"Mới vừa rồi đã có nhiều mạo phạm, mong sư huynh rộng lòng tha thứ."
Ngồi ở trước lối vào hồ lô lớn, Lý Trường Thọ khuôn mặt trầm tĩnh nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã ở trước mặt đang chắp tay cúi đầu, mặc dù đáy lòng hắn rất muốn nhổ nước bọt nhưng cũng chỉ có thể nói hai câu không sao.
Lý Trường Thọ cảm giác ánh mắt rơi vào trên người mình đã không còn loại ghét bỏ, bất mãn trước đó mà ngược lại...
Tràn đầy đồng tình và thương cảm.
"Trường Thọ" Tửu Cửu tiên nhân ho khan một tiếng, ý vị sâu xa nói: "Ngươi cái này chắc hẳn là tâm ma, có lẽ là do phong bế lâu dài ở trong núi tu hành cùng với sư phụ ngươi."
"Trường Thọ sư huynh", Nguyên Thanh từ một bên nhẹ nhàng đi tới, cầm một bình đan dược, nhỏ giọng nói: "Đây là đan dược thanh tâm ngưng thần, có lẽ sẽ giúp ích một chút đối với chứng bệnh của sư huynh."
"Đa tạ, tấm lòng của ngươi ta xin nhận."
Lý Trường Thọ xấu hổ cười một tiếng, Nguyên Thanh lập tức hiểu ý thuần thục chuyển đề tài.
Thừa cơ hội này Lý Trường Thọ cũng quan sát phản ứng của mấy người.
Trong toàn bộ quá trình Vũ Văn Lăng đều không chú ý đến trận hài kịch này, ngồi ở đó yên lặng nhắm mắt tĩnh tọa, vô cùng trầm ổn.
Ánh mắt Lưu Nhạn Nhi nhìn về phía mình có thêm mấy phần đồng tình, Vương Kỳ lại càng dùng một loại ánh mắt tràn đầy cảm khái chăm chú nhìn mình.
Đại khái là đang nói:
Người sư huynh này tư chất tu hành bình thường còn rơi xuống tâm ma như vậy, sau này muốn tìm một người đạo lữ cũng đều là xa xỉ, con đường tu đạo khó khăn cỡ nào.
—— loại chuyện kết đạo lữ tu hành này ở trong Độ Tiên Môn cũng tương đối phổ biến.
Nguyên Thanh hàn huyên vài câu sau đó lui về phía sau hồ lô, Vương Kỳ chủ động tới bắt chuyện đôi câu.
Tòa bộ quá trình Lý Trường Thọ chỉ mỉm cười đáp lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Cảm giác ngoại trừ Nguyên Thanh ra những đệ tử cùng thế hệ tập trung tình thần tu đạo này 'Tuổi tác tuy cao' nhưng tâm tư lại đơn thuần không ngờ.
Cũng đúng, mấy vị này đều nằm trong hàng đệ tử "Học sinh khá giỏi", đại đa số thời gian đều dành vào việc tu hành, kết giao qua lại với mọi người cũng không nhiều.
Trận sóng gió nhỏ này rất nhanh đã có một kết thúc.
Không lâu sau, trên hồ lô lại yên lặng trở lại, mọi người tiếp tục ngồi tĩnh tọa tu hành, Lý Trường Thọ lại cầm quyển sách đơn giản kia lên say sưa đọc ngon lành, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tửu Cửu tiên nhân ôm cánh tay xếp bằng ở trước ngực, giờ phút này cũng lâm vào suy tư, nàng đang suy nghĩ nên làm như thế nào để giúp Lý Trường Thọ đẩy tâm ma đi, quay về với cuộc sống tu đạo vui vẻ.
'Chẳng lẽ phải dùng mị lực của nữ tử? Lấy độc trị độc?'
Tửu tiên nhân cúi đầu liếc nhìn ngực của chính mình, sau đó là một trận cười hắc hắc quái dị...
Đột nhiên lại cho mình thêm một cái giả thiết, Lý Trường Thọ cũng không chút để ý.
Mặc dù đây chỉ là vì kế tạm thời để tránh thoát Tửu sư thúc dò xét tu vi và tư chất, nhưng đoạn đường tiếp theo mình phải luôn luôn chú ý đến chi tiết này.
Đối với Lý Trường Thọ thì kéo dài cảnh giác cũng không phải việc gì khó.
"Trường Thọ sư huynh", sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Lý Trường Thọ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hữu Cầm Huyền Nhã khuôn mặt tràn đầy áy náy.
Mặc dù lúc này Lý Trường Thọ rất muốn nói một câu [ Xin hãy giữ tốt vẻ thận trọng và kiêu ngạo của một băng sơn mỹ nhân ], nhưng chung quy vẫn chỉ có thể lộ ra một tia mỉm cười, khoát tay ra hiệu nàng không cần nói nhiều, nghiêng đầu tiếp tục cầm cuốn sách đọc.
Hữu Cầm Huyền Nhã mím môi, trong mắt áy náy trước sau đã lui.
Mà Lý Trường Thọ ý thức nhạy bén bắt được ở phía sau Nguyên Thanh đang nhắm mắt hơi hơi nhíu mày.
...
Hai ngày sau.
Hoang vắng, Tiên môn san sát của Đông Thắng Thần Châu bị ném lại sau lưng.
Dọc theo đường đi, viên hồ lô lớn này phi hành ở trong mây mù, ngày đêm không nghỉ cuối cùng cũng chạy tới biên giới tây bắc Đông Thắng thần châu.
Lý Trường Thọ một đường cũng chưa từng tu hành, lực chú ý đặt ở những người xung quanh mình, ánh mắt ở bên cạnh cũng thường xuyên bắt được có bong người chợt lóe lên ở chân trời.
Cũng còn tốt, đoạn đường này bọn họ cũng không gặp trở ngại gì.
Tửu Cửu duỗi lưng một cái, hồ lô lớn bắt đầu từ từ giảm tốc độ đi về phía dãy núi non trùng điệp phía dưới.
Vị Tửu tiên nhân này ngáp một cái hô một câu với mấy người phía sau: "Đều giữ vững tinh thần lập tức sẽ tiến vào phạm vi biên giới bộ châu.
Mấy người các ngươi nghe cho kỹ!
Bắc Câu lô châu không phải là nơi đất lành gì, lần này các ngươi đến đây cũng là vì lịch luyện, không phải liều mạng tranh đoạt cái linh dược bảo vật gì.
Tiếp theo trước mắt ta sẽ mang các ngươi đi đến cửa vào Bắc Câu lô châu, nhỡ kỹ chỗ này, về sau muốn tự mình đi đến Bắc Câu lô châu cũng đừng có đần độn xông loạn khắp nơi.
Năm tên đệ tử đồng thời đứng lên chắp tay hành lễ với Tửu Cửu, đồng thanh đáp: "Tuân sư thúc dạy bảo."
"Ừ" Tửu Cửu hài lòng gật đầu.
Lưu Nhạn Nhi nhỏ giọng hỏi: "Sư thúc... Bắc Câu lô châu không phải tứ đại bộ châu sao? Vì sao còn có chuyện cửa vào này? Chẳng lẽ là nơi này chướng khí tạo thành đại trận thiên nhiên sao?"
Tửu Cửu khóe miệng cong lên, lạnh nhạt nói: "Ai biết vì sao? Giải thích cho nàng một chút?"
Phía sau Nguyên Thanh cười nói: "Chướng khí của Bắc Câu lô châu đối với Luyện Khí sĩ Phản Hư cảnh đã có thể kết thành chu thiên bên trong cũng không khó chống đỡ.
Nơi này phiền toái nhất vẫn là chướng khí thúc đẩy sinh ra độc trùng độc thảo và độc thú hung thú có ở khắp nơi, vô cùng khó đối phó.”
"Hỏi một đẳng, trả lời một nẻo!"
Tửu Cửu liếc mắt, mắng Nguyên Thanh: "Nàng hỏi chính là vì sao có cửa vào, ngươi vừa trả lời là cái thứ gì?"
Nguyên Thanh cười xấu hổ cũng chỉ có thể chắp tay một cái.
Vũ Văn Lăng trầm giọng nói: "Bởi vì Yêu tộc."
"Không sai chính là bởi vì Yêu tộc, tướng quân to con cũng rất có kiến thức nha."
Tửu Cửu cúi đầu liếc nhìn, khống chế hồ lô lớn đi về phía trong dãy núi hạ xuống một chỗ sơn cốc, nghiêm mặt nói: "Nhân tộc khí vận hội tụ ở Nam Thiệm Bộ Châu, Bắc Câu lô châu là nơi lưu đầy Vu tộc."
Bởi vì thời thượng cổ để chống đỡ trời sắp sập, mấy vị thánh nhân lão gia đã ra tay mang đến đây một con huyền quy trời sinh to lớn chặt đi bốn chân làm thành trụ trời.
Huyền quy trong lòng phẫn uất, buồn bực sầu não mà chết, thân thể khổng lồ, pháp lực mênh mông hóa thành chướng khí qua nhiều năm không tiêu tan của Bắc Câu lô châu, các ngươi nhìn về phía tây bắc xem đó cũng không phải là mây mưa gì."
Mấy người đồng thời nhìn ra xa tây bắc, lúc này bọn họ đã nhanh chóng xuống đến chân núi đúng lúc có thể nhìn thấy chân trời cuồn cuộn mây màu màu xám đen kia.
Vô biên vô hạn, vô cùng mênh mông.
Tửu Cửu tiếp tục nói:
"Chướng khí sinh ra rất nhiều độc trùng độc thảo làm cho sinh vật bình thường không dám đến gần, nơi sắp tới cũng là nơi có rất nhiều kỳ hoa dị quả sinh sôi nảy nở, bên trong có các loại hung thú độc thú ngay cả Thiên Tiên đến cũng không dám xâm nhập vào quá sâu.
Sau đại chiến Vu Yêu, Vu tộc còn sót lại bị lưu đày tới nơi này, bọn họ đi Bắc Câu lô châu, nơi đó băng tuyết ngập trời, trùng thù rất ít miễn cưỡng có thể sinh tồn nhưng nghe nói đã sắp đến ranh giới diệt tộc, quả thật rất thảm.
Mà những Yêu tộc còn mang hận ý đối với Vu tộc còn có những Yêu tộc bị Luyện Khí sĩ của nhân tộc chúng ta đuổi đi, tất cả đều hội tụ về Bắc Câu lô châu.
Lâu ngày, khu vực chật hẹp này từ đông sang tây mấy chục vạn dặm thành chỗ nương thân quan trọng nhất của Yêu tộc."
Giới thiệu tới đây, Tửu Cửu nhìn qua biểu tìn của mấy người đệ tử, phát hiện... Ngoại trừ Lý Trường Thọ ra hoặc ít hoặc nhiều đều bắt đầu có chút khẩn trương.
Hiệu quả không tệ, thêm ít sức mạnh.
Tửu Cửu chậc chậc cười một tiếng, trầm giọng nói: "Các ngươi xem xung quanh đồi núi trùng trùng, trong đó không biết có bao nhiêu đại yêu lão yêu, có một số thực lực còn kinh khủng dị thường, đặc biết rất thích ăn Luyện Khí sĩ nhân tộc nha."
Mấy người lập tức càng thêm cảnh giác, Lý Trường Thọ chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn về xa xa phía dưới.
Tửu Cửu bỗng cảm thấy không thú vị, chỉ vào phía dưới hồ lô mặt không thay đổi tiếp tục nói:
"Cái trấn phía dưới chính là con đường do cao thủ nhân tộc chúng ta đã mở ra, nó là một trong những cửa ra vào Bắc Câu lô châu, mấy ngàn năm nay nghe nói cũng đã ngưng chiến với Yêu tộc bên kia, không biết lúc nào lại đánh lại."
Chờ tiến vào thị trấn, ta mang các ngươi đi mua chút phù tránh chướng, giải độc đan.
Mặc dù trong môn cũng có những thứ này nhưng không biết là ai định ra quy củ, còn phải mang các ngươi đến trải nghiệm một chút sinh hoạt tu sĩ, dạy các ngươi làm vật đổi vật.
Nhớ kỹ, thị trấn này trên không không thể xông loạn, nơi này có mấy vị cao thủ trấn giữ, trước sau phải có một chút lòng kính sợ đối với cường giả, chúng ta hạ xuống đồi núi vùng đông nam kia, từ đó đi qua một đoạn đường núi."
Năm vị đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, ghi tạc vào lòng những lời nhắc nhở của Tửu Cửu tiên nhân.
Chỗ thành trấn này toàn bộ ở trong một sơn cốc, hai bên sơn cốc vách núi thẳng đứng bị tạc ra hang động khắc nơi, cũng có tu sửa thành rất nhiều sạn đạo và lầu gỗ.
Trong sơn cốc chất đầy các loại kiến trúc, từ xa nhìn lại vô cùng lộn xộn.
Nơi này có phong thái của một cung điện sáng sủa, bảo tháp sừng sững cao vút, nhưng nhiều hơn vẫn là lầu gỗ đất lầu, tổng thể không có chút quy hoạch nào chỉ có một ít ngõ phố hẹp miễn cưỡng có thể qua lại.
Đương nhiên, Luyện Khĩ sĩ phần lớn đều bay giữa không trung cũng không cần đi bộ.
Có thể nhìn ra tu sĩ đi tới Bắc Câu lô châu cũng không hề ít, nơi đây người đến người đi, trên mái nhà rất nhiều lầu gỗ nhà bằng đất đều có Luyện Khí sĩ bày quầy bán hàng, có thể tìm được rất nhiều dược thảo và tiền tệ do Bắc Câu lô châu sản xuất.
Những dược thảo và tiền tệ này phần lớn đều có hình dáng giống chữ 'Độc'.
Tửu Cửu quen thuộc thúc ra một đóa mây trắng mang theo năm đệ tử và Vũ Văn Lăng đi vòng quanh nửa thành trấn, so sánh mấy cái quầy hàng trái phải mới để mấy người bọn họ lấy linh thạch ra mua một chút đan dược phù lục hàng tốt giá rẻ.
Hả? Gia hỏa này sao lại bất động?
Tửu Cửu liếc nhìn Lý Trường Thọ ở phía sau vẫn luôn đứng chắp tay sau lưng, đáy lòng thở dài tiện tay lấy một cái hầu bao quăng qua đầu vai mình đập vào trong ngực Lý Trường Thọ.
Loại hầu bao này là pháp bảo chứa đồ đơn giản nhất, bình thường đều là dùng để lưu trữ một số lượng Linh thạch nhất định.
Tửu Cửu nhổ nước bọt nói: "Biết trước sư phụ ngươi không cho ngươi quá nhiều đồ, cũng không hiểu nổi hắn nhất định phải trông coi cái tiểu Phong đầu đó làm gì...
Giải độc đan và phù tránh chướng là nhất định phải chuẩn bị, đi mua nhanh đi, một đại nam nhân đừng có dây dưa lằng nhằng."
"Ách" Lý Trường Thọ run lên ngẩng đầu nhìn vị sư thúc không thích trang điểm trước mặt mình, lộ ra mỉm cười có mấy phần ôn hòa.
Mỉm cười như vậy cũng chỉ có ở trước mặt sư phụ và sư muội mới lộ ra.
Hắn vừa định giải thích một câu, chính mình đã sớm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì ở bên cạnh lại có một bàn tay đưa tới, trong tay cầm một chồng giấy phù vàng, hai cái bình sứ.
Là thiếu nữ đeo đại kiếm sau lưng mặc váy dài màu hồng.
Hữu Cầm Huyền Nhã nghiêng đầu nhìn về phía khác, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói:
"Coi như là nhận lỗi với sư huynh, trước đó..."
Nói đến đó, tay nàng chỉ khẽ gảy nhẹ dùng chút lực vừa phải đưa đan dược và phù lục vào trong tay Lý Trường Thọ, sau đó lập tức xoay người ra vẻ không có chuyện gì đi tới quầy hàng bên cạnh.
Lý Trường Thọ cảm thấy thú vị hướng về phía bóng lưng của nàng chắp tay một cái, vẫn chưa nói thêm cái gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận