Nhìn mười ba trữ vật pháp khí gần như trống rỗng được bày ra trước mặt mình, trán Lý Trường Thọ treo đầy hắc tuyến, sau đó là than nhẹ, giống như nổi lên một trận cuồng phong mưa rào.
Lam Linh Nga ngồi quỳ chân trên đệm cói trước mặt hắn, khóe mắt treo hai giọt nước mắt, định lấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu để trốn khỏi sự trừng phạt chính nghĩa của Đại sư huynh.
Khóe miệng Lý Trường Thọ co giật, cầm một hầu bao hỏi: "Muội đã đi giết Đông Hải đại yêu rồi?"
"Điều này, không phải sư huynh đã nói... gặp phải nguy hiểm thì dùng cái này sao...
Người ta suýt chút nữa đã bị những quân tôm kia chém tới, theo bản năng lập tức rải ra!"
Lý Trường Thọ đen mặt, "Ta nhớ được, ta đã chuẩn bị cho muội chín bình như thế này?"
"Rất nhiều lần suýt chút nữa bị chém tới..."
Lam Linh Nga bĩu miệng nhỏ, rưng rưng muốn khóc, ủy khuất giải thích: "Sư huynh, huynh đừng nóng giận mà, muội cũng biết huynh luyện chế những thứ này rất tiêu hao tinh lực, không phải muội cố ý muốn lãng phí."
Nhìn bộ dáng tiểu sư muội như vậy, Lý Trường Thọ cũng không có cách nào nổi giận, chỉ thở dài: "Ngược lại tinh lực chỉ là việc nhỏ, vật liệu mới khó tìm.
Độ Tiên môn chúng ta có rất ít người luyện chế độc đan, đây đều là ta dùng từng chút lượng Nguyệt cung để đổi lấy."
"Sư huynh, điều này ta có cân nhắc đến."
Lam Linh Nga chớp chớp mắt, vỗ nhẹ bên ngoài đai lưng trên eo nhỏ nhắn, lại lấy bảy tám trữ vật pháp khí đơn giản ra.
"Cho nên muội đã cầm tiền thưởng đã đạt được lần này, đổi tất cả thành độc thảo độc dược có thể tìm được trong môn!
Lần này tuyệt đối không lỗ, thậm chí còn có thể kiếm rất nhiều tiền!"
Lý Trường Thọ lập tức có chút dở khóc dở cười, nhìn chăm chằm đôi mắt giống như bảo thạch của Lam Linh Nga, nhìn thấy đáy mắt nàng có chút... né tránh.
Tiểu nha đầu này...
"Còn có chuyện gì muốn khai báo nữa không? Nói luôn một lượt đi, thừa dịp hiện tại tâm trạng của vi huynh cũng coi như không tệ."
Lam Linh Nga hít một hơi, đột nhiên nâng lên hai tay, lại dùng sức cúi người, cúi đầu, trán và lòng bàn tay cùng nhau chống trên mặt đất, mái tóc dài xõa ra hai bên.
Đập, đầu, nhận, sai!
Nàng nhắm chặt hai mắt, nói với khí thế hùng hổ:
"Sư huynh! Linh Nga có lỗi với huynh!
Trong môn có hai vị sư bá cảm thấy hứng thú đối với độc phấn mà huynh luyện chế, cho nên bọn họ đã lấy đi mấy bình độc lợi hại nhất từ chỗ của muội!
Muội thực sự không biết nên từ chối như thế nào, chuyện sư huynh có trình độ luyện độc cao siêu đã bị muội không cẩn thận tiết lộ ra rồi!"
Trong phòng lập tức trở nên yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Bả vai của Lam Linh Nga khẽ run lên.
Nàng không sợ sư huynh đánh chửi mình, thậm chí càng muốn để cho sư huynh đánh mình một trận để bớt giận.
Nàng là do sư huynh dạy dỗ, hiểu rõ nguyên tắc làm việc của sư huynh, cho nên mới khẩn trương như vậy, lo lắng sau này sư huynh sẽ 'vứt bỏ' chính mình, sẽ phân rõ giới hạn với chính mình.
Tại sao lại yên tĩnh như vậy...
Xong rồi xong rồi, chắc chắn sư huynh đã hoàn toàn thất vọng với nàng rồi!
Lam Linh Nga ơi Lam Linh Nga, tại sao ngươi lại đi ra ngoài hí hửng, còn không nhịn được cố ý khoe khoang trước mặt người khác, kết quả lại bị tiền bối trong môn để mắt tới...
Tính tình của sư huynh như thế nào, chỉ sợ trên đời này chỉ có một mình sư muội như nàng mới hiểu rõ nhất.
Một trăm phần có thể giấu chín mươi phần làm át chủ bài, mọi chuyện đều lấy khiêm tốn làm chủ, tuyệt đối không dính dáng đến những nhân quả không cần thiết.
Chính mình có thể có được sự yêu mến của sư huynh, đơn thuần là vì mình chính là thân sư muội duy nhất của huynh ấy, có cùng một sư phụ, nếu không thì tuyệt đối sư huynh sẽ không để ý tới mình, cho dù chỉ là một chút!
Linh Nga mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Sư huynh, huynh đánh muội một trận cũng được, nhưng sau này tuyệt đối đừng không để ý đến muội...
Ta biết sai rồi, sau này sẽ không tiếp tục đi khoe khoang lung tung nữa!"
Cảm nhận được một bàn tay lớn từ phía trước vươn tới, Lam Linh Nga theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.
Từ lúc nhập môn đến giờ, chẳng lẽ mình phải chịu đựng nỗi đau da thịt lần đầu tiên, bị sư huynh đánh cho một trận sao?
Bị đánh một trận cũng là chuyện tốt, chí ít sư huynh có thể bớt giận...
Bàn tay to lớn thẳng tắp rơi xuống mái tóc đen kia, cũng không dùng sức đánh xuống, mà quẹo qua một bên, nắm lỗ tai nàng, lắc trái lắc phải.
"A, sư huynh, huynh nhẹ một chút... đau quá... tai sắp rớt ra rồi..."
"Đừng có dùng giọng điệu như thế này, để cho sư phụ nghe được còn tưởng rằng ta đang làm điều gì với muội."
Lý Trường Thọ hừ lạnh, buông ra tai nhỏ tinh xảo kia ra, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, đây cũng không phải việc gì ghê gớm."
Ngay lập tức, Lam Linh Nga ngồi thẳng người, khôi phục lại dáng vẻ yểu điệu, cùng nhau bên trong cũng hiện ra vẻ ngay thẳng.
Nàng buồn bực nhìn Đại sư huynh ở trước mặt, nhỏ giọng hỏi, "Sư huynh, huynh không che giấu nữa sao? Muốn ngả bài với môn phái sao?"
"Ngả bài gì? Có bài gì tốt mà ngả?"
Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười, "Muội cho là ta còn không biết tính của muội?
Đã cho muội những độc phấn này để phòng thân, ta cũng đã suy nghĩ muội sẽ làm ra động tĩnh gì, thật ra cũng cố ý để cho muội tiết lộ những thứ này, trong này cũng có đã cân nhắc nhiều lần.
Quay lại đây ngồi đi.
Trong hai vị tiền bối đã lấy đi độc phấn từ chỗ của muội, có phải có Đan Đỉnh phong Vạn Lâm Quân tiền bối?
Chính là người có chân trái bị tật, chống một gậy da đồng, khuôn mặt nhìn có chút lạnh băng, nhưng lúc nói chuyện với người khác, kiểu gì cũng sẽ bày ra một vẻ mặt tươi cười cứng ngắc."
Cố ý để cho nàng tiết lộ? Đã cân nhắc nhiều lần?
Lam Linh Nga nghe vậy thì ngẩn ra, "Sao sư huynh lại biết?
Đúng là có vị tiền bối này, không phải đêm nay huynh mới trở về sao?
Đầu tiên chính là vị Cát trưởng lão, chủ trì rèn luyện đại hội muốn lấy độc phấn, sau đó giữa trưa hôm sau, vị lão bá chống gậy liền đến, cho ta rất nhiều dược thảo, muốn lấy những thứ kia...
Sư huynh!"
Lam Linh Nga nhanh chóng phản ứng lại, nhìn con ngươi thâm thúy của Lý Trường Thọ, cắn răng nói: "Huynh đã tính toán kỹ rồi!"
"Giữa sư huynh muội nói tính toán gì chứ, đây chính là thiện ý bảo hộ, biết càng nhiều thì càng có tâm lý gánh vác mà."
Lý Trường Thọ bình tĩnh khoát tay, cười nói: "Ta cho muội những độc phấn kia đều chú trọng phối hợp độc lý của các loại dược thảo, cũng không có thủ pháp luyện chế cao độ gì, bị người khác chú ý tới cũng không có gì lạ.
Phương pháp phối chế này, tất cả đệ tử các phong có thể đi tới Đạo Tạng các bên ngoài điện, thảo dược trong Bách Phàm điện để tìm kiếm.
Bây giờ trong môn, hoặc là nói ngũ bộ châu môn phái tu tiên, phần lớn đều có chút khinh thường đối với một chữ độc này, cảm thấy đây là thủ đoạn ám muội, người chuyên độc thường xuyên bị xa lánh và thành kiến.
Cho nên, dù bị người khác phát hiện ta biết luyện độc, trình độ không tệ, cũng không sao cả, không những không làm cho người bên ngoài quan tâm quá nhiều, ngược lại sẽ cảm thấy ta chính là đệ tử có tư chất tầm thường, đã đi lệch đường."
Nói tới đây, khóe miệng của Lý Trường Thọ lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Hơn nữa, ta cho muội những độc phấn này, trong đó có mấy loại kỳ độc xuất phát từ một quyển độc kinh ghi chép trong Đạo Tạng các, tác giả của quyển độc kinh đó chính là vị Vạn Lâm Quân trưởng lão này.
Có lẽ ông ấy chính là tiền bối lĩnh ngộ sâu nhất về con đường độc dược này trong Độ Tiên môn chúng ta.
Nếu như có thể lấy được thời cơ này, kết thiện duyên với vị tiền bối này, sau này có thể được vị tiền bối này chỉ điểm về phương diện luyện độc."
"Sư huynh." Lam Linh Nga có chút bất mãn oán trách nói, "Có phải huynh cũng tính toán cả muội vào trong đó!
Nếu chuyện này là như vậy, huynh trực tiếp căn dặn ta không phải sẽ tốt hơn sao?
Ngay cả sư muội ôn nhu đáng yêu như vậy của mình đều sắp đặt, quả thực... rất quá đáng..."
Lý Trường Thọ liếc mặt nhìn nàng, "Đừng di chuyển chủ đề, bây giờ nói tới chuyện muội lãng phí độc đan.
Tóm lại muốn cho muội nếm chút mùi đau khổ, để cho muội ghi nhớ thật lâu.
Ngày mai phạt muội ra sau núi đốn củi khai hoang, không thể dùng pháp lực đạo thuật."
"Đốn củi thì đốn củi, có gì đặc biệt chứ." Lam Linh Nga ngoan ngoãn đáp lại, trên gương mặt xinh đẹp viết đầy hai chữ “Vâng lời”.
Nàng lại không nhịn được hỏi, "Chúng ta khai hoang để làm gì?"
"Xây phòng luyện đan để luyện độc đan.
Lần này mượn tay của muội, để cho tầng quản lý trong môn biết ta am hiểu luyện độc, sau này ta có thể thuận lý thành chương ở trong Tiểu Quỳnh phong chúng ta mân mê những thứ này, không cần mỗi lần đều phải trốn chui trốn lủi."
Nói xong, Lý Trường Thọ đứng dậy, thu hồi những túi thuốc ở trên bàn kia, sau đó duỗi lưng, "Đợi đến giữa trưa ta tĩnh tọa xong, sẽ đi tìm vị trí thích hợp để xây phòng đan."
"Sư huynh, huynh rõ ràng chính là mình muốn lười biếng, sao huynh có thể bảo tiểu sư muội yếu đuối như thế này đi chặt cây chứ!"
Lam Linh Nga làm một mặt quỷ với bóng lưng của hắn, có chút bất mãn oán trách.
"Cái này cho muội, Luyện Khí sĩ yếu đuối."
Lý Trường Thọ đi tới trước cửa đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tiện tay lấy ra một hộp ngọc trong tay áo, ném vào tay của sư muội.
"Tặng quà sao?"
Trong nháy mắt Lam Linh Nga quên đi phiền muộn ban nãy, vui vẻ ôm lấy hộp ngọc.
Vừa muốn mở hộp ngọc ra, hình như lại nghĩ đến điều gì đó, dùng pháp lực nâng hộp ngọc, đưa ra bên ngoài trượng, lúc này mới mở từ xa.
Một mùi thơm nhàn nhạt đập vào mặt, trong hộp ngọc một cây hoa nhỏ sáu cánh màu trắng đang lẳng lặng nằm trong đó.
Thảo dược à, còn tưởng rằng là đồ trang sức gì đó.
Lam Linh Nga vừa định nhổ nước bọt, Lý Trường Thọ đã rời đi phòng, trong trận pháp chỉ để lại tiếng nói mang theo sự mệt mỏi của hắn:
"Lần sau, trước khi tắm rửa đặt nó vào trong nước ấm, có thể giúp muội đả thông kinh mạch, khử độc dưỡng nhan, làm cho làn da càng trắng sáng.
Ngày mai gặp lại."
"Được rồi, thật cảm tạ sư huynh, ngày mai gặp lại..."
Phù ——
Lam Linh Nga thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống ghế bành, sau đó cười đắc ý.
Bình an qua cửa!
Sư huynh vẫn rất sủng ái mình nha, nàng vốn cho rằng lãng phí nhiều độc phấn như vậy, ít nhất cũng sẽ bị chửi mắng một trận, không nghĩ tới chỉ bị nhéo tai một chút.
Nhưng đại hội rèn luyện này, hình như chính mình từ đầu đến cuối luôn bị sư huynh sắp đặt một cách thỏa đáng.
Như vậy quả thực cũng sẽ có một chút khó chịu, luôn cảm thấy sư huynh vẫn chưa tin tưởng chính mình...
Thôi vậy, tính của sư huynh vốn là như vậy.
Mái tóc được cắt xuống đều sẽ dùng lửa thật đốt đến khi không còn sót lại một chút cặn, những vụn móng tay cũng phải dùng độc dịch nung chảy hoàn toàn, ngay cả tiểu sư muội cố ý uống say cũng có thể dùng khóa tiên trói vào cột, sau đó nằm trên giường đắp kín chăn...
Điều này, giống như không cẩn thận sẽ bại lộ ra điều gì đó.
Khuôn mặt Linh Nga đỏ lên, chuyện năm ngoái đó cô mới không phải cố ý uống say!
...
Trở về nhà tranh của chính mình, Lý Trường Thọ trở về giường của mình tĩnh tọa, đáy lòng lên kế hoạch về việc bố trí những thứ có liên quan tới phòng luyện đan.
Trước đây hắn luyện độc đều sử dụng một tiểu dược đỉnh mang theo bên người, sớm đã không thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng của hắn; hơn nữa vì luyện chế Dung Tiên đan và những độc đan mạnh hơn, cần phải có một dược đỉnh lớn hơn, chất lượng tốt hơn.
Trước khi xây dựng phòng đan, phải đi đến Bách Phàm điện tìm sư thúc sư bá thân quen hỏi một chút đã.
Dược đỉnh tốt chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, điều này chỉ có thể tìm vận may.
Tốt nhất là có thể tìm một số dược đỉnh đã bị vứt bỏ, tự mình tu sửa lại một chút, xem có thể có sức mạnh kỳ tích nào xuất hiện không...
Chuyện phòng đan, thật ra đã cân nhắc ba bốn mươi năm rồi, nhưng vẫn luôn có chút do dự.
Bình thường mới là màu ngụy trang tốt nhất.
Từ trận pháp ngăn cách che đậy sinh hoạt hàng ngày của sư đồ bọn họ, cho đến trận pháp bên ngoài nhà tranh của hắn và tiểu sư muội, lại đến nhất sơn nhất thủy trong Tiểu Quỳnh phong, từng ngọn cây cọng cỏ, thật ra đều là bình thường, không có điểm gì đặc biệt.
Mà dựng lên phòng đan, chắc chắn mình phải làm đủ các loại bố trí bên trong bên ngoài phòng đan, tránh bị người khác phát hiện một số “kỹ xảo nhỏ” trong lúc mình luyện đan luyện độc.
Từ lúc đầu Lý Trường Thọ đã hiểu rõ, từ lúc mình vừa cất bước tu hành, bất luận là cố gắng ngụy trang như thế nào, cũng không thể lừa gạt được sự quan sát của những cao nhân, ngược lại sẽ bị những cao nhân này đặc biệt chú ý.
Nếu bị những cao nhân này chú ý, chưa chắc đã xảy ra chuyện tốt.
Nếu không bị bọn họ chú ý, như vậy sẽ không xảy ra chuyện xấu vượt qua khỏi sự khống chế của bản thân. —— ít nhất là xác suất xảy ra chuyện sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
"Phòng đan không thể cách chỗ ở quá gần, miễn cho có khí độc gì đó rò rỉ ra..."
Lý Trường Thọ thấp giọng thì thầm, từ trong ngực lấy ra một trữ vật pháp khí chuyên dùng để gửi sách cổ sách ngọc, lấy ra một chồng tấm da dê thật dày.
Phía trên vẽ một phần trận pháp đồ và kiến trúc cấu tạo đồ, mỗi một tấm đều có rất nhiều vết tích sửa chữa lặp đi lặp lại, mà mấy tấm da dê có lâu đời nhất, bức vẽ trên đó đã vô cùng mờ nhạt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận