Răng rắc!
Huyết Cứ Thương biến dị dù gì cũng là vũ khí cấp biến dị, nhưng mà ở dưới đại kiếm hoa lệ như kim cương kia, trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
Trong lòng Hàn Sâm kinh hãi, nhưng mà mượn lực ngăn cản này, hắn lại toàn lực lui về phía sau, bay về phía ba người bọn Thần Thiên Tử.
Bọn Thần Thiên Tử vốn còn muốn đánh lén Hàn Sâm, nhưng khi nhìn thấy uy thế một nhám chém của sinh vật thần huyết kia, vậy mà đáng sợ đến mức độ đó, lập tức đều có chút lạnh cả người.
Trong nháy mắt, Hàn Sâm đã đến trước mặt bọn họ, ba người đang chuẩn bị ra tay với Hàn Sâm, nhưng mà Hàn Sâm lại trực tiếp ngừng lại ở cách bọn họ không đến năm mét, quay người mặt hướng tới con sinh vật thần huyết kia, trong tay lại lấy ra một thanh Trảm Mã đao, chém tới sinh vật thần huyết đang bay đến.
Loại vũ khí thú hồn Trảm Mã đao này khá thường gặp, hắn cũng không quá lo lắng sẽ bị nhìn ra cái gì.
Lại là một tiếng răng rắc.
Trảm Mã đao cũng bị thanh đại kiếm giống như băng tinh kim cương trong tay sinh vật thần huyết trực tiếp chặt đứt, thân thể Hàn Sâm trầm xuống, hướng phía dưới bay đi, lúc này mới tránh thoát được đại kiếm của sinh vật thần huyết.
Lập tức con sinh vật thần huyết kia đã trực diện ba người bọn Thần Thiên Tử, căn bản không có chút do dự nào, sinh vật thần huyết đã một kiếm chém tới Ngón Tay Cái ở gần nó nhất.
Ngón Tay Cái cắn răng giơ lá chắn thần huyết lên, nghênh đón đại kiếm của sinh vật thần huyết kia.
Coong!
Ngón Tay Cái đỡ lấy tấm lá chắn thần huyết, cứ thế mà bị chém bay lên trên không trung hơn mười thước mới dừng lại được, trực tiếp không nói hai lời, hống to một tiếng, gọi ra một cái thú hồn Bạo Hùng, thân thể lập tức biến thành quái vật khổng lồ cao gần ba mét, một tay nhấc tấm lá chắn một tay nhấc đao lao thẳng tới sinh vật thần huyết kia, trong miệng còn rống to với Hàn Sâm:
- Kim Tệ, bây giờ chúng ta liên thủ thì còn có cơ hội giết nó, nếu bây giờ anh chạy, cho dù chúng tôi không lấy được, anh cũng đừng hòng mò được chỗ tốt.
Vừa rồi lúc đại chiến với Hàn Sâm, Ngón Tay Cái cũng không có ý định thực sự muốn liều mạng, dù sao y và Hàn Sâm cũng không có cừu oán gì, chỉ là cầm chỗ tốt của Thần Thiên Tử, không cần phải cùng Hàn Sâm dốc sức liều mạng.
- Xuống mặt đất đi, trên trời chúng ta càng không phải là đối thủ của nó.
Hàn Sâm vừa hướng mặt đất bay xuống vừa hô.
Bọn Thần Thiên Tử tự nhiên cũng đã nhìn ra, con sinh vật thần huyết kia ở trên trời quá nhanh, bọn họ không theo kịp tốc độ như vậy, không nói hai lời đều giống như Hàn Sâm bay xuống mặt đất.
Ngón Tay Cái đi ở cuối cùng, dưới trạng thái biến thân Bạo Hùng cấp thần huyết, vác theo lá chắn thần huyết, mới miễn cưỡng chặn lại đại kiếm của con sinh vật kia được, nhưng mà vẫn bị chém cho liên tiếp lui về phía sau.
Bốn người rơi xuống mặt đất, đều thu cánh lại, từng người triển khai biến thân, vây giết con sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm được đã thấy sự lợi hại của sinh vật thần huyết, biết rõ bằng sức mạnh của một mình mình, ít có khả năng giết chết được nó, căn bản không phải là đối thủ, cơ hội duy nhất bây giờ chính là cùng liên thủ với bọn Thần Thiên Tử, như vậy còn có một tia khả năng.
Nhưng lại phải duy trì ở trong thời gian bọn họ biến thân, mới có thể chém giết con sinh vật thần huyết kia, thật sự là sinh vật thần huyết giống như thiên sứ kia quá mạnh mẽ.
Ngón Tay Cái hóa thân thành Cự Hùng, vác lá chắn cùng con sinh vật thần huyết kia chính diện chống lại, tấm lá chắn thần huyết kia vô cùng cứng rắn, lại bị đại kiếm hoa lệ giống như băng tinh kim cương kia chém ra từng vết tích giao thoa.
Thần Thiên Tử biến thân trở thành một con sư tử khổng lồ, Hoàng Phủ Bình Tình không sử dụng biến thân, cô ta ở xa cầm cung tên liên tục bắn tới con sinh vật thần huyết kia, kiềm chế hành động của nó. Không có thú hồn biến thân hình người, sau khi biến thân ngược lại sẽ khiến cho cô ta không phát huy ra lực lượng mà mình am hiểu, còn không bằng không biến thân.
Bốn người vây công sinh vật thần huyết, vẫn không thể làm gì nó.
Hàn Sâm thật vất vả mới tìm được một cơ hội, dao găm biến dị trong tay chém lên trên người con sinh vật thần huyết, Nhưng mà chỉ lưu lại một vết xước mờ trên áo giáp ngọc của nó, liền áo giáp ngọc cũng không chém rách được.
- Đáng chết, không có binh khí cấp thần huyết, chỉ sợ không giết được con sinh vật này.
Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, bây giờ hắn thiếu một thanh binh khí thần huyết, nhưng đáng tiếc không thể mua được Ngân Huyết Tam Nhận Xoa, nếu không thì bây giờ cũng không bị thúc thủ vô sách như vậy.
- Thêm chút sức, biến thân của tôi không kéo dài được quá lâu.
Ngón Tay Cái vừa ngăn cản thế công của sinh vật thần huyết, vừa rống to.
Phần lớn thế công của con sinh vật thần huyết kia đều bị Ngón Tay Cái cản lại, phía trên lá chắn đã giăng đầy vết thương, nếu như không phải là tấm chắn cấp thần huyết, đã sớm bị chém nát không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Thần Thiên Tử cũng sốt ruột, nếu như không phải cái thú hồn Kim Cương Đại Lực Viên thần huyết của y lần trước đưa cho La Thiên Dương, bị Hàn Sâm chém giết, lực chiến đấu của y còn không chỉ ở mức này.
Bây giờ sau khi y sử dụng thần huyết biến thân thì không có cách nào sử vũ khí, sử dụng vũ khí thì lại không thể biến thân, không phát huy ra toàn bộ sức chiến đấu được, dù sao cũng là biến thân dạng sư tử, không có khả năng giống như Hàn Sâm cùng Ngón Tay Cái sử dụng vũ khí bình thường.
Thần huyết biến thân của ba người đại khái đều có thể kiên trì chừng hai giờ, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, lại từ đầu đến cuối không thể chiếm được lợi thế gì ở trên người con sinh vật thần huyết kia.
- Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, ai trong mấy người cho tôi mượn một thanh binh khí thần huyết.
Hàn Sâm không nhịn được hỏi một câu, không có binh khí cấp thần huyết, hắn cũng chỉ có thể tạo được tác dụng kiềm chế, căn bản không có khả năng tạo thành tổn thương đối với sinh vật thần huyết, tiếp tục nữa, thần huyết biến thân của bọn họ sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng mà bọn Thần Thiên Tử đều không nói gì, không nói đến chuyện chuyển thú hồn thần huyết cho Hàn Sâm quá mức mạo hiểm, ai biết hắn cầm thú hồn thần huyết xong có chạy hay không.
Cho dù là hắn không chạy trốn, lại để cho Hàn Sâm giết sinh vật thần huyết, đó cũng không phải là mong muốn trong lòng bọn họ.
- Đã không chiến được, vậy thì tản đi thôi.
Thời gian duy trì biến thân của Hàn Sâm đã không còn thừa nhiều lắm, trực tiếp thối lui ra khỏi vòng chiến hướng về bên ngoài Thần Vực Đảo chạy như điên.
Đã mất đi Hàn Sâm, ba người bọn Thần Thiên Tử càng không phải là đối thủ của sinh vật thần huyết kia, mượn năng lực phòng ngự của Ngón Tay Cái, ba người vừa đánh vừa rút lui, cũng thối lui ra khỏi Thần Vực Đảo.
Bình thường thì sinh vật thần huyết trên Thần Vực Đảo sẽ không rời khỏi phạm vi Thần Vực Đảo, con sinh vật thần huyết này cũng vậy, sau khi bọn họ lui ra ngoài, con sinh vật thần huyết kia liền ngừng lại, sau khi nhìn chăm chú tới bọn họ liền rời đi, lại quay trở về dưới gốc cây trên ngọn núi lớn kia.
Bốn người vây giết sinh vật thần huyết trên Thần Vực Đảo xem như triệt để thất bại, ba người bọn Thần Thiên Tử bàn luận xong xuôi, trực tiếp quay trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, bọn họ cũng không sợ một mình Hàn Sâm đi tìm con sinh vật thần huyết kia, đó căn bản không phải là tồn tại mà một người có thể giết chết.
- Thật sự lợi hại, thú hồn của con sinh vật thần huyết này nhất định là vô cùng khó lường.
Hàn Sâm đợi đến lúc trời tối, lại vụng trộm quay về Thần Vực Đảo.
Hắn đối với con sinh vật thần huyết này là thế buộc phải có, nếu không thì Tu La chiến đao cùng hai thanh binh khí biến dị không phải là bị hủy không công rồi sao.
Hơn nữa sinh vật thần huyết mạnh mẽ như vậy, so với Huyết Tinh Đồ Lục Giả còn mạnh mẽ hơn nhiều, Hàn Sâm đối với thú hồn của nó cũng là thèm nhỏ nước dãi, đương nhiên không muốn buông tha như vậy.
Trên thực tế trên tay hắn còn có một binh khí thần huyết, chính là cái Quỷ Diễm Điệp thần huyết kia, nhưng mà vật kia là hàng dùng một lần, cái giá phải trả thật sự quá cao, nếu như không phải bất đắc dĩ, Hàn Sâm cũng không muốn bỏ ra sử dụng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận