Tuy mèo mun đã hung bạo gặm thẻ gốc của hắn, cũng đẩy hắn ra, nhưng điều này ngược lại đã chứng tỏ suy đoán trong lòng Lục Minh.
Thứ nhất, rõ ràng nó có thực lực mạnh mẽ, nhưng lại chỉ cảnh cáo mình, ắt hẳn cũng có chút lo ngại.
Hoặc bản thân nó vốn là một sinh vật hiền hòa, không thích làm người khác bị thương.
Cho dù là kiểu nào thì đều là chuyện tốt.
Ở một mức độ nào đó thì bản thân tạm thời an toàn!
Thứ hai, nó thật sự rất mạnh.
Trong nhận thức của Lục Minh, thẻ gốc là thứ rất khó phá hủy.
Cho dù sức mạnh phong ấn vượt hơn bản thân hàng chục, hàng trăm lần thì người xui xẻo cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài như hắn, bản thân thẻ gốc sẽ không phải chịu tổn thương quá lớn.
Có thể thấy được phần nào sức mạnh của thẻ gốc.
Mà anh mèo mun của chúng ta chỉ đi tới cắn một cái...
Không thể nghi ngờ gì nữa, quá kinh khủng!
Có một sinh vật như vậy ở cạnh mình tương đương với việc Lục Minh có thêm một con bài chưa lật mạnh mẽ.
Thứ ba, đương nhiên, đây cũng là điều quan trọng nhất.
“Nựng mèo thật sự rất sảng khoái!”
Lục Minh cảm thán.
Hắn đã nựng mèo cả đời rồi, nhưng mèo cấp bậc như thế này đúng là hắn chưa nựng bao giờ.
Đương nhiên, thoải mái thì thoải mái, tuy giải quyết được nỗi lo về sau nhưng hậu quả rất nghiêm trọng, dù sao anh mèo mun ra uy cũng rất hung dữ.
Ví dụ...
Thẻ gốc của Lục Minh.
Vù
Ánh sáng mờ nhạt hiện lên, thẻ gốc bay lơ lửng trên không trung.
Sắc mặt Lục Minh hơi tối lại.
Vốn dĩ.
Thẻ gốc của hắn óng ánh trong suốt, lóe ra ánh sáng nhạt rất xinh đẹp. Mà bây giờ... một vết nứt quái dị giống như tia chớp lại khắc trên thẻ gốc.
Ngay cả ánh sáng lóe lên cũng không phải là màu trắng thuần mà còn mang theo một chút ánh xanh.
Rất quái lạ!
Đây chính là cái giá của việc nựng mèo sao?
“Thứ này vẫn có thể dùng ư?”
Lục Minh rất nghi ngờ.
Hắn suy nghĩ một chút.
Hắn tìm một tấm thẻ bài Fruit Ninja, thi triển với thẻ gốc của mình, dùng thẻ gốc phong ấn ảo cảnh của thẻ Fruit Ninja, xem thử hiệu quả.
Ừm...
Lục Minh nhìn hình ảnh hiển thị trên thẻ gốc.
Mặt trái có đường vân giống nhau.
Mặt phải cũng vậy.
Ngoại trừ mang theo ánh sáng màu xanh và có vết rách hình tia chớp khiến cả tấm thẻ có chút quái lạ thì bản thân của nó hình như không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Bình thường!”
Lúc này Lục Minh mới yên lòng.
Ban ngày, hắn vừa buôn bán vừa chế tạo thẻ, buổi tối lại đấu trí so gan với mèo mun, thấm thoắt đã tới sáng sớm.
Lục Minh quay về phòng nhỏ của mình, ngả đầu nằm ngủ.
Lúc này.
Ở một nhà dân vùng ngoại ô phía Bắc.
Sơn Trúc và vài người đàn ông không mặc áo đang vui vẻ đánh bài.
“Đôi ba!”
“Không có!”
“Ha ha! Tao thắng!”
Sơn Trúc cười lớn.
Anh ta cảm thấy ngày hôm nay bản thân đúng là cực kì may mắn.
Trước đó, anh ta đã may mắn nhặt được một đống mảnh vỡ của thẻ bài cấp cao ở bên ngoài. Sau đó anh ta bán toàn bộ cho cửa hàng bình thường hay giúp bọn hắn xử lý những thứ này, lại đem những phần thẻ bài thừa bị đào thải bán cho tên nhóc Lục Minh kia.
Ha ha!
Đúng là một tên ngốc!
Tuy không nhu nhược như trước nữa, nhưng vẫn rất ngu!
“Sơn Trúc, mày thắng liền mười trận rồi đó!”
Người đàn ông bên cạnh vừa hâm mộ vừa đố kỵ: “Hôm nay mày gặp vận may gì vậy không biết...”
“Ha ha!”
Sơn Trúc đắc ý: “Đúng vậy, tao cho mày biết, tao...”
Bỗng nhiên...
Biểu cảm trên mặt anh ta cứng đờ lại.
Giữa chân mày chảy ra một dòng máu, xuất hiện một lỗ thủng.
“Sơn Trúc?”
Mấy người xung quanh hoảng sợ. Thấy thi thể Sơn Trúc rõ ràng vẫn ngồi ở đó, hai mắt trừng lớn, lại không có hơi thở nữa... ai nấy đều sợ tè ra quần, xoay người bỏ chạy.
Chíu!
Máu bắn tung tóe.
Ở đó đã không còn bất cứ sự sống nào.
Một thân hình gầy gò chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm. Hắn ta đi tới bên người Sơn Trúc, lấy ra một biên lai mua bán mảnh thẻ.
Tổng cộng có bảy mươi hai mảnh thẻ, trong đó có ba mảnh thẻ một sao, năm mảnh thẻ hai sao, ba sao...
Cuối cùng, còn có hai mươi mốt mảnh thẻ không biết cấp bậc.
Ồ?
Chỗ này có ký tên.
Người kia dừng một chút, xoay người rời đi.
Một lát sau.
Người kia xuất hiện ở cửa hàng có trên chữ ký, ung dung đi vào tìm kiếm đồ mình mong muốn. Rất nhanh, hắn ta đã tìm được thứ mình mong muốn trong đống mảnh thẻ này.
“Ừm...”
Hắn ta ghép vào.
Mấy mảnh vỡ không biết ghép thành một nửa tấm thẻ bài, trông có vẻ cực kì siêu phàm.
“Tìm được mày rồi!”
Hắn ta giơ tay lên.
Rầm!
Năng lượng đáng sợ trong tay bắt đầu khởi động.
Trên thẻ bài, những chỗ vốn thiếu sót lại được chậm rãi bổ sung, cực kì đáng sợ. Chỉ là sau khi thẻ bài dần dần khôi phục thì vẻ mặt của hắn ta lại trở nên thất vọng.
“Quả nhiên...”
“Đã tới chậm rồi sao?”
Hắn ta nuối tiếc nói: “Bởi vì mày nên tấm thẻ mới có giá trị, phẩm cấp sao lại thấp như vậy... Xem ra... mày đã thật sự biến mất rồi...”
“Nếu sớm biết như vậy thì cần gì phải có trận chiến này!”
Hắn ta thở dài một tiếng.
Bóng dáng của hắn ta nhanh chóng biến mất.
Như là chưa từng xuất hiện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận