Cả bốn người đồng thanh:
“Không phải chứ!”
Lục Triết phản ứng nhanh nhất, giật lấy cái điện thoại, mở bàn phím số, bấm gọi 110. Nhưng ngay lúc ấy, màn hình bỗng tối thui, không còn chút phản hồi nào!
“Vãi….”
Lục Triết ném cái điện thoại xuống, ngửa mặt than trời.
Ninh Thư gõ gõ cái máy:
“Á, còn chưa tới ba mươi giây mà, sao đã tắt rồi…”
Lục Triết bất lực thở dài:
“Nếu pin quá yếu, lúc gọi điện nó ngốn nhiều điện hơn, thành ra tắt còn nhanh hơn nữa.”
Đường Tiểu Quả ấm ức:
“Đen đủi gì cũng dính hết vào bọn mình! Ban cán sự lớp, sao cậu không chịu sạc đầy pin chứ!”
Ninh Thư lẩm bẩm:
“Tớ tưởng trên máy bay không cho dùng điện thoại, nên trước khi bay tranh thủ chơi thêm tí… Ai ngờ gặp chuyện này…”
Đường Tiểu Quả bĩu môi:
“Giờ thì làm sao đây…”
Lục Triết trầm ngâm một chút:
“Trước khi đội cứu hộ tới, bọn mình phải tìm cách sống sót ở đây đã!”
Ninh Thư gật đầu:
“Cậu có ý tưởng gì không?”
“Đầu tiên phải tìm nước ngọt…”
Lục Triết nói:
“Con người không ăn thì có thể cầm cự hai mươi ngày, nhưng không uống nước thì vài ngày là toi. Muốn chờ cứu hộ, kiểu gì cũng phải tìm được nước ngọt!”
Đường Tiểu Quả đảo mắt nhìn quanh:
“Nói thì dễ! Tìm đâu ra chứ? Đảo người ta thì có dừa, còn ở đây… đến một cây dừa cũng không thấy!”
Lục Triết nghĩ đến mấy chai nước khoáng còn sót lại lúc nãy ven biển. Tuy không nhiều, nhưng cũng coi như giải quyết phần nào.
“Bọn mình có thể men theo bờ biển mà tìm, đôi khi trong mấy cái chai vẫn còn sót lại chút nước. Nếu không có thì cũng gom chai lọ, túi nilon về. Trời đang nắng gắt, có thể dùng để chưng cất nước biển.”
Ninh Thư gật đầu:
“Ừ, nghe hợp lý đấy!”
“Có điều…”
Lục Triết quay sang hỏi Lâm Thiển Thiển:
“Thiển Thiển, cậu đi nổi không?”
“Để tớ thử xem…”
Lâm Thiển Thiển gắng gượng đứng dậy nhờ Ninh Thư đỡ, người vẫn yếu lắm, phải có người dìu mới đi được.
Lục Triết định đỡ thêm một bên, nhưng Đường Tiểu Quả lập tức chen vào:
“Khỏi, để tớ dìu là được rồi!”
Thế là bốn đứa lếch thếch như mấy người nhặt ve chai, vừa đi vừa lượm.
Bốn người họ nhặt được hai cái túi nilon còn nguyên, mười một chai nhựa sạch sẽ. May mắn hơn, còn thấy một chai Nông Phu Sơn Tuyền và một chai Mạch Động.
Nhặt được chai nước uống trong nước, có nghĩa là hòn đảo này chắc cũng không quá xa đất liền.
Đáng tiếc là, chẳng có chai nào còn nước bên trong.
Lâm Thiển Thiển mệt quá, suýt muốn bỏ cuộc. Nhưng đúng lúc đó, cô phát hiện trên bãi cát phía trước có thứ gì đen đen đang nằm im.
“Nhìn bên kia kìa!”
Đường Tiểu Quả kêu lên:
“Không lẽ cá heo mắc cạn hả?”
Lục Triết nheo mắt nhìn kỹ:
“Cậu mù à, rõ ràng không phải!”
Lâm Thiển Thiển nhíu mày:
“Nhìn giống… bạn cùng lớp mình, Giang Dao ấy!”
Ninh Thư dụi dụi mắt:
“Chuẩn luôn, là cậu ấy! Mau qua xem đi!”
Đường Tiểu Quả lo lắng:
“Không phải chết rồi chứ?”
“Im cái miệng lại!”
Lục Triết gắt lên, rồi lao nhanh tới.
Người nằm đó mặc bộ thủy thủ đen, tất ren công chúa, giày da nhỏ. Da cô ấy rất trắng, mặt còn phúng phính dễ thương, đôi chân dài trắng trẻo giờ bị nắng thiêu đỏ ửng.
Chính là bạn cùng bàn của Lục Triết – Giang Dao, lớp phó đời sống.
Thấy là bạn cùng bàn, Lục Triết vội vàng đỡ cổ cô ấy lên:
“Này, Giang Dao! Dao Dao!”
Thử hơi thở – còn thở, nhưng cực kỳ yếu.
Tình hình rất xấu, bởi cô ấy bị phơi dưới nắng gắt quá lâu, cơ thể mất nước nghiêm trọng.
Lục Triết dồn hết điểm tiềm năng vừa có vào sức mạnh, bế cô ấy lên dễ dàng hơn.
Đường Tiểu Quả bĩu môi lầm bầm:
“Thấy con gái cái là vội vàng bế…”
Ninh Thư gắt:
“Quả, đừng nói linh tinh nữa, mau lại phụ đi!”
“Ờ…”
Lục Triết ôm Giang Dao, chạm vào da cô ấy mới thấy cơ thể nóng rực bất thường.
“Đi, tìm chỗ râm mát nào!”
Hắn vội bế cô tới một gốc cây to, đặt xuống dưới bóng mát.
【Nhiệm vụ mới: Quần áo quá nhiều sẽ cản trở tản nhiệt. Hãy giúp đồng đội cởi bớt quần áo, tìm cách hạ nhiệt. Phần thưởng: +1 điểm tiềm năng】
Đề nghị… cởi đồ…
Kiểu gì cũng lại bị Đường Tiểu Quả hiểu lầm.
Nhưng lúc này thời gian chính là mạng sống, không thể chần chừ!
Hắn vừa tháo cúc áo Giang Dao vừa cố giữ giọng nghiêm túc:
“Quần áo nhiều quá sẽ ảnh hưởng hô hấp và tản nhiệt!”
Đường Tiểu Quả nhăn nhó:
“Xì, đồ sắc lang, định giở trò chứ gì!”
Lục Triết lạnh giọng:
“Đừng nói nhảm! Cậu ấy đang sốt cao, không hạ nhiệt nhanh thì sẽ sốc nhiệt mà chết đấy!”
Ninh Thư nghi ngờ:
“Nghiêm trọng đến vậy hả?”
“Không tin thì sờ thử xem!”
Ninh Thư và Đường Tiểu Quả đặt tay lên cánh tay Giang Dao, lập tức rụt lại vì bỏng rát:
“Trời ơi, nóng như lửa luôn!”
Lâm Thiển Thiển nhanh chóng tháo giày Giang Dao, cẩn thận xoa chân cô ấy, nhỏ giọng:
“Lục Triết nói đúng, bọn mình phải hạ nhiệt cho Dao Dao ngay. Mau cởi bớt đồ của cậu ấy thôi!”

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận