xem vừa hỏi “Sao hai ngày nay Tiểu điềm điềm không tới?”.
Tiểu điềm điềm không phải là xưng hô Cam Điềm nói cho những chủ quầy, vì những chủ quầy không hỏi ra thông tin cá nhân nào của cô ngay cả tên nên cảm thấy ba chữ này hợp với cô các chủ quầy không hẹn mà cùng gọi như vậy.
Cam Điềm trả lời qua loa hai câu lấy kính lúp ra xem từng bảo vật chủ quầy lấy ra.
Vận dụng hết tất cả kiến thức và kinh nghiệm của mình cộng thêm tài năng giám định trời sinh cô vẫn không phát hiện ra bảo vật thật.
Chuyện tìm bảo vật cô luôn rất kiên trì, rất thưởng thụ quá trình này nên không dễ thất vọng, thế nhưng Cam Điềm không chọn món nào làm chủ quầy rất thất vọng.
Cam Điềm cười với chủ quầy tận dụng triệt để vẻ ngoài xinh đẹp của mình nịnh nọt rồi cầm chiếc kính lúp đi tới quầy hàng tiếp theo.
Đương nhiên cô không phải là người thích làm nũng nhưng cô mới phát hiện ra rằng giọng nói hiện tại của mình khi được xử lý trông như đang làm nũng vậy.
Cứ vậy cô trò chuyện với từng chủ quầy một, đi từng quầy hàng một.
Những người buôn bán ở đây đều có một sự hiểu biết nhất định với đồ cổ không tới mức phải là chuyên gia nhưng có khả năng nói chuyện phiếm cho nên họ trò chuyện với Cam Điềm, lúc họ phát hiện ra cô gái như Cam Điềm đây vậy mà lại có hứng thú với đồ cổ họ cũng rất ngạc nhiên. Thấy dáng vẻ cô cầm kính lúc nghiêm túc giám định thì họ thấy rất buồn cười trêu đùa cô không ít.
Thế nhưng nhiều lần sau không ai chế nhạo đùa cợt nữa. Mọi người không quan tâm cô có phải là chuyên gia hay không mà đều rất hài lòng nói chuyện phiếm với cô gái xinh đẹp này, thấy cô cười thôi cũng rất hưởng thụ rồi.
Đi nhiều quầy hàng Cam Điềm có hơi mệt ngồi xuống băng ghế nhỏ trước của chủ quầy hàng này. Chủ quầy lóe lên ánh mắt ranh mãnh cười hì hì lấy cả đống đồ mới cho cô xem, không phải muốn cô mua đồ mà là muốn cho cô chơi.
Cam Điềm cảm nhận được các chủ quầy khác cũng vậy đều muốn làm cô vui vẻ chứ không để ý tới bảo vật nào cả, đoạn đường ai cũng có thái độ cưng chiều.
Cam Điềm chưa từng nhận sự đối đãi này nên có hơi không quen. Tuy nhiên cô không khó chịu với nó về phần đùa giỡn tính chuyên nghiệp thì cô không bận tâm, đùa giỡn như vậy mới tốt, cô không cần phải chứng minh làm gì.
Cô rất hứng thú nhìn chủ quầy trước mặt, gật đầu “Vật gì tốt?”.
Chủ quầy cười đến mức mặt nhăn thành dây cúi người xách ra một túi nhựa màu đỏ dày trong hộp giấy dưới đất cầm đáy trút ra một đống tiền cổ đưa tới trước mặt Cam Điềm, anh ta cười nói
“Tiểu đềm đềm lựa chọn đi, có thích không tặng cho cô đấy không lấy tiền đâu.”
Chủ quầy khác âm thầm liếc nhìn chủ quầy này một cái ánh mắt, cho tiểu điềm điềm xem cả đống tiền cổ như vậy rõ ràng là muốn giữ người lại mà.
Cam Điềm quan tâm chuyện tìm ra bảo vật hơn, sờ tiền cổ xem tới xem lui “Cho tôi thật à?”.
“Đương nhiên rồi”.
Chủ quầy hào phóng nói “Mấy món này tôi còn không tặng được à.”
Cam Điềm tiếp tục nghĩ về tiền cổ, hết nhìn rồi lại miết “Vậy tôi phải chọn lựa kỹ rồi”.
Cô ngồi chọn cả tiếng đồng hồ, trong lúc xem tiền cổ thì chủ quầy trò chuyện với cô cười cười hỏi “Hôm nay mặc áo bạn trai hử?”.
Cam Điềm chỉ để ý tiền cổ tùy ý trả lời “Ừ”. Chủ quầy lại hỏi bạn trai làm nghề gì sao ngay cả quần áo cũng không mua được cho cô vậy.
Lúc trước thì mặc quần áo quân đội giờ làm gì có cô gái nhỏ nào ăn mặc quê mùa như vậy đâu. Cam Điềm có hơi hiểu chủ quầy hỏi gì, ánh mắt từ đồng xu nhìn lên áo lông trên người. Áo lông này của Phong Cảnh Hàng và người nổi danh trong giới kinh doanh không phải là bạn trai cô. Cô lấy là tinh thần nhìn chủ quầy giải thích
“À tôi nghe nhầm không phải của bạn trai mà là anh trai tôi. Tôi thích mặc quần áo con trai, áo khoác lúc trước là của cha tôi. Anh không thấy cổ điển và ngầu sao?”.
Chủ quầy cảm thấy buồn cười kỳ lạ, thẩm mỹ của cô gái nhỏ với vẻ bên ngoài có hơi không liên quan tới nhau.
Trên đường Phỉ Thúy ngoại trừ các quầy hàng ngăn nắp ven đường còn có một số cửa hàng có nhiều phong cách khác nhau.
Trên lầu hai Vạn Bảo trai, quản lý cửa hàng đưa tay phủi vạt áo lông màc màu xám của mình kéo ngăn kéo lấy ra ống nhòm màu vàng rồi đi đến cạnh cửa sổ, ông duỗi tay ra ngoài nói với chàng trai mặc Âu phục tuấn tú cạnh cửa sổ “Tới đây xem quầy Hà bàn tử có vật gì.”
Chàng trai mặc Âu phục Tuấn Tú nhận ống nhòm, từ cửa sổ nhìn thấy một cô gái mặc áo lông rộng màu đen ngồi ngay quầy hàng tay cầm kính lúc rất nghiêm túc xem tiền cổ. Xem xong cái nào thì để bên cạnh sau đó cô lại xem tiếp.
Anh dùng ống nhòm nhìn từng cử động của cô gái hỏi quản lý cửa hàng áo lông màu xám "Hỏi ra gì rồi à?”.
Gương mặt chủ cửa hàng nịnh nọt cười “Tôi nghe ngóng mấy ngày này, không ai biết tên của cô ấy là gì chỉ có biệt danh cho cô ấy là tiểu điềm điềm, tuổi còn trẻ nhưng không có điện thoại di động nên không liên lạc được còn bao nhiêu tuổi có còn đi học không thì không tiết lộ”.
Người mặc Âu phục tiếp tục xem cô gái qua ống nhầm “Có chọn được đồ mình muốn không?”.
Quản lý cửa hàng lắc đầu “Không biết là am hiểu thật hay giả vờ, xem rất nghiêm túc nhưng không lấy món nào”.
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm ống nhòm, môi mỏng người mặt Âu phục nhấp “Đợi cô ta rời đi thì lấy bức tượng Phật bằng ngọc trắng trong tiệm cho Hà bàn tử, lần sau cô ấy tới thì bảo Hà bàn Tử đưa xem. Nếu cô ấy nhìn trúng thì bán 500 đồng”.
Quản lý cửa hàng áo lông xám sửng sốt một chút đây là một trong ba bức tượng phật cổ từ thời nhà Minh chất ngọc tốt và lớp gỉ tự nhiên để Hà bàn tử bán vỉa hè giá 500 đồng cho cô nhóc kia, điên rồi à. Sau khi đưa tay móc lỗ tai quản lý cửa hàng xác nhận lại với người mặc Âu phục “Thưa cậu chủ cậu vừa nói gì?”.
Người mặc Âu phục rời khỏi ống nhòm liếc mắt, quản lý cửa hàng áo lông xám không còn cách nào khác, cửa hàng này của người ta người ta nói gì chỉ có thể làm theo.
Lúc này quản lý cửa hàng chỉ cảm thấy lòng đau như cắt dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy thành sông càng ngày càng lớn làm ông muốn thất khiếu chảy máu rồi.
Ông hít vài hơi dùng rất nhiều sức gật đầu với người mặc Tây trang, thiếu gia nói cho thì cứ cắn răng cho đi. Cam Điềm xem đồ cổ ở đường Phỉ Thúy cả buổi chiều lần này không đi tay không về mà có một một đồng tiền cổ, không phải cô phát hiện ra đồng tiền cổ kia có giá trị khác nào mà là nể mặt mũi chủ quầy Hà bàn tử mà thôi.
Giả vờ lấy cái mình thích, cũng không phải là thứ đáng tiền lấy một cái thì Hà bàn tử cũng không lỗ gì. Đi ra khỏi chợ đồ cổ tay trái Cam Điềm bỏ vào túi áo lông tay phải chơi đùa với đồng tiền cổ ngón trỏ và ngón cái giữ lấy rồi bắn nó lên không trung lúc trơi xuống thì cô bắt lấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận