Ôm nửa khuôn mặt sưng lên, thấp đạo nhân này phàn nàn nói:
"Chỉ đùa một chút làm làm dịu bầu không khí thôi mà, Tiểu Cửu sao muội thô lỗ như thế! Dù sao thì bản sư huynh cũng là người là tay phân tay nước tiểu nuôi muội lớn khôn đó!
Khụ, nói chính sự."
Thấp đạo nhân này có danh hiệu là Tửu Ô, lúc nhỏ khi Tửu Cửu nhập môn thì Vong Tình thượng nhân đã bắt đầu bế quan một thời gian dài, đúng là Tửu Ô đã chăm sóc nuôi lớn nàng.
Cho dù quan hệ giữa hai người bọn họ là sư huynh muội, nhưng tình cảm lại giống như cha con, ngày bình thường cũng có thói quen đùa giỡn.
Thấy Tửu Cửu lại sắp nổi giận, con ngươi Tửu Ô xoay tròn, vội vàng nói sang chuyện chính sự, chỉ vào mấy người ở phía sau liên hoàn đặt câu hỏi:
"Sư phụ của bọn họ cũng tới, ai mất tích vậy? Mất tích ở đâu? Các ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?"
Sắc mặt Tửu Cửu lập tức ảm đạm xuống, cúi đầu chào mấy người cúi đầu vái chào mấy người ở phía sau, trong lúc nhất thời, không biết nên nói như thế nào.
Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ lộ ra vẻ mặt vui mừng, từ phía sau đi đến, bước lên phía trước hành lễ, trong miệng gọi hai tiếng sư phụ.
Mấy đạo trưởng đứng phía sau Tửu Ô, có Phá Thiên phong Khương Kinh San —— tu vi Chân Tiên, sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã, người đang nắm giữ chức Chưởng môn đương đại của Độ Tiên môn.
Phá Thiên phong Lâm Thích —— tu vi Chân Tiên, sư phụ của Nguyên Thanh.
Còn có hai vị Tiên nhân Đô Lâm phong và Tiểu Linh phong cùng thế hệ với Tửu Cửu, bây giờ bọn họ đã tìm được ái đồ của từng người, cho nên cũng không nói nhiều.
Ánh mắt Tửu Cửu rơi vào người lão đạo có mái tóc đứng phía sau cùng, Tiểu Quỳnh phong Tề Nguyên, sư phụ của Lý Trường Thọ.
Bây giờ nhìn vẻ ngoài của lão đạo này rất tiều tụy, trong lúc nhất thời Tửu Cửu càng không dám nhìn thẳng ông ấy...
Nàng cúi đầu thở dài, đáy lòng biết rõ, đệ tử Lý Trường Thọ này quan trọng như thế nào đối với lão đạo này, ký thác bao nhiêu nỗi kỳ vọng và tự hào của lão đạo này.
Tửu Cửu thấp giọng nói: "Tề Nguyên sư huynh, lần trước lúc muội gặp Trường Thọ, hắn đi về phía bắc.
Nguyên Thanh và Huyền Nhã đi hướng tây bắc, đi theo còn có một tướng quân nhà Huyền Nhã, tên là Vũ Văn Lăng.
Nếu muội đoán không lầm, mục đích lần này của tên đó là nhằm vào Huyền Nhã."
"Haizz…" Tề Nguyên lão đạo cười khổ, chắp tay với Tửu Cửu, lại cúi người rất sau nói: "Sống chết có số, đi ra ngoài rèn luyện vốn là như thế.
Các vị, ta chưa thành tiên, ở Bắc châu khó có thi triển, vẫn mong... Vẫn mong các vị giúp ta tìm kiếm tung tích của đồ nhi ta.
Nhất mạch Tiểu Quỳnh phong sẽ vô cùng cảm kích!"
Một bên Tửu Ô vội nói:
"Người một nhà không nên nói hai nhà, Tề Nguyên sư đệ yên tâm, bây giờ chúng ta sẽ chia binh ra hai đường; ta, Tửu Cửu và đệ cùng nhau đi tìm hướng bắc.
Sư muội đừng lo lắng, cứ giữ vững tinh thần! Muốn chịu phạt cũng phải đợi đến khi tìm được bọn họ rồi nói!
Hai tên Nguyên Tiên là canh giữ bên ngoài đại trận, lúc ta phát hiện bọn họ, bọn họ đang không ngừng tu bổ trận pháp, hiển nhiên là một trong thủ phạm đã tính toán các ngươi, hai chúng ta có thể bắt từng người để tra khảo, nhất định có thể hỏi ra được điều gì đó!
Đi, lên đường trước!"
Khương Kinh San và Lâm Thích cùng nhau đồng thanh, có thể nhìn ra bọn họ đều vô cùng sốt ruột.
Thấp đạo nhân Tửu Ô này vung tay áo lên, hai tên Nguyên Tiên đã hôn mê bất tỉnh ở phía xa xa kia lập tức bị hắn nhấc lên, tiện tay ném Lâm Thích một người.
Bọn họ vẫn chưa nói gì, lúc này đi tìm đệ tử, nghĩ cách cứu viện đệ tử mới là chính sự.
Định xong tần suất truyền tin lẫn nhau và điều tra phạm vi từng người, mấy người bọn họ chia ra làm ba đường ——
Sư phụ Vương Kỳ dẫn Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi đi tới thôn trấn ở bên ngoài để thăm dò tin tức.
Sư phụ Lưu Nhạn Nhi thì cùng đi với Khương Kinh San, Lâm Thích, đi về phía tây bắc tìm kiếm.
Tửu Ô dẫn Tề Nguyên, Tửu Cửu, đi về phía chính bắc để tìm kiếm.
Hùng hùng hổ hổ, vội vội vàng vàng, mấy vị này đều Tiên nhân đến từ Độ Tiên môn, tiếp tục hành trình tìm kiếm.
Mà cùng lúc đó, một vị nào đó không muốn bại lộ tính danh tịnh tử, đang trốn trong một nham động vừa mới mở ra không lâu ở bên ngoài ngàn dặm phương bắc.
Nhóm một đống lửa, cầm một quyển sách, yên tĩnh ngồi đợi những cường viện tới cứu.
Hắn không những không hoảng hốt, thậm chí còn có chút... hài lòng nho nhỏ.
Hữu Cầm Huyền Nhã thì ngồi xếp bằng ở một nơi tốt nhất trong hang động, nàng nhắm mắt điều tức, cách một khoảng thời gian nàng sẽ mở mắt ra nhìn thân ảnh ở trước cửa động một chút.
Mỗi lần nàng muốn tìm hiểu câu chuyện, nhưng luôn cảm giác được, bây giờ Lý Trường Thọ không muốn trò chuyện với người khác.
Sau khi Nguyên Thanh tự sát, nàng ngủ mê ba ngày, nửa ngày trước vừa mới tỉnh ngủ, vết thương trên người đã không còn trở ngại, chỉ có điều... Da đầu có đau một chút.
"Trường Thọ sư huynh, chúng ta cứ đợi ở đây sao?"
"Ừ." Lý Trường Thọ thuận miệng đáp, "Trong phạm vi ba trăm dặm, ta đã để lại nhiều ký hiệu bí ẩn chỉ có ở trong Độ Tiên môn chúng ta, ở bên ngoài hang động này cũng đã bố trí trận pháp giấu tung tích, tạm thời nơi này được xem là an toàn.
Nếu theo như lời ngươi nói, trong đám người của Nguyên Thanh vẫn còn có những đồng mưu khác, chúng ta đi về phía nam rất dễ dàng rơi vào tay bọn họ.
Tính toán thời gian, bất luận là Tửu Cửu sư thúc có thoát khỏi vòng vây hay không, Tiên nhân nội môn đến đây viện hộ chúng ta cũng đã tiến vào Bắc Câu lô châu."
Lý Trường Thọ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã một chút, "Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, chúng ta cũng có thể đi dạo trong vòng ba vạn dặm, chỉ có điều nếu đụng phải đối phương sẽ rời vào nguy hiểm."
"Ta... yên tâm..."
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ, đúng lúc ánh mắt hai người đối mặt nhau trong nháy mắt.
Nàng không biết là như thế nào, ngày bình thường luôn cảm thấy chính mình quang minh lỗi lạc, không từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm, lúc này lại vô thức cúi đầu di chuyển ánh mắt.
Đáy lòng hơi trống rỗng, giống như có một vuốt mèo nho nhỏ đang cào nhẹ vào đó.
Hơi bất an, một chút sự không chắc chắn.
Có lẽ là vì mình được vị sư huynh này cứu được hai lần.
Hữu Cầm Huyền Nhã nghĩ như vậy, mình phải nghĩ cách báo đáp huynh ấy mới được, mặc dù lúc này chính mình vẫn đang hưởng thụ sự che chở của Trường Thọ sư huynh...
"Sư huynh, có việc gì ta có thể làm không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Lý Trường Thọ thuận miệng nói: "Ừm, đừng tùy tiện phóng linh thức của mình ra."
"Được." Hữu Cầm Huyền Nhã có chút nghiêm túc đáp ứng, đáy lòng cảm thấy hơi mất mát.
Chính mình đã trở nên vướng víu rồi.
Bụp!
Đống lửa phát ra một tiếng vang nhỏ, thế lửa đã nhỏ hơn một chút.
Lý Trường Thọ lấy ra một cây khô màu xám trong tay áo, đặt ở trong đống lửa, làm thế lửa bành trướng ra.
Lúc này Hữu Cầm Huyền Nhã mới phát hiện, ngọn lửa này có chút kì lạ, không nói nó không hề có chút khói, mà còn tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
"Sư huynh, ngọn lửa này có thuyết pháp gì vậy?"
Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn đống lửa, lạnh nhạt nói:
"Đây là một loại gỗ không tính quý giá, lấy từ cây hàn tùng ở Bắc Nguyên, sinh trưởng ở phía nam Bắc Gải.
Loại gỗ thông không phải là linh căn gì, thời thượng cổ cũng chỉ là một loại gỗ thông bình thường, với đặc tính chỉ là chịu rét.
Sau khi Bắc Câu lô châu bị chướng khí bao trùm, loại gỗ thông này cũng gần như diệt sạch, nhưng cuối cùng lại trở nên um tùm một lần nữa.
Từ đó về sau, Bắc Nguyên hàn tùng đã có một hiệu quả thần kỳ nào đó, bản thân không sợ chướng khí, tỏa ra một khí tức nào đó, có thể để cho độc trùng độc thú tránh né theo bản năng.
Đống lửa nho nhỏ này có thể làm cho, trong phạm vi ba trăm trượng của chúng ta sẽ không có độc vật.
Nghe nói, hiện nay nơi Vu tộc thường xuyên tụ tập có thể nhìn thấy một mảng lớn Bắc Nguyên hàn tùng, mà loại gỗ thông này cũng không đáng mấy khối linh thạch, chỉ có rất ít người sử dụng."
Hữu Cầm Huyền Nhã nghe như vậy thì có chút nhập thần, trong đôi mắt kia phản chiếu một bên mặt của Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói: "Kiến thức của sư huynh thật sâu rộng..."
"Trong điển tịch nội môn có ghi chép." Lý Trường Thọ bình tĩnh đáp lại, tiếp tục cầm quyển sách đọc, cũng không có ý muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
Hữu Cầm Huyền Nhã mím môi, đáy lòng suy nghĩ điều gì đó.
Lại qua một trận...
"Sư huynh đã tìm được thảo dược mình muốn tìm chưa?"
"Coi như có chút may mắn, đã tìm được rồi." Lý Trường Thọ mỉm cười, nghĩ đến chuyện này, tâm trạng trở nên rất tốt.
Hữu Cầm Huyền Nhã không muốn để cho cuộc trò nói kết thúc như vậy, lại hỏi: "Hình như sư huynh đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến đi lần này."
"Ừ." Lý Trường Thọ thuận miệng đáp, "Mười lăm năm trước đã chuẩn bị cho chuyến đi Bắc châu lần này, ngày bình thường đã giữ rất nhiều vật dụng tránh độc lặt vặt."
Mười lăm năm?
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng chớp mắt, lại hỏi: "Kia... Vũ Văn Lăng và mấy bọn ác tặc, bọn họ làm sao vậy?"
Lý Trường Thọ nói: "Bọn họ đã đồng quy vu tận với Tam Tình Bích Ba xà sắp thành tiên, việc này chúng ta cũng vô cùng may mắn, con rắn độc kia rất lợi hại."
"Ừ." Hữu Cầm Huyền Nhã thở dài, "Như vậy ác tặc đã định là không có kết quả tử tế, chỉ là không nghĩ tới báo ứng sẽ đến nhanh như vậy."
Lý Trường Thọ thuận thế nói: "Cái kia, Hữu Độc, khụ, Hữu Cầm sư muội, có chuyện ta muốn nhờ ngươi."
"Sư huynh cứ nói!"
Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức tỉnh táo tinh thần, trong đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng, sáng rực nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, "Nếu có thể báo đáp ân nhân cứu mạng của sư huynh, ngay cả việc đánh đổi với tính mạng của Huyền Nhã cũng không sao cả!"
"Không cần nghiêm trọng như vậy." Lý Trường Thọ cười nói, "Lần này chúng ta ra ngoài gặp phải khó khăn trắc trở ly kỳ, sau khi về núi chắc chắn sư trưởng sẽ hỏi kỹ càng.
Từ xưa đến nay ta luôn sợ phiền phức, cũng không muốn bị người quá mức chú ý, càng không muốn gây nên những sóng gió gì trên người, vẫn mong lúc sư muội hồi bẩm sư trưởng, không cần nói thêm những chuyện có liên quan đến ta.
Tu vi của ta không cao, cũng có một chiêu độn thổ, nói ra điều này cũng chỉ sợ làm trò cười cho người khác."
"Sư huynh..."
Vẻ mặt Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ động, đáy lòng xẹt qua tia lửa điện.
Thi ân không muốn báo, khiêm tốn không để lại tục danh.
Một lòng cầu xin tiên đạo, quân tử nên khiêm tốn.
Đáy lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, sóng mắt lưu chuyển thế nhưng liên tục cảm khái.
“Trường Thọ sư huynh thật quân tử, có tấm lòng khí phách như vậy, quả nhiên là ta khó có thể với tới, càng không thể đánh đồng với Nguyên Thanh kia.
Hữu Cầm Huyền Nhã, ngươi ngày bình thường xung quanh có biết bao nhiêu phù phiếm tự cao, cảm thấy Luyện Khí sĩ cùng thế hệ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, lại không biết có nhân vật như thế này ẩn chứa trong thế hệ cùng thời đồng môn.
Nếu có thể cùng Trường Thọ sư huynh xem là bạn thân của nhau, vậy coi như không uổng một nhóm tiên môn của mình…
"Sư huynh yên tâm." Hữu Cầm Huyền Nhã bình tĩnh nói, "Huyền Nhã biết rõ, sẽ ghi tạc những chuyện này vào trong lòng."
Lý Trường Thọ chớp chớp mắt, người này thật sự đã hiểu rõ rồi?
Vì sao luôn cảm thấy nàng vẫn còn dư độc chưa tiêu tan...
Thôi vậy, sau khi mình trở về Tiểu Quỳnh phong sẽ lập tức đóng cửa không ra ngoài, coi như chuyện này có gây nên sóng gió, có lẽ không tới mấy tháng sẽ bình tĩnh trở lại.
Biết điều mới có thể tránh né được nhân quả.
Tiếp sau đây chỉ cần không đi nhầm đường, lần này chuyến đi Bắc Câu lô châu của mình coi như kết thúc mỹ mãn.
Đột nhiên, vẻ mặt Lý Trường Thọ khẽ động, tơ nhện ba đầu trùng đồng được bố trí ở bên ngoài, lúc này đột nhiên bắt được một hình ảnh...
Mấy thân ảnh từ bên ngoài trăm dặm nhanh chóng bay qua, người ở bên ngoài nhất mặc chiếc áo gai, tư thái yểu điệu.
Mặc dù bởi vì đối phương bay quá nhanh, không nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng từ mức độ kéo căng áo gai ngắn, và vòng cung kinh người chỉ xuất hiện trong lúc đón gió kia có thể suy đoán...
Tửu Cửu!
"Chuẩn bị xuống đi, bọn họ tới rồi."
Lý Trường Thọ nở nụ cười, tảng đá dưới đáy lòng cũng coi như yên ổn buông xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận