【Hệ thống “Nhật Nguyệt Tinh Thần” thăng cấp 1】
“Đệt! Trâu bò thật, trực tiếp lên cấp luôn à!”
“Hóa ra người đầu tiên ghép thành công vật phẩm cao cấp sẽ được thưởng thêm hệ thống hả?!”
Cả phòng chat lại bùng nổ.
Diệp Thần cũng không ngờ tới chuyện này, hóa ra còn có phần thưởng đặc biệt.
Người hối hận nhất lúc này chắc chắn chính là kẻ đã bán bản vẽ cho hắn trước đó.
【Hệ thống ký danh cấp 3: 60% nhận thưởng cấp E – phổ thông, 16% cấp D – hiếm, 13% cấp C – ưu việt, 8% cấp B – hoàn mỹ, 2% cấp A – sử thi, 0,99% cấp S – truyền thuyết, 0,01% cấp Thần】
Trong khi phần lớn người chơi mới chỉ ở cấp 1, thì Diệp Thần đã nhảy vọt lên cấp 3.
Xác suất nhận được phần thưởng cao cấp tăng lên rõ rệt, thậm chí đã mở ra cơ hội một phần vạn để lấy được đồ Thần siêu cấp.
Lúc này, Dương Minh Nhi mặc bộ đồ hầu gái, có chút rụt rè, kéo nhẹ vạt váy hỏi nhỏ:
“Lên cấp 3 rồi sao?”
Diệp Thần gật đầu:
“Cây to đón gió, chúng ta phải nhanh chóng nâng cấp lực lượng phòng thủ thôi.”
Mọi chuyện đều có hai mặt.
Sàn giao dịch và phòng chat tuy có thể mang lại lợi ích, nhưng đồng thời cũng tồn tại cạnh tranh.
Nếu không phải hệ thống ép mọi người phân bố đều ra các đảo khác nhau, thì chắc chắn bây giờ đã có kẻ tính chuyện dùng vũ lực cướp bóc rồi.
Diệp Thần vung rìu bổ mạnh xuống một thân cây to bằng bắp đùi.
“Rắc!”
Thân cây lập tức gãy đôi.
Quả nhiên công cụ cấp C – ưu việt không hề tầm thường.
“Cứu mạng! Có sói!”
Đột nhiên, phòng chat xuất hiện một dòng tin cầu cứu.
“Cái gì!? Trên đảo còn có sói nữa sao?!”
Có người hoảng hốt kêu lên.
【Đinh! Thời gian bảo hộ tân thủ 24h đã kết thúc, xin các sinh tồn giả chú ý an toàn】
Hệ thống còn cố ý thông báo thêm một câu.
Không khí trong phòng chat lập tức trở nên căng thẳng.
“Khốn kiếp, bọn mình còn chưa lo nổi cơm ăn nước uống, giờ thì lấy gì đối phó bầy sói đây!?”
“Cứu mạng! Tôi hình như vừa thấy một con lợn rừng, may mà kịp leo lên cây.”
“Này, người kêu cứu ban nãy còn ở đó không?”
Đáng tiếc, kẻ kêu cứu đầu tiên không còn phản hồi.
“Minh Nhi, mau lên xe.”
Để an toàn, Diệp Thần lập tức bảo cô lên chiếc bán tải.
Hiện tại hắn hoàn toàn chưa rõ đảo này có dã thú hay không, nên chỉ trong xe mới là nơi an toàn nhất.
Diệp Thần có xe, có vũ khí, tất nhiên không lo.
Nhưng những sinh tồn giả khác thì chẳng may mắn như vậy.
“Có ai bán dao găm không? Tôi muốn mua!”
Ngay lập tức, dao găm – vũ khí sơ cấp – trở thành món hàng nóng bỏng.
Có trong tay rìu mở núi cấp C, Diệp Thần tất nhiên chẳng mấy hứng thú với mấy con dao găm nhỏ bé ấy.
“Cô biết dùng vũ khí chứ?”
Thật ra Diệp Thần cũng chẳng mong chờ một minh tinh lớn biết dùng rìu búa gì, nhưng vẫn thử hỏi một câu.
Dương Minh Nhi hơi ngẩn người, rồi lắc đầu.
Chỉ lát sau, cô lại hứng khởi reo lên:
“Tôi biết dùng cung tên! Hơn nữa còn từng thi đấu đạt giải đấy.”
Không ngờ cô minh tinh này lại có sở thích thế này.
Diệp Thần lập tức mở bảng hợp thành kiểm tra.
Quả nhiên có!
Cung gỗ: Vũ khí cấp D.
Có thể nhận qua ký danh hoặc hợp thành.
Nguyên liệu: 2 cây tre + 1 dây chun da bò.
Hiện tại muốn mua vũ khí trực tiếp trong chợ là không dễ, nhưng Diệp Thần phát hiện có người đang rao bán dây chun.
5 sợi dây chun = 2 chai nước uống.
4 sợi dây chun = 2 chai nước uống.
Hắn lập tức ra tay, quét sạch cả hai đơn hàng.
“Đệt, ai vừa hốt mất dây chun của tôi, tôi còn chưa kịp gỡ xuống!”
“Khốn nạn, dây chun của tôi cũng bị người ta cướp rồi!”
“Wow, anh giỏi thật đó!”
Dương Minh Nhi nhìn thấy Diệp Thần đang cầm tới 9 sợi dây chun thì liền đoán ra thủ phạm chính là vị “đại thần” trước mặt mình.
“Nhờ cô nhắc nhở đấy.”
Diệp Thần mỉm cười, giơ ngón tay cái khen cô.
Cung gỗ tuy chỉ là vũ khí cấp D, nhưng hai cây cung có thể hợp thành một cây nỏ liên hoàn.
Tiếp đó, hai cây nỏ liên hoàn cộng thêm bản vẽ súng lửa và bản vẽ vũ khí thép là có thể hợp thành một khẩu súng lục.
Đảo không có tre, nên tạm thời chưa thể chế cung.
Nhân lúc mặt trời chưa lặn, Diệp Thần lái xe vòng quanh hồ.
Ở bờ bắc, hắn phát hiện một thảm cỏ rộng đến cả ngàn mét vuông, phía sau thảm cỏ còn có một hang đá tự nhiên.
Đi xuyên qua hang động hướng bắc chính là một bãi cát mênh mông, cảnh sắc cực kỳ đẹp.
Diệp Thần quan sát kỹ địa hình.
Nơi này đúng là vị trí hoàn hảo để xây căn cứ.
Phía bắc có hang đá che chắn thiên nhiên, phía nam có hồ nước giữ vững hậu phương.
Chỉ cần dựng rào chắn ở hai lối đi ven hồ, rồi xây thêm một hàng rào chắn ngang trước cửa hang phía bắc, thì cả thảm cỏ rộng lớn này chẳng phải sẽ biến thành vương quốc riêng của hắn sao?
Diệp Thần còn đang mơ tưởng tương lai…
Thì bỗng—
“Auuuu—”
Một tiếng sói tru trầm thấp vang lên từ xa.
Quả thật… có sói!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận