Hàn Sâm không rảnh tốn hơi thừa lời với Uông Đông Lăng, triệu hồi ra Tam Nhãn Thú biến dị, nói với Vương Manh Manh:
- Manh Manh, chúng ta đi.
Hàn Sâm đã thấy được chỗ đáng sợ của thần huyết Hồ Vương, đàn Hắc Vũ Thú này chưa chắc đã không giống thần huyết Hồ Vương, đám Hắc Vũ Thú kia thỉnh thoảng xuất hiện, khiến Hàn Sâm có cảm giác không ổn, nếu hắn đã mang theo Vương Manh Manh, nhất định phải phụ trách an toàn của Vương Manh Manh, huống chi Vương Manh Manh còn tín nhiệm hắn như thế.
- Bình Tình tỷ, đi cùng chứ?
Vương Manh Manh cũng triệu hồi ra Đại Bạch Hùng, đi theo Hàn Sâm rồi quay đầu hỏi Hoàng Phủ Bình Tình một câu.
Hoàng Phủ Bình Tình gật đầu, cũng đã triệu hoán ra vật cưỡi, xoay người nhảy lên vật cưỡi rồi cũng chạy theo Vương Manh Manh.
Uông Đông Lăng bất đắc dĩ cũng phải triệu hoán ra vật cưỡi rồi chạy theo bọn hắn, nhưng trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm:
- Mấy con Hắc Vũ Thú mà thôi, có gì phải sợ.
Hàn Sâm căn bản không thèm để ý tới y, chỉ che chở Vương Manh Manh toàn lực chạy, thỉnh thoảng quan sát địa hình bốn phía.
Ngoại trừ Uông Đông Lăng, ba người Hàn Sâm đều giữ im lặng chạy vội, lúc này mới chạy chưa đến một giờ, bầu trời lại đột nhiên tối sầm xuống.
Đang giữa ban ngày, hơn nữa còn đang ở trên đại sa mạc, thế mà chỉ một thoáng đã không nhìn thấy mặt trời, chỉ thấy một đàn Hắc Vũ Thú che kín bầu trời, từ trên trời tập kích xuống bọn hắn.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng mấy người đều hoảng sợ, đàn Hắc Vũ Thú lần này còn nhiều hơn cả lần trước, chỉ sợ ở đây phải có hơn vạn con, có thể thấy rất nhiều Hắc Vũ Thú biến dị có được hai cánh như sắt thép, số lượng cực kỳ kinh người.
Mà trong đàn Hắc Vũ Thú đông đảo kia, có một con lớn hơn ba mét, hai cánh dang rộng vượt qua 20m, toàn thân máu đỏ như máu, rống lên một tiếng khiến lòng người lạnh ngắt.
Trong tiếng gầm gừ của nó, đàn Hắc Vũ Thú kinh khủng kia lại giống như đám binh sĩ dầy dạn kinh nghiệm sa trường, tự động đánh thẳng tới đám Hàn Sâm, không chút sợ sệt trực tiếp cắn xé thân thể của bọn hắn.
- Thần huyết Hắc Vũ Thú!
Sắc mặt Hoàng Phủ Bình Tình cũng thay đổi.
Sắc mặt Uông Đông Lăng cũng vô cùng khó coi, không nói hai lời triệu hoán ra áo giáp thú hồn cùng một đôi cánh màu trắng, trong tay cầm một đôi thú hồn đao, bay vụt lên xông vào giữa đàn Hắc Vũ Thú trên bầu trời đang kéo tới, có vẻ như y có ý định bắt giặc trước bắt vua, muốn giải quyết con thần huyết Hắc Vũ Thú kia.
Hàn Sâm không nói hai lời, trực tiếp thu lại vật cưỡi Tam Nhãn Thú biến dị của mình, nhảy tới trên lưng Đại Bạch Hùng cùng Vương Manh Manh, quát lớn:
- Manh Manh, chạy tới đống nham thạch phía Đông Nam kia đi.
Vương Manh Manh không nói hai lời, lập tức ra lệnh cho Đại Bạch Hùng dùng tốc độ cao nhất chạy tới bên kia, Hàn Sâm đứng trên lưng Đại Bạch Hùng, triệu hoán ra Ma Giác Xà cung và mũi tên Hắc Châm Phong biến dị, trực tiếp kéo cung bắn về phía Hắc Vũ Thú từ trên trời xông xuống.
Hoàng Phủ Bình Tình không ngờ được Hàn Sâm có thể dứt khoát như vậy, không nói hai lời liền bỏ chạy, nhìn thoáng qua Uông Đông Lăng đã xông vào giữa đàn Hắc Vũ Thú, cắn răng một cái cũng ra lệnh cho vật cưỡi đuổi theo phía Hàn Sâm và Vương Manh Manh, đồng thời cũng triệu hoán ra cung tiễn, thỉnh thoảng quay người bắn một mũi tên.
Tài bắn cung của cô rất cao minh, hơn nữa trên người cô không chỉ có một mũi tên thú hồn, trong khi vật cưỡi chạy như điên, lại có thể sử dụng thủ pháp Thất Tinh cao cấp, gần như là đồng thời bắn ra bảy mũi tên thú hồn, chớp mắt đã bắn chết bảy con Hắc Vũ Thú cách cô ta gần nhất.
Hàn Sâm cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần có Hắc Vũ Thú đến gần bọn hắn, hắn trực tiếp giơ Ma Giác Xà cung nên bắn, hiện tại gen của hắn vô cùng cường đại, lực lượng cũng rất mạnh, tuy Ma Giác Xà cung không phải là binh khí cận chiến, nhưng dù sao cũng là thần huyết thần binh, phối hợp với lực lượng của Hàn Sâm, chớp mắt đã bắn bay một mảng Hắc Vũ Thú, đàn Hắc Vũ Thú hung ác hoàn toàn không thể tới gần Đại Bạch Hùng.
Tốc độ vật cưỡi của Hoàng Phủ Bình Tình cũng khá nhanh, một mực đi theo bên cạnh Đại Bạch Hùng, nên cũng được không ít che chở, ít nhất cô không cần lo lắng theo Hàn Sâm sẽ có Hắc Vũ Thú xông lại, khiến cô nhẹ nhõm không ít.
Sau khi Uông Đông Lăng bay lên xông vào giữa đàn Hắc Vũ Thú liền thấy hối hận, Hắc Vũ Thú trên bầu trời thật sự quá nhiều, Hắc Vũ Thú biến dị thành đàn vây quanh y, khiến y căn bản không có cơ hội vọt tới trước mặt con thần huyết Hắc Vũ Thú kia, không chỉ không xông qua được, hơn nữa ở trên trời y lại bị vây lại, lập tức rơi vào hiểm cảnh.
Tuy dùng song đao liều mạng giết chóc, nhưng không ngăn được Hắc Vũ Thú ở bốn phương tám hướng xông tới, dưới chân y lại bị một con Hắc Vũ Thú biến dị ôm lấy, cắn một miếng lên đùi chỗ không có áo giáp che chở.
- Aaaaa!
Uông Đông Lăng hét thảm một tiếng, một cước đạp bay con Hắc Vũ Thú kia ra ngoài, sau đó xoay người muốn chạy trốn.
Thế nhưng đám Hắc Vũ Thú biến dị kia sao có thể để y chạy trốn được, hai cánh như sắt đập mạnh xông tới cắn xé, Uông Đông Lăng lập tức rơi vào khổ chiến, tình cảnh nhất thời cực kỳ nguy hiểm, trên người y rất nhanh đã có rất nhiều vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra.
Lúc này Hàn Sâm cùng Vương Manh Manh đã vọt tới đống nham thạch, đống nham thạch này cao mười mấy mét, giống như là một khối bánh ngọt màu vàng đứng vững bên trên đất cát.
- Đám súc sinh kia bay quá nhanh, chúng ta trốn không thoát, ở chỗ này quyết đấu một trận đi.
Đi đến một chỗ nham thạch nhô ra, Hàn Sâm dẫn theo Vương Manh Manh từ trên lưng Đại Bạch Hùng nhảy xuống, dựa lưng vào đống nham thạch, bảo vệ Vương Manh Manh ở bên trong, triệu hồi ra một thanh Trảm Mã Đao màu đen, một đao chém tới Hắc Vũ Thú vừa bay xuống, lập tức chém con Hắc Vũ Thú trước mặt thành hai nửa.
Đây là một trong hai thú hồn biến dị hắn đạt được từ Cốc Minh, là thú hồn Cuồng Trảm Thú biến dị, lúc này vừa vặn có công dụng, trong tình cảnh chiến đấu này, loại Trảm Mã Đao này dùng tốt hơn đao kiếm bình thường.
Hoàng Phủ Bình Tình cũng nhảy xuống từ vật cưỡi, chạy tới bên cạnh Hàn Sâm, triệu hồi ra một đôi đoản kiếm bắt đầu giết chóc đám Hắc Vũ Thú lao xuống, cô cũng biết hiện tại nếu ba người hợp lực còn có một tia hi vọng sống, còn chỉ dựa vào mình cô ta thì khẳng định khó có thể còn sống sót giết ra ngoài.
Chỉ là dù bọn họ dựa lưng vào đống nham thạch, sau lưng không có nguy hiểm bị đánh lén, nhưng khi đàn Hắc Vũ Thú che khuất bầu trời kia xông xuống, Hoàng Phủ Bình Tình vẫn có cảm giác khiếp vía, có chút hối hận mình lại một thân một mình mạo hiểm, mặc dù Uông Đông Lăng cũng có chút thực lực, nhưng y thật sự quá ngốc nghếch, cho tới bây giờ cũng không giúp được gì.
- Aaaaa!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Uông Đông Lăng từ xa truyền đến, có vẻ tình huống của y rất không ổn, khiến nội tâm ba người Hàn Sâm đều trầm xuống.
Nhưng bây giờ bọn hắn cũng không còn nhiều sức để suy nghĩ, đàn Hắc Vũ Thú trước mặt giống như thủy triều đã đủ khiến bọn họ có chút khó chống đỡ được rồi.
Máu tươi bắn ra bốn phía, rất nhanh đã nhuộm đám nham thạch và đất cát xung quanh thành màu đỏ như máu, một đống thi thể Hắc Vũ Thú chất đống như muốn chôn vùi ba người Hàn Sâm, không gian hoạt động của bọn họ càng ngày càng nhỏ hẹp, khiến bọn họ có chút bó tay bó chân không thi triển được.
Bành!
Đột nhiên một cỗ thi thể đẫm máu từ trên trời rơi xuống, rơi xuống trước mặt ba người Hàn Sâm, đó là một cỗ thi thể không đầu, vừa nhìn thì thấy chính là Uông Đông Lăng.
Mà trên bầu trời, con thần huyết Hắc Vũ Thú Vương kia, trong tay còn cầm đầu của Uông Đông Lăng, nhìn bọn họ rồi phát ra tiếng cười chói tai.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hoàng Phủ Bình Tình lạnh cả người, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ cảm thấy lần này chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận