Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Dịch: Hoangforever
Bình minh, trong phủ họ Diệp, hương hoa khẽ thoảng, sương mỏng vấn vương.
Một hàng cung nữ tay bưng lư hương, phất trần và các vật dụng khác, thong thả bước qua hành lang, vừa khéo gặp Lãnh Song Thành sau khi dùng bữa sáng đang trên đường đến thư phòng.
Lúc này đã là cuối đông, nàng mặc một bộ trường bào màu xanh da trời đã được sửa đổi, bên ngoài khoác một tầng mỏng lông cừu trắng, nhìn khác biệt hẳn so với áo lông hay gấm vóc của người khác, mang theo một vẻ thanh nhã đến lạ kỳ.
Người trong phủ đều biết nàng vào thay vị trí của Lãnh Kì, dù vô tình hay hữu ý thì cũng coi như là cái bóng của vị hộ vệ kia.
Một tỳ nữ ngoái đầu lại, cười khe khẽ:
“Quả thật chẳng biết lạnh là gì!”
Một tỳ nữ khác tiếp lời:
"Lãnh hộ vệ (ý chỉ Lãnh Kì), là lòng lạnh thật sự, còn hắn chỉ là lạnh ở nơi tay mà thôi!”
*ở đây tưởng Lãnh Song Thành là nam.
Có nàng khẽ trêu:
“Chị đã từng chạm qua chưa?”
Tỳ nữ đầu tiên vội hạ giọng:
"Suỵt, cẩn thận Công tử nghe thấy."
Ngay lập tức, các thị nữ đều im lặng.
Đến chính Lãnh Song Thành cũng chẳng hiểu, vì cớ gì chủ nhân nàng – công tử Thu Diệp, lại quản thúc nàng nghiêm khắc hơn những người khác, vừa không cho người ngoài lại gần nàng, vừa không cho nàng thân cận với bất kỳ ai.
Nghe lời bóng gió, nàng chỉ đành hạ mắt, mỉm cười rồi nép mình vào cột hành lang, nhường đường cho họ qua trước.
Sau đó đan hai tay vào ống tay áo, giấu chặt đôi tay, đứng yên lặng một bên.
Chiếc cổ áo trắng trên nền áo xanh làm tôn lên vẻ thanh lãnh của nàng.
Tỳ nữ dẫn đầu thấy nàng bất động, liền khom người thưa:
“Công tử đang ở Mai viên. Lãnh hộ vệ nếu đã thu xếp xong, xin sớm đến hầu hạ Công tử."
Lãnh Song Thành khẽ khom người đáp: "Vâng."
Chờ đoàn người đi xa, nàng cũng chậm rãi tiến đến trước thư phòng, rồi như những ngày trước, đứng đợi trước cửa.
Còn việc bên trong có người hay không, có cần nàng hầu hạ hay không, nàng vốn không hề để tâm.
Đợi đến khi Thu Diệp ra lệnh, nàng mới chầm chậm bước vào phòng, đứng thẳng như một cây trúc, không chút lay động ở vị trí cố định của mình: sau bàn án, trước tủ sách, trầm mặc mà nghĩ ngợi.
Thông thường, Thu Diệp ngồi sau án kiểm duyệt sổ sách, sách vở suốt hai canh giờ (khoảng 4 tiếng), còn nàng thì tĩnh lặng như một cái bóng.
Giữa căn phòng ngập tràn hương sách và hương áo, hơi thở của nàng mảnh mai như chẳng tồn tại, chỉ để lại một làn hương tóc lạnh lùng, hư ảo, phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng.
Một bóng người khoác áo gấm màu bạc, lộng lẫy như hoa mai nở rộ giữa mùa đông đi ngang qua thư phòng.
Thấy Lãnh Song Thành đứng yên tĩnh, hắn giơ tay chào với nàng và nói:
“Theo lệ, hôm nay vốn đến phiên ta hầu công tử, cho Sơ Nhất (tên gọi khác của Lãnh Song Thành) nghỉ ngơi một ngày."
Nàng đáp:
“Ta vốn không chốn để đi. Nhàn hạ ngắm cảnh đẹp trong viện cũng là một điều hay."
Kỳ thực, nàng chẳng thể bước ra khỏi phủ, nhưng không tiện nói rõ.
Người kia hành lễ lần nữa, vội vã rời đi.
Chẳng bao lâu lại hấp tấp quay lại, bảo:
“Công tử ở Mai viên thưởng cảnh, ta đến thỉnh an, ngài chỉ nói: 'Sơ Nhất không như Lãnh Kì, ba năm hầu hạ, không được thiếu một ngày'. Hẳn công tử vẫn muốn ngươi đến hầu, nên ta chỉ đành trở lại mời ngươi sang đó.”
Lãnh Song Thành khẽ đáp:
“Không cần. Chốc nữa công tử trở lại vẫn phải đọc sách, tôi dọn dẹp thư phòng trước đã."
Nàng bỏ mặc Ngân Quang, bước vào phòng, dùng phất trần lau dọn bàn án và tủ sách vốn đã không một hạt bụi, còn thắp thêm hương trầm.
Trong tủ sách có phổ cờ cổ, bọc da lụa, nhuốm hương trầm, trông cổ kính và đặc biệt.
Lãnh Song Thành đứng trước tủ, bất động nhìn chằm chằm vào gáy cuốn phổ cờ, trên đó thêu hai chữ triện "Thiên Tàn".
Đây là bộ sưu tập các thế cờ chưa có lời giải từ đời trước, luôn cám dỗ nàng, một người đam mê cờ sau này.
Nhưng nàng không dám tùy tiện lật xem, dù phòng thường xuyên không có người.
Bởi nàng chẳng muốn để lộ ra sở thích, khi đang ở cạnh một chủ nhân đáng sợ đến vậy.
Không rõ ngắm đã bao lâu, hương trong lư đồng tàn lụi, thế mà nàng vẫn còn mải chìm trong mộng tưởng.
Bất chợt ngoài cửa vọng vào một giọng quen thuộc mà lạnh lùng:
“Định đứng suốt một ngày sao?”
Nàng giật mình xoay lại, không nhìn ra ngoài, chỉ hạ mắt thưa:
“Thần quyết chẳng dám trì hoãn một ngày. Công tử có điều gì cần chỉ bảo chăng?”
Kỳ thực, nếu hắn không đến, nàng quả thực đã muốn đứng mãi không chịu đi.
Công tử Thu Diệp, áo gấm đai ngọc, đứng từ xa ngoài cửa, hỏi:
"‘Cửu khúc liên hoàn tòng trung đoạn’ (Chín vòng liên hoàn đứt đoạn ở giữa), câu tiếp theo phải ứng phó thế nào?"
Lãnh Song Thành cúi đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ thấy nàng đứng ngây người trước phổ cờ, nên cố ý dùng một câu thơ cờ trong ván cờ cổ để thử nàng?
Nhưng lại nghĩ đến tính tình hắn, mỗi lần hỏi đều ẩn chứa ẩn ý sâu xa, quyết chẳng đơn giản như vậy.
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận