Khi lên tàu điện nằm cô bỏ đồng tiền cổ vào túi vuốt ve hoa văn sần sùi trên đường về nhà.
Lúc về nhà La Suy Tử còn chưa về cô lấy quyển tiểu thuyết xem, khoảng chừng nửa tiếng sau La Suy Tử mang cơm tối và bàn gấp nhỏ về. Để bàn gấp nhỏ xuống cạnh bàn nhỏ hình vuông để ăn cơm.
La Suy Tử Ngồi ngồi trên ghế sofa nhỏ đút tay vào túi áo bông lấy ra 13 đồng tiền đặt trên bàn, cậu ấy vừa lấy hộp cơm ra khỏi túi nhựa vừa nói với Cam Điềm:
“Hôm nay kiếm được lời em mua cơm tối còn dư lại 13 đồng.”
Cam Điềm không thích quản tiền bạc cũng không có lấy tiền, cô mở nắp hộp cơm rồi lấy đũa gắp mì xào nghiêm túc cổ vũ cậu ấy “Không tệ so với hôm qua nhiều hơn ba đồng, cố gắng ngày mai kiếm thêm hai đồng nữa.”
La Suy Tử âm thầm liếc nhìn cô mở nắp hộp cơm của mình ra cậu ấy gắp đại đũa mì xào cho vào miệng cậu ấy nhai nuốt xong thì tự phủ nhận “Không được, kiếm ít quá em tính chuyển nghề”.
Chà còn nghề nghiệp kiếm tiền khác à.
Cam Điềm Ngước mắt nhìn cậu ấy “Chuyển nghề gì?”.
La Suy Tử tiếp tục ăn mì “Ăn mày”. Tiền đồ gì đây?.
Cam Điềm còn chưa nuốt xong, trong mì có ớt lại bị câu nói của La Suy Tử làm sặc. Quả ớt rớt vào đường hô hấp làm cô ho khan La Suy Tử thấy cô ho ra nước mắt thì vội vàng rót nước và vỗ lưng cô. Vừa vỗ vừa nói
“Chị đại chị kích động gì vậy?’’.
Cam Điềm uống miếng nước rút tờ khăn giấy lau nước mắt, cô vừa lau vừa hít mũi nói “Cậu làm tôi cảm động quá”.
Thấy mặt cô đầy nước mắt nước mũi như thật La Suy Tử cười ha ha một tiếng “Chuyện nên làm, dù sao em cũng là cha chị mà đúng không?”.
Con mẹ nó lại chiếm của hời. Cam Điềm quay đầu trừng mắt.
Tuy không có sức uy hiếp nhưng La Suy Tử vẫn thu lại nụ cười trên mặt trở lại ghế sa lông ngồi.
Cậu ấy lấy đũa chọc lên bàn cho bằng nhau rồi tiếp tục gắp ăn.
La Suy Tử muốn chuyển nghề sang ăn mày không phải là nổi hứng nhất thời.
Cậu ấy bày hàng xem bói một khoảng thời gian thì nhìn thấy mấy tên ăn mày kiếm lời hơn nhiều, hôm nay còn có một chuyện ngoài dự đoán xảy ra làm người ta căm ghét vô cùng.
Nghe nói ở thành phố Tân Hải xuất hiện một tên ăn mày mới không thuộc trong nhóm ăn mày, không ai biết tên đó hết.
Tuy không thuộc nhóm nào nhưng dành chén cơm là một đối thủ mạnh.
Nếu có thân thế thê thảm thì thôi lần này chàng trai 20 tuổi không què, không mù, dáng dấp còn trắng trẻo đẹp trai. Thiếu niên đẹp trai không ăn vạ chỉ viết tấm biển có sáu chữ to “biết nấu cơm cần bao nuôi”.
Điều khiến người ta tức giận là mấy chị gái bác gái đi ngang qua sẽ cho cậu ta tiền.
Tên nhóc này trắng trợn phá hỏng không khí nhóm ăn mày, không chỉ vậy mà còn dám giành chén cơm của người khác, đương nhiên ai cũng tức giận. Rất nhiều người đã nhìn cậu ta không vừa mắt từ lâu muốn làm thịt cậu ta.
Tuy không giết chết hay bị thương thì ít nhất cũng phải đuổi cậu ta đi.
Kết quả tên nhóc này không phải vừa, mặt ăn cơm mà còn biết đánh nhau, 18 người không phải là đối thủ của hắn.
Người bình thường không ai làm lại trong nhóm ăn mày không ai đối phó được với cậu ta, cục tức này không trôi được.
Vì thế dạo gần đây đang tuyển người, nói ai có thể tiêu diệt được kẻ phá hỏng địa bàn thì để người đó lên làm lãnh đạo.
Không được làm chủ nhóm ăn mày nhưng lãnh đạo 18 người già trẻ không thành vấn đề.
La Suy Tử tự nhận tài nghệ không tệ nên chủ động ứng cử ngày mai đi xử tên ẻo lả kia.
Cam Điềm vừa ăn mì vừa nghe La Suy Tử nói, ban đầu thì rất tức giận nhưng sau đó lại lưu manh cực kỳ.
Cô liếc hắn “Cậu làm được sao, đừng có để người ta đánh tàn phế đấy”.
La Suy Tử “Hừ. em là người trải qua mưa gió nhiều chẳng lẽ không đánh lại tên mặt trắng à?”.
Cam Điềm đang ăn mì thì dừng lại nhìn hắn “Chúa phù hộ cậu”.
Mặc dù chuyện này không liên quan tới Cam Điềm nhưng hôm sau cô vẫn theo chân La Suy Tử tới.
Chuyện tới chợ đồ cổ tìm bảo vật không cần phải vội, đa phần chính là duyên phận, cô còn phải lo an nguy của anh em tốt.
Sau khi La Suy Tử đến gặp mặt mấy người kia, cầm đầu nhìn thấy cậu ấy mang con gái đến thì vẻ mặt không vui lắm, nói giọng địa phương không biết ở đâu “Cậu cũng không chuyên nghiệp quá rồi, sao còn mang theo cô gái”.
Cam Điềm đội mũ lông trên đầu mặc đeo khẩu trang nên người ta chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt. Cô đứng cạnh La Suy Tử trông rất nhỏ con, trên áo lông dường như hiện ra hai chữ đỏ to lớn ‘liên lụy’. Đôi mắt chớp chớp có nhịp điệu, Cam Điềm không nói lời nào mặc kệ mấy tên ăn mày lôi thôi lết thết nhìn cô như thế nào.
La Suy Tử cười nói “Chị đại Nhà tôi ở nhà rảnh rỗi quá nên xương cốt đau, chạy ra xem trò vui thôi không ảnh hưởng gì đâu. Đừng lãng phí thời gian nữa người ở đâu mau dẫn chúng ta tới đó đi”.
Sắc mặt tên cầm đầu vẫn không vui có vẻ không trông cậy vào La Suy Tử có thể thành công. Giọng điệu không tốt “Tên nhóc kia đổi chỗ rồi, hôm nay trong tàu điện ngầm, đi theo bọn tôi là được”.
Cam Điềm bỏ tay vào trong túi áo miễn cưỡng đi theo mấy tên ăn mày đến trạm tàu hỏa gần chỗ gặp mặt.
Bọn họ đi qua cửa số ba tàu điện nằm, xuống thang cuốn đã nhìn thấy dưới đất có tên mặt trắng ngồi ăn xin, trước mặt bày bảng hiệu bằng giấy viết sáu chữ to ‘biết nấu cơm cần bao nuôi’.
Cam Điềm ló đầu nhìn xem tên nhóc này tuấn tú như thế nào nhưng chỉ thấy lỗ tai và gáy một chút không nhìn thấy mặt. Cầm đầu không đi tiếp, quay đầu nhìn La Suy Tử ra hiệu nói:
“Tên đó cậu giúp bọn tôi dạy dỗ nó, làm tốt đảm bảo sẽ cho cậu làm lãnh đạo”.
Cam Điềm còn ló đầu nhìn nhạt nhẽo nói “Lãnh đạo thì thôi đi, cho bọn tôi tiền công là được”.
Cầm đầu không biết cô tính toán sao, chỉ không để ý tới cô mà nhìn La Suy Tử “Cậu xem thử có dạy cho một bài học được không? Không được thì thôi, không còn cách nào khác thì cúi đầu trước nhan sắc”.
Trước phá hỏng địa bàn về sau bọn họ sẽ nghĩ cách nâng cao giá trị nhan sắc bản thân lên. “Chút lòng thành”.
La Suy Tử bóp bóp xương ngón tay, hoàn toàn không để tên ẻo lả này vào mắt.
La Suy Tử đi đến trước mặt tên mặt trắng, chân đạp lên bảng hiệu giấy, cậu ấy từ trên cao nhìn xuống giọng nói thô kệch “Mày què tay què chân à, hay là mắt mù tai điếc. Tuổi còn trẻ mà lại đi ăn xin thì có thấy mất mặt không?”.
Tên mặt trắng cúi đầu không để ý tới, cậu ấy lại tiếp tục dạy dỗ nhưng nói khô cả họng mà người dưới chân cũng không có phản ứng gì.
Nói không được thì chỉ có thể dùng nắm đấm. La Suy Tử đưa tay bóp vai tên mặt trắng muốn xách tên này lên, kết quả cậu ấy còn chưa kịp dùng sức thì cổ tay đã bị nắm lây, sau đó trời đất quay cuồng phát ra tiếng rầm.
Cam Điềm và mấy tên ăn mày đứng một bên xem trò vui nhàm chán lấy một quả táo trong túi áo lông ra ăn.
Đầu tiên là cô không hứng thú xem tí nào, La Suy Tử nói gì đấy nhưng ở quá xa cô không nghe rõ, tiếp đến là khi cô nhìn thấy La Suy Tử bị tên mặt trắng quật ngã.
Còn chưa cắn quả táo nhưng cam Điền và mấy tên ăn mày đều sợ hãi, Cam Điền cắn quả táo, còn nhắm mắt trái lại, cảm thấy rất đau. Cô còn chưa kịp phản ứng thì La Suy Tử vừa đứng lên đã bị tên mặt trắng quật ngã xuống đất.
Mấy tên ăn mày đưa tay che mắt đồng thời cảm thấy mình cũng bị đau chung.
Quá thảm rồi.
Cam Điền nhắm mắt trái, rồi lại mắt phải. Giờ thì không nhìn nổi nữa cô ném quả táo cho tên cầm đầu rồi chạy tới tung cước đá tên mặt trắng ngã nhào xuống đất.
Cô chưa dừng lại, tăng sức lực chân lên, nhân lúc tên mặt trắng ngã xuống đất thì dẫm lên lòng ngực, đè ép cậu ta trên nền đất.
Hàng loạt động tác của cô làm mấy tên ăn mày kinh ngạc tới mức hồn bay ra ngoài, quả táo trong tay rơi xuống đất lăn lông lốc vài vòng.
Cam Điềm dẫm lên ngực tên mặt trắng, cậu ấy ôm lấy chân cô.
Cô chỉ có thể bộc phát sức lực như vậy, xíu nữa sợ là không đánh nổi.
Cô vội vàng kêu lớn “La Suy....” . Lời còn chưa nói hết thì cô đã sửa lại, kéo khẩu trang xuống kinh ngạc “Tiểu bát muội”.
Tên mặt trắng bị đạp trên đất cũng dao động chốc lát, khi Cam Điềm kéo khẩu trang xuống thì nhận ra cô ngay, khàn giọng gọi “Chị đại”.
Cái duyên phận này có hơi vi diệu. La Suy Tử che ngực kêu đau bên cạnh cũng nhận ra Tiểu bát mắng “Tiểu bát thật kìa, tôi đệch cả nhà cậu, tiểu vương bát.”
Tiểu bát thở dài buông chân Cam Điền ra, cậu ta nằm ra đất, người một nhà không thể đánh nhưng Cam Điềm không có lấy chân ra, quay đầu nhìn đám ăn mày chỗ thang cuốn trong lòng thầm nghĩ ‘cô bỏ ra nhiều công sức vất vả như vậy không thể nào về tay không phải kiếm lời mới được’.
Nghĩ kỹ cô bỏ chân ra cúi xuống kéo cổ áo Tiểu bát từ dưới đất lên rồi điều chỉnh lại hơi thở bản thân.
Cô kéo cậu ta tới trước mặt đám ăn mày nhìn bọn họ nói “Chuyện của mấy người đã được xử lý, sau này cậu ta không dành chén cơm với mấy người nữa. Tôi không cần vị trí lãnh đạo, cho tiền là được”.
Mấy tên ăn mày còn đang khiếp sợ, cầm đầu lấy trong túi ra vài tờ tiền run rẩy đưa vào tay Cam Điềm “Cho... cho cô”.
Cam Điềm nhận xong thì nhét thẳng vào túi áo, nhìn về phía tên cầm đầu xem xét, khóe môi cô nở nụ cười. Cô đột nhiên nháy mắt tặc lưỡi, thản nhiên nói “Mang theo con gái thì sao?”
Mấy tên ăn mày cảm giác điện giật toàn thân, xương cốt muốn nhũn ra. Đợi đến khi Cam Điềm xách cổ áo Tiểu bát lên thang cuốn mới phản ứng lại tôi nhìn ông, ông nhìn tôi.
Tên cầm đầu rùng mình “Đừng nói là yêu tinh nha, vẻ ngoài xinh đẹp lại nũng nịu đáng yêu làm người ta chỉ muốn nâng niu cưng chiều vậy mà một chân đã đạp tên mặt trắng nằm thẳng cẳng”.
Cam Điềm không quan tâm La Suy Tử kêu đau oai oái dưới tàu điện ngầm kéo tiểu bát rời đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận