Hàn Sâm lặng lẽ theo dõi bọn họ, thấy bọn họ đã tìm được một nơi hạ trại, lại đốt một đống lưa nướng thịt làm đồ ăn.
Tên Cốc đại ca kia đã bị trói ném ở bên cạnh, Hàn Sâm vẫn chưa tìm được một cơ hội nào tốt.
Mắt thấy bọn Thần Thiên Tử sắp cơm nước xong xuôi rồi, đợi lát nữa nếu lại bị bọn họ thu thập một chầu, cho dù không chết, cứu trở về chỉ sợ cũng không còn tác dụng gì nữa.
Chớp mắt, Hàn Sâm liền gọi thần huyết Tam Nhãn Miêu ra, sai nó chạy tới một bên khác, gầm thét vài tiếng với bọn Thần Thiên Tử.
- Dị sinh vật!
- Ah ! Là sinh vật thần huyết!
- Đừng để nó chạy!
- Dao Găm và Đầu Hói ở lại, chúng ta đuổi theo con thần huyết sinh vật kia.
Thần Thiên Tử nói vài câu, để lại hai người trông giữ nơi trú quân và Cốc đại ca, y mang theo những người còn lại giết tới phía thần huyết Tam Nhãn Miêu.
Thần Thiên Tử vừa đuổi theo thần huyết Tam Nhãn Miêu vừa chỉ huy:
- Chúng mày phân tán ra, bao vây nó lại, đừng để cho nó chạy, bây giờ trời tối, chúng ta không thể đuổi loạn được.
Mắt thấy đám người bọn Thần Thiên Tử đều chạy đi, Hàn Sâm biết thời gian của mình cũng không nhiều lắm, mặc dù thần huyết Tam Nhãn Miêu rất mạnh, nhưng nếu bị nhiều cao thủ vây công như vậy, khẳng định sẽ không cầm cự được bao lâu, Hàn Sâm cũng không muốn vì cứu người mà khiến cho Miêu Quân chết đi, như vậy thì hắn quá thiệt thòi.
Chờ cho bọn Thần Thiên Tử chạy xa một chút, Hàn Sâm liền trực tiếp gọi ra cánh, đồng thời sử dụng Huyết Tinh Đồ Lục Giả biến thân, trực tiếp từ trên trời hạ xuống, dưới sự yểm hộ của bóng đêm phóng tới doanh trại.
- Đầu Hói coi chừng, phía trên có địch nhân!
Hàn Sâm cách nơi trú quân còn khoảng 10m, Dao Găm đã phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, quát to một tiếng với Đầu Hói ở bên cạnh.
Đầu Hói phản ứng cực nhanh, trực tiếp gọi ra một thanh trường thương thú hồn biến dị, quay người liền nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm đang từ trên bầu trời lao xuống, mà Dao Găm cũng đã gọi ra dao găm của y.
Khoảng cách 10m, cơ hồ trong nháy mắt đã tới, trong tay Hàn Sâm nắm Tu La chiến đao, liền trực tiếp bổ một đao xuống Đầu Hói.
Một đao kia của Hàn Sâm nhanh tới cực điểm, lại là dựa vào khí thế mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, tên Đầu Hói kia vậy mà ngang nhiên giơ trường thương trong tay lên, hai tay khẽ chống, cường hành chặn Tu La chiến đao lại.
Thiên Lôi đụng Địa Hỏa, Tu La chiến đao hung hăng chém ở phía trên trường thương, dưới lực lượng áp bách kinh khủng, hai chân của Đầu Hói ngay lập tức ngập một nửa vào trong cát.
Lúc Đầu Hói đang cho là y đã ngăn được một đao này, trường thương trong tay lại không chịu nổi lực lượng kinh khủng kia, cứ thế đã bị Tu La chiến đao chặt đứt.
Đầu Hói muốn lách mình lui về phía sau, nhưng hai chân vẫn còn ở bên trong cát, căn bản không thể nào đào thoát, bị Hàn Sâm chém xuống một đao, lập tức chém Đầu Hói thành hai nửa.
Đ-A-N-G...G!
Hai con dao găm bay vụt tới, hung hăng cắm vào trong các khe hở ở nơi tiếp giáp khuỷu tay áo giáp thú hồn của Hàn Sâm, Hàn Sâm vì chém giết Đầu Hói, căn bản không có thời gian trốn tránh.
Cũng may hai con dao găm này chỉ là cấp biến dị, mặc dù lực lượng mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ đâm vào trong khe hở của áo giáp không đến ba tấc đã bị mắc kẹt, nếu không thì hai cánh tay của Hàn Sâm chỉ sợ đã bị phế đi.
Chém giết Đầu Hói, Hàn Sâm quay người định phóng tới Dao Găm, nhưng mà Dao Găm lại xoay người chạy, tốc độ nhanh kinh người, căn bản không cho Hàn Sâm cơ hội tới gần.
Y vừa chạy còn vừa kêu to, bọn Thần Thiên Tử đã bị kinh động, đang mau chóng chạy trở về.
Hàn Sâm cũng không đuổi theo, vọt tới bên cạnh Cốc đại ca đang bị dây thừng trói, liền lập tức nhấc lên, tung bốn vó chạy như điên.
- Kim Tệ, thằng khốn, có gan ở lại đánh với tao một trận!
Thần Thiên Tử ở phía sau mắng to.
- Đánh một trận? Một đám người bọn mày đánh với một mình tao à?
Hàn Sâm khinh thường hô một tiếng, tăng tốc liền phóng đi.
Bọn Thần Thiên Tử vốn cho rằng Hàn Sâm vác theo một người nặng như vậy, bọn họ sẽ đuổi kịp theo Hàn Sâm.
Thế nhưng lại đột nhiên nhìn thấy con Tam Nhãn Cự Hổ màu đen xuất hiện ở bên cạnh Hàn Sâm, Hàn Sâm đặt Cốc đại ca lên trên lưng con hổ đen khổng lồ kia, một người một hổ liền chạy đi như điên.
- Tại sao con sinh vật thần huyết kia lại giúp đỡ Kim Tệ?
Bọn Thần Thiên Tử ngây ngốc một chút, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Thần Thiên Tử rốt cục kịp thời phản ứng lại:
- CMN, đây không phải là sinh vật thần huyết, là thú hồn sủng vật cấp thần huyết, thằng khốn Kim Tệ này vậy mà thành công nuôi ra một con thú hồn sủng vật cấp thần huyết!
Tất cả mọi người có chút ngơ ngẩn, thú hồn sủng vật cấp thần huyết, vậy mà có người có thể nuôi ra loại thú hồn sủng vật có đẳng cấp này, nghĩ tới đều khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, cần cho nó ăn bao nhiêu thịt cao cấp đây.
Bọn Thần Thiên Tử truy đuổi trong chốc lát, bị bỏ lại càng ngày càng xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm đi xa, trên thực tế sau khi bọn họ phát hiện ra thú hồn dạng sủng vật cấp thần huyết kia, đã không còn tâm tư đuổi theo nữa.
- Rốt cuộc hắn nuôi ra sủng vật thần huyết như thế nào? Chẳng lẽ là hắn đem thịt của sinh vật thần huyết cho sủng vật ăn hay sao?
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, sủng vật cấp thần huyết thực sự là quá dọa người rồi, tin tức bao hàm trong đó quả thật quá đáng sợ.
Hàn Sâm chạy một hồi, thấy bọn Thần Thiên Tử đã bị bỏ xa mất dạng, liền giải trừ biến thân, vứt Cốc đại ca xuống mặt đất, cũng thuận tay chém đứt sợi dây trên người y.
- Tệ thần?
Vậy mà Cốc đại ca nhận ra Hàn Sâm.
- Anh bạn, cái mạng này của anh giá bao nhiêu tiền?
Hàn Sâm nhìn Cốc đại ca nói.
Cốc đại ca biến sắc:
- Anh cũng muốn cây chùy thú hồn thần huyết của tôi?
- Cũng không nhất định là cái thú hồn kia, nhưng tôi cứu được anh, anh cũng không thể để cho tôi không công mạo hiểm lớn như vậy chứ?
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Cốc đại ca lộ ra vẻ cổ quái nhìn Hàn Sâm không nói gì.
- Hơn nữa ở trên thân thể anh còn không có thứ gì, chỉ có một thân trọng thương, tự anh có thể sống sót rời khỏi Đại Sa Mạc Bạch Ma sao? Giao chút phí bảo hộ, tôi cam đoan sẽ đưa anh an toàn về Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm tiếp tục nói.
- Tôi dựa vào cái gì để tin anh?
Cốc đại ca cắn răng nhìn Hàn Sâm nói.
- Anh còn có lựa chọn nào khác sao?
Hàn Sâm cười nói.
- Ngoại trừ cái thú hồn thần huyết kia, những thú hồn khác tôi đều có thể cho anh, nhưng cần phải đưa tôi trở lại Tí Hộ Sở trước.
Cốc đại ca lau máu trên mặt rồi nói.
- Cốc đại ca đúng không?
Hàn Sâm liếc nhìn Cốc đại ca.
- Gọi tôi là Cốc Minh, hoặc là chó hay mèo đều được, về sau ai gọi tôi là Cốc đại ca nữa thì tôi liền liều mạng với người đó.
Cốc Minh cắn răng nghiến lợi nói.
Hàn Sâm cười cười:
- Lão Cốc, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là anh tự đi ra ngoài, hai là giao phí bảo hộ trước, không có con đường thứ ba có thể đi. Tôi không phải là Thần Thiên Tử, thu bao nhiêu tiền xử lý bấy nhiêu chuyện, tôi có nguyên tắc của tôi. Hai cái thú hồn biến dị, tôi cam đoan sẽ đưa anh bình an về Tí Hộ Sở.
Cốc Minh nhìn Hàn Sâm một lúc lâu, cắn răng một cái gọi ra mấy cái thú hồn, nói với Hàn Sâm:
- Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, tôi biết anh và Thần Thiên Tử là địch nhân, tôi tin tưởng anh, thú hồn biến dị của tôi đều ở đây, tự anh chọn đi.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua, duỗi ngón tay hai cái:
- Một cái là thù lao của tôi khi nãy liều mạng cứu anh, một cái là thù lao để bảo vệ anh trở lại Tí Hộ Sở.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận