- Phen này bọn Thần Thiên Tử vui rồi, làm không tốt thì toàn quân sẽ bị diệt, thần huyết Hồ Vương thật sự quá hay!
Hàn Sâm xem thấy thế trong lòng mừng như điên, vẫn chờ ở bên ngoài thung lũng, cho dù Thần Thiên Tử may mắn không chết ở bên trong, hắn cũng sẽ xông lên bồi thêm một đao.
Hắn đã sớm muốn giết chết Thần Thiên Tử rồi, chỉ là vẫn không tìm thấy cơ hội, thực lực bản thân Thần Thiên Tử quá mạnh, hơn nữa bên cạnh luôn có một đám cao thủ đi theo, thật sự không có cơ hội nào để ra tay.
Thật vất vả gặp được một cơ hội tốt như vậy, Hàn Sâm đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đám người bọn Thần Thiên Tử rất nhanh đã bị những con côn trùng màu vàng nhạt đó bao vây lại, côn trùng thật sự quá nhiều, căn bản tránh không được.
- Lao ra.
Thần Thiên Tử cắn răng một cái liền xông ra phía bên ngoài.
Đám người giẫm lên loại côn trùng màu vàng nhạt này xông ra bên ngoài, những con côn trùng đó yếu hơn Hàn Sâm nghĩ nhiều, bị bọn họ giẫm mạnh liền chết đi không ít.
Thế nhưng mà đám côn trùng đó thật sự quá nhiều, bọn họ giết chết một mảng lớn, lại có rất nhiều côn trùng khác bò lên trên người bọn họ, chui vào vào bên trong quần áo bọn họ.
- Aaaaa!
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên liên tiếp, Hàn Sâm nhìn thấy tê cả da đầu, nhưng cũng rất khoái ý, đám khốn kiếp này nên sớm chết rồi.
- Mấy người đi theo sau tôi.
Tên Cốc đại ca kia lại hét lớn một tiếng, trong tay điên cuồng vung một vòng, ngay cả côn trùng và cát đất, đều trực tiếp bị đánh bay một mảng lớn, cứ thế mà đánh ra một cái mương cát rộng hơn hai mét, dài hơn ba mét.
Người đàn ông mạnh mẽ kia lại vung đại chùy một đường đi về phía trước, đánh đất cát và côn trùng như biển ở trước mặt bay tán loạn, cứ thế lại để y đánh ra một con đường sống.
Bọn Thần Thiên Tử theo sau lưng người đàn ông kia, cũng đã vọt ra tới bên ngoài sơn cốc.
- CMN, người kia rốt cuộc là ai vậy, tên Thần Thiên Tử kia thế mà lại không chết.
Trong lòng Hàn Sâm rất khó chịu.
Bọn Thần Thiên Tử từ trong sơn cốc vọt ra, nhưng đám côn trùng màu vàng nhạt kia lại không biết là vì nguyên nhân gì, cũng không hề đuổi theo ra, sau khi cắn nuốt tất cả thi thể, liền lại từ từ chìm vào phía dưới đất cát.
Tất cả chỉ là chuyện xảy ra trong khoảng 20-30", trong sơn cốc lại khôi phục bình tĩnh, liền giọt máu cũng không lưu lại, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Bọn thủ hạ của Thần Thiên Tử kia, áo giáp trên người đã rách rưới nhiều chỗ, khắp nơi đều là máu me đầm đìa, cũng may vẫn chỉ là vết thương ngoài da, côn trùng trên người đều bị bọn họ đập chết hết rồi.
- Móa nó, con Hồ Vương kia thật sự quá xảo trá rồi.
Một tên thủ hạ của Thần Thiên Tử vừa xử lý vết thương trên người vừa chửi bậy.
- Cốc đại ca, lần này may nhờ có anh, nếu không chúng tôi đều chết chắc rồi.
Thần Thiên Tử đi đến trước mặt Cốc đại ca nói.
Cốc đại ca cười cười:
- Không có gì, chúng ta vốn là bạn bè mà.
Cốc đại ca mới nói đến đây, đột nhiên lại biến sắc, chỉ cảm thấy trên lưng tê rần, lập tức không tự chủ được kêu lên thảm thiết, phía sau eo hai bên đều bị cắm lên một con dao găm, đều cắm ngập chuôi dao.
Hai thủ hạ của Thần Thiên Tử, một trái một phải bắt lấy cánh tay của Cốc đại ca, hung hăng đè y xuống mặt đất, vài người khác cũng lao lên, lập tức gắt gao bắt giữ vị Cốc đại ca kia lại, khiến cho y liền cơ hội đánh trả đều không có, vết thương trên eo không ngừng chảy máu ra.
Hàn Sâm nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ lại có biến cố như vậy, mới vừa rồi còn là anh em cùng trải qua sinh tử, hơn nữa Cốc đại ca kia còn cứu mạng bọn họ, như thế nào chỉ chớp mắt, Cốc đại ca lại bị bọn họ đánh lén giống như chó chết đè xuống mặt đất.
- Chúng mày làm gì thế?
Cốc đại ca hiển nhiên còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin.
- Hừ, loại rác rưởi như mày, chẳng qua chỉ là may mắn lấy được một cái thú hồn thần huyết mới có ngày hôm nay, cũng muốn cùng Thiên Tử ca của bọn tao xưng huynh gọi đệ, quả thực đúng là muốn chết.
Một thủ hạ của Thần Thiên Tử, hung hăng đạp một cước lên trên mặt Cốc đại ca, lập tức đạp mũi miệng Cốc đại ca chảy máu.
- Đám khốn kiếp chúng mày!
Cốc đại ca tức giận tới cực điểm, dùng sức muốn vùng dậy, y bị mấy người đè xuống đất, khí lực vẫn còn lớn đến kinh người, vậy mà giống như muốn xốc bọn họ lên.
Một tên trong đám thủ hạ của Thần Thiên Tử nắm lấy dao găm vẫn đang cắm ở trên người Cốc đại ca ngoáy một cái, lập tức Cốc đại ca kia hét thảm một tiếng, toàn thân không thể dùng lực được nữa, thoáng cái liền mềm nhũn ra.
Đám người lập tức quyền đấm cước đá tới Cốc đại ca, Cốc đại ca kia bị người chế trụ, căn bản là không có sức đánh trả, chỉ là không ngừng chửi bậy.
Thần Thiên Tử thì chỉ ở một bên lạnh lùng nhìn không nói lời nào, chờ cho Cốc đại ca kia bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, Thần Thiên Tử đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thủ hạ.
- Họ Cốc kia, xem ở chuyện mày đã cứu bọn tao, giao cái chùy thú hồn thần huyết kia của mày ra đây, tao sẽ cho mày một con đường sống.
Một tên thủ hạ cầm lấy tóc của Cốc đại ca âm tàn nói.
- Hừ! Cho dù ông mày chết, cũng sẽ không để cho đám khốn kiếp chúng mày lấy được một chút chỗ tốt nào.
Cốc đại ca nhổ ra một ngụm nước miếng mang theo máu, thoáng cái đã phun lên trên mặt người kia.
BA~ !
Người nọ tức giận hung hăng vả cho Cốc đại ca một cái, sau đó ngoan độc nói:
- CMN mày nghĩ mày muốn chết là có thể chết sao? Không giao cái thú hồn thần huyết chùy kia ra đây, ông mày sẽ cho mày muốn sống không được muốn chết không xong, con mẹ nó, trước tiên rút móng tay của nó ra cho tao.
Động tác của mấy người vô cùng nhanh chóng, đè một tay của Cốc đại ca xuống đất, trực tiếp dùng dao găm đâm xuống mu bàn tay, lập tức đâm xuyên qua, găm tay xuống mặt đất.
Cốc đại ca lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, năm ngón tay cũng không tự chủ được duỗi ra.
Người bên cạnh bắt lấy một ngón tay của Cốc đại ca, trực tiếp dùng một thanh đao nhỏ đâm vào phía dưới móng tay, lập tức chỉ thấy một mảnh máu đỏ tuôn ra, móng tay cùng ngón chia lìa hơn phân nửa, người nọ dùng sức nhổ ra, cứ thế mà nhổ toàn bộ móng tay từ trên ngón tay y xuống.
Cốc đại ca đã sớm kêu gào giống như là mổ heo, thân thể không ngừng run rẩy, sự thống khổ kia quả thực không phải là nhân loại có thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác y lại bị mấy người giữ chặt lấy, căn bản không thể động đậy được, chỉ có thể liều mạng gào lên.
- CMN, đám người bọn Thần Thiên Tử này quả thật không phải thứ tốt lành gì.
Nguyên bản Hàn Sâm lười xía vào, nhưng mà bây giờ nhìn tới cũng cảm thấy nghiến răng tức giận.
Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mặc dù không biết Cốc đại ca này đến cùng là hạng người gì, nhưng mà Hàn Sâm không ngại cho bọn Thần Thiên Tử thêm một địch nhân, huống chi bọn họ còn tra tấn người như vậy, hắn thật sự không nhìn nổi nữa.
Hàn Sâm đánh giá vài lần, bọn Thần Thiên Tử có nhiều người như vậy, mỗi người đều rất ghê gớm, một mình Hàn Sâm tiến lên, căn bản không có khả năng cứu tên Cốc đại ca kia ra.
- Tự gây nghiệt a, ai bảo anh cứu bọn họ ra ngoài làm gì? Đến cuối cùng lại bị bọn họ cho đánh cho chết đi sống lại.
Hàn Sâm chỉ có thể ở một bên đợi cơ hội, bây giờ hắn xông lên cũng không có tác dụng gì.
Cốc đại ca kia quả thật cũng có chút kiên cường, bị rút ra ba cái móng tay mà vẫn cứng rắn không chịu nhả ra, chỉ là mắng to bọn Thần Thiên Tử.
Nhưng mà cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Thiên Tử ca, làm sao bây giờ, thằng này rất bướng.
- Trói nó lại, trước tiên tìm một nơi hạ trại nấu chút đồ ăn đã.
Thần Thiên Tử nhìn sắc trời cũng đã sắp tối, bọn họ cũng không dám hạ trại ở bên ngoài sơn cốc quỷ dị này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận