Nhớ đến mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, trong lòng Cam Điềm vang lên vài tiếng lộp bộp giống như nhớ tới việc tại sao lại cảm thấy chuyện của nguyên chủ lại có chút quen thuộc, có phải đã xem qua một bộ phim truyền hình hay cuốn tiểu thuyết nào không, thiết lập máu chó kỳ lạ, trở nên xinh đẹp chắc không phải là sản phẩm phim truyền hình trong nước khả năng lớn là trong một cuốn tiểu thuyết nào đó.
Bởi vì có quá nhiều thứ không thể nhớ được cho nên có thể khẳng định đây không phải là tiểu thuyết mà cô đã từng đọc. Cô rất ít khi đọc tiểu thuyết.
Cam Điềm vừa đi vừa suy nghĩ, không trung lại có tuyết rơi bay lạ tả xuống dưới, dưới ánh sáng đèn đường trông giống như lông ngỗng đang bay.
Bông tuyết rơi trên mũ lông hồ ly chỉ trong chốc lát là đã tạo thành một lớp dày đặc, lớp tuyết trắng phủ lên lớp lông đen.
Ngón tay cuộn tròn trong áo lông vũ để giữ ấm.
Thật sự không thể nhớ nổi quá nhiều chuyện thế nên Cam Điềm cũng không nghĩ nữa, công việc thợ may trong công ty may mặc đã được nguyên chủ xin nghĩ việc bây giờ đã không còn chỗ để đi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể thử vận may đến tìm cha nuôi của cô thử vận may. Là do cha nuôi của nguyên chủ trốn nợ nên thường xuyên đổi chỗ ở.
Từ khi cô thực hiện thí nghiệm trở nên xinh đẹp đã trôi qua hai tháng chỉ sợ cha nuôi của cô đã thay đổi chỗ ở.
Chịu đựng tuyết trắng rét lạnh và cổ chân đau nhức Cam Điềm dựa theo ký ức mà tìm đến chỗ cha nuôi của nguyên chủ đã đổi lần cuối. Đi mất nửa tiếng đồng hồ mới tìm được khu dân cư giống như xóm nghèo, dày đặc những căn nhà tầng nho nhỏ sơn màu trắng, chỗ trung chuyển rác thải giơ dáy không chịu nổi được tuyết bao phủ gọn gàng.
Cam Điềm rụt đầu tìm được căn nhà tầng nhỏ ẩn dấu ở nơi hẻo lánh nhất.
Cô bước lên lầu hai gõ cửa, dép lê trên chân đã bị ướt một nửa lạnh đến mức cô phải run rẩy cơ thể, này thật sự là không thể chịu được chút khổ sở mà quả thật là thích hợp nuôi trong một hoàn cảnh thoải mái nhất.
Chút khổ sở đã không chịu nổi nhưng có thể thừa nhận sức lực mạnh mẽ khi lăn giường. Cam Điềm đứng bên ngoài cửa dậm chân, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên người, thỉnh thoảng rút tay từ trong áo lông vũ ra đặt bên miệng để sưởi ấm.
Cô cứ đợi như vậy được một lúc thì cửa cũng mở ra. Người mở cửa là một ông già ăn mặc lôi thôi đầu tóc bù xù râu ria xồm xoàm. Không sai đây chính là cha nuôi của nguyên chủ ông ta vẫn chưa chuyển đi nơi khác. Khi nhìn thấy Cam Điềm ông già có chút ngạc nhiên: “Tại sao mày lại quay về rồi”.
Bởi vì Cam Điềm thấy quá lạnh nên cũng không quan tâm đến ông ta, trực tiếp đẩy ông ta ra bước vào cửa. Vào trong phòng thì bắt đầu cởi dép lê và vớ rụt người đến bên cạnh máy sưởi để làm ấm cơ thể.
Đôi môi lạnh đến phát tím. Máy sưởi xua tan hơi lạnh trên người lúc này cô mới cảm thấy cơ thể thoải mái. Rất ít khi ông già không nói những lời cay nghiệt giống như trước. Ngược lại là ngồi bên sofa đối diện suy tư nhìn cô. Ánh mắt của Cam Điềm vô tình quét qua ông ta một cái, nhìn thấy sự lưu luyến khác thường trong đôi mắt ông ta trong lòng cô cảm thấy ghê tởm không thôi nghĩ thầm: “Đừng nói là bây giờ ông già này biến thái đến mức muốn lăn dường với cô đấy chứ, không có quan hệ máu mủ thì vẫn là loạn luân. Con gái do chính mình nuôi lớn thế mà lại có ý nghĩ đáng chết như vậy cô chịu không nổi ánh mắt của ông già này.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận