- Trang Chủ
- Xuyên không
- Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch)
- Chương 29: Bộ phương án thứ hai ‘Trợ sư độ kiếp’
Trăng rủ núi Tây, mâm chén ngổn ngang.
Lý Trường Thọ đứng ở phòng luyện đan, nhìn chăm chú phương hướng Tửu Ô rời đi, khuôn mặt dần rút đi ý cười.
Có vẻ như, đã tạm thời giữ ổn định vị sư bá này rồi.
Kể từ ngày ở Bắc châu, bắt đầu từ khi Tửu Ô cho mình cái ánh mắt ý vị thâm trường kia, Lý Trường Thọ đã biết, vị đạo nhân lùn tâm tư kín đáo có sự ‘hiếu kỳ’ với hắn.
Hơn thế, khoảng thời gian gần đây hắn rất thân cận với Tửu Cửu sư thúc, xin nhờ Tửu Cửu sư thúc làm giúp rất nhiều việc, tất sẽ càng thu hút sự ‘hứng thú’ nồng đậm của Tửu Ô sư bá.
Hiếu kỳ và hứng thú, rất dễ phát triển thành hoài nghi, đây chính là một sự đe dọa tiềm ẩn đối với chính hắn.
Làm sao trừ bỏ được sự đe dọa của Tửu Ô sư thúc?
Rất đơn giản, giết là được.
Khụ, đùa chút thôi.
Bản thân không thù không oán với Tửu Ô sư thúc, lại thêm chính Tửu Ô sư thúc có thực lực cường hãn, còn được biết là chấp sự có danh vọng trong môn; Cửu Tiên chữ Tửu ai xảy ra chuyện, đều sẽ dẫn đến đại địa chấn trong môn. Đi ám toán Tửu Ô, không khác gì chán sống.
Trong các cách còn lại, ổn thỏa nhất cũng là đáng tin nhất, chỉ có cách trước mời vị sư bá này đến, thẳng thắn nói chuyện; trước mặt Tửu Ô sư bá, lập lời thề, hứa hẹn rằng mình sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì nguy hại đến sư môn; thuận tiện thể hiện chút tu vi mình tự thân giấu đi, để Tửu Ô sư bá cảm thấy ông đã mò sâu đến đáy của vị tiểu sư điệt này…
Như vậy, chẳng những khiến Tửu Ô sư bá không còn nhớ nhung đến mình, mà còn có thể thắng được ít nhiều hảo cảm của vị tiền bối nội môn này.
Lần này coi như đã chủ động xuất kích, biến một lần nguy cơ trong tương lai hóa thành cơ duyên nhỏ.
Lý Trường Thọ nhớ lại chi tiết cuộc trò chuyện của mình với Tửu Ô, trong đầu như đang phát phim chế độ chậm, xem xét từng bức một;
Chủ đề lúc trò chuyện của hai người, tiết tấu và phương hướng nói đến, thậm chí là sự thay đổi cảm xúc và thần thái nhỏ, đều được Lý Trường Thọ suy diễn lặp đi lặp lại.
Xác nhận lại một lần, có lẽ là không để lộ thông tin gì quá mức, cũng không khiến sư bá nảy sinh liên tưởng khác.
‘Có phải vì câu nói nào đó của mình mà dẫn đến hiểu lầm không?’
Lý Trường Thọ vẫn còn có hơi bất an, tiếp tục hồi tưởng, xét lại từng câu từng chữ; lại sờ hai má của mình, nhớ lại mỗi một động tác và biểu cảm lúc trước, cùng với ánh mắt không ngừng thay đổi của Tửu Ô sư bá…
Chắc là không có phát sinh sai lầm nào.
Bên mắt xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu hồng nhạt, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, ra là Linh Nga đang đạp lên một đám mây trắng từ trong rừng bay qua đây;
Ba ngàn sợi tóc đen khẽ uốn lượn trong gió, váy lụa màu hồng nhạt chiếu rọi ra hoa hồng.
Nàng xách theo một cái giỏ trúc rỗng, nhảy tới trước mặt Lý Trường Thọ, hai má được trang điểm nhẹ dưới ánh nến tỏa ra sự thanh tú động lòng người.
“Sư huynh! Sao vậy? Giải quyết sư bá kia chưa?”
“Miễn cưỡng thôi,” Lý Trường Sinh cười đáp lại, “Thực ra đây chỉ là chút hậu di chứng để lại từ lần đi Bắc châu trước, hôm nay chỉ cần không ra ngoài hoạt động, là sẽ không gây chú ý cho vị cao nhân tiền bối đó.”
Lam Linh Nga chớp mắt, “Sư huynh, sao ngươi làm được vậy? Để lộ tu vi ngươi đã giấu cho Tửu Ô sư bá ư?”
Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn sư muội của mình, có hơi bất đắc dĩ, truyền âm nói:
“Để lộ một phần, không thì cũng không giải quyết được. Chẳng phải ta đã dặn ngươi rất nhiều lần rồi sao, đừng đem những chuyện như thế này nói ra! Cách vách có tai, gió có tiên thức, mười năm nay thứ ta dạy ngươi, quả nhiên ngươi còn không lĩnh ngộ được nửa phần trăm. Nói không chừng đã có gió bên tai, đang thám thính ngay tại đây rồi.”
“Biết rồi,” Linh Nga phồng má, buồn bực nói: “Người ta không phải có lòng, thì cũng là quan tâm ngươi mà, thôi ta đi dọn mâm đây…”
Nàng cúi đầu đi được hai bước, lại bất ngờ xoay đầu, nhô người, nhấc tay khoác lên vai sư huynh, thổi gió bên tai Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói:
“Sư huynh, hiện tại tu vi ngươi rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi? Đã đuổi kịp sư phụ chưa? Có phải sắp thành tiên rồi không?”
“Ngươi đoán xem.”
Lý Trường Thọ liếc nàng, sau đó ngâm nga hát, chắp tay ra khỏi tiểu lâu.
Lam Linh Nga làm mặt quỷ với Lý Trường Thọ, chạy đi thu dọn bát đũa trống không bên kia.
Cùng với lúc đó, trên đám mây trắng quay trở về Phá Thiên Phong…
“Độ mạnh của rượu này thật không nhỏ, không hổ là Hành Thủy Lão Bạch Can (1), vẫn làm ta có hơi nhức đầu.”
(1) Hành Thủy Lão Bạch Can (衡水老白干): một loại rượu nổi tiếng ở Trung Quốc. Rượu Hành Thủy Lão Bạch Can có lịch sử sản xuất lâu đời, phổ biến về thời Hán, phát triển mạnh mẽ vào thời Đường và chính thức định tên vào thời Minh. Nó nổi tiếng với thế giới nhờ ‘Thuần hương thanh nhã, cam liệt phong nhu’ - Hương thơm thanh thuần, đậm vị ngọt dịu. Từ năm 1900 việc sản xuất chế biến rượu Hành Thủy Lão Bạch Can về cơ bản không hề bị gián đoạn.
Mặt Tửu Ô phiếm hồng, ngà ngà say, cả người có hơi mất cân bằng, nhưng hai mắt vẫn tỉnh táo như trước.
Ông đã dùng thuật pháp, để nguyên thần của mình không say đến mê mang.
Sắp gần đến Phá Thiên phong, Tửu Ô cười khẽ một tiếng, nhưng đáy lòng lại cảm khái: Sư điệt Trường Thọ này, tu vi thế mà đã ở Phản Hư ngũ giai! Xếp trước mấy lần trong lớp đệ tử đương thời a!
Tu hành hơn trăm năm mà đã có thể đạt đến cảnh giới này, đúng là tư chất đứng hàng đầu!
Khó trách ngộ tính cũng kinh người, trước đây từng thăm dò đạo pháp của hắn, rất nhiều chỗ nghĩ chút là thông.
Hiếm thấy nhất lại là tâm tính tuyệt hảo, cùng với Nguyên Thanh chi lưu, tựa như đang so trăng sáng với phù sa.
Tửu Ô cúi đầu thở dài, thấp giọng nói: “Hắn tuy không nói, nhưng bần đạo làm sao không rõ nguyên nhân hắn ẩn giấu tu vi?
Lúc uống rượu, hắn rõ ràng mấy lần muốn nói lại thôi, biểu cảm nhỏ đã giấu đi kia, kỳ thực đã tiết lộ sự bất đắc dĩ trong đáy lòng hắn.
Trường Thọ sư điệt ẩn giấu tu vi, tất nhiên là không muốn để Tiểu Quỳnh phong vốn đã đơn bạc ít người tiếp tục có thêm sóng gió, dù là chính hắn không với được sự bồi dưỡng chuyên môn của nội môn, hắn cũng không muốn để cho Tề Nguyên sư đệ có phiền phức dư thừa.
Đệ tử tốt, đệ tử tốt.
Giả như Kỳ Nguyên sư đệ độ kiếp thất bại, vậy đi mời đại sư huynh xuất sơn, đưa Trường Thọ sư điệt và sư muội của hắn cùng nhau dọn vào Phá Thiên Phong đi.”
Liên tục cảm khái, Phá Thiên Phong đã gần đến trước mắt.
Tửu Ô liếc nhìn căn gác của tiểu sư muội nhà mình, phát hiện nàng đã mở trận pháp phòng hộ, hẳn là đã đi nghỉ rồi.
“Sau bảo tiểu sư muội cầm mấy điển tịch cho Trường Thọ sư điệt.
Ừm, ngày khác bần đạo đi tìm Truyền Công trưởng lão tâm sự, mầm tiên như vậy, trước khi thành tiên bắt đầu tu hành “Vô vi kinh” chắc không có vấn đề gì.
Tiểu Quỳnh phong…
Tề Nguyên sư đệ thu được một đồ đệ tốt, thật là khiến người ta ngưỡng mộ.”
Lắc đầu cảm khái một tiếng, Tửu Ô trở về căn gác của mình rồi thuận tay mở ra trận pháp bốn phía, lướt tới chiếc giường nhỏ vẫn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, đả tọa tu hành.
…
Lại hai ngày trôi qua sau hôm cùng Tửu Ô dạ đàm.
Lý Trường Thọ cuối cùng đã xác định, vị sự bá này không có làm chuyện gì quá đáng.
Điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy rất vui mừng, cuộc sống tu đạo cuối cùng đã trở vể sự bình lặng kéo dài trăm năm như trước đây.
Náo loạn ra những tranh chấp này, kỳ thực đều là bởi hai gốc Tiên Giải thảo nho nhỏ; lúc này Dung Tiên đan đã luyện chế thành công, tranh chấp cũng đã lắng lại, bất luận quá trình hay là kết quả, Lý Trường Thọ đều thấy hài lòng.
Thời gian buổi chiều, Lý Trường Thọ ở trong phòng luyện đan, bọc một viên Dung Tiên đan bằng lớp vỏ đường đặc chế; đến đây, công việc cần chuẩn bị cho bộ phương án thứ nhất, đã tính là đại công cáo thành.
Sau đó Lý Trường Thọ nhìn mười một viên Dung Tiên đan được luyện chế ra kia, đem chia thành 3 phần, cẩn thận thu lại.
Thứ này có rất ít người luyện, nhưng lại là bảo bối của một số người không có hy vọng thành tiên, tránh thiên kiếp, kéo dài thiên mệnh; nếu như có cơ hội, mình sẽ đi đến một số phường trấn náo nhiệt bán ra mấy viên, đổi chút trận cơ luyện chế tài liệu quý khác.
Đương nhiên, cũng phải để lại 2 viên dự bị.
Mặc dù lúc này hắn đã nắm chắc tám phần mười có thể chống nổi thiên kiếp, hơn nữa còn sẽ dần dần tăng lên theo lũy tích; sư muội sau này đột phá Tiên Nhân cảnh, xác suất thành công chắc chắn cũng 60% trở lên; nhưng…
Thế sự khó liệu, ai cũng không nói chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Bản thân có nhiều thêm một viên Dung Tiên đan dự bị, tối thiểu có thể bảo đảm, ngày sau dù có gặp thiên kiếp biến động cũng có thể sống sót; để lại một viên Dung Tiên đan dự bị cho sư muội, chí ít cũng có thể cho sư muội phục chế kế hoạch lâu năm của sư phụ.
Người làm đồ đệ, làm sư huynh như hắn, cũng chỉ có thể giúp họ đến bước này.
Thế nhưng, nhìn viên Dung Tiên đan, Lý Trường Thọ lại lâm vào trầm tư…
Ngộ nhỡ, hắn là nói ngộ nhỡ, ngay cả đạo thiên kiếp thứ nhất cũng không chịu nổi, thiên lôi vừa hạ đã lập tức hôi phi yên diệt, vậy nên làm sao mới tốt?
“Bộ phương án thứ nhất tuy rằng đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn đồng bộ tiến hành bộ phương án thứ hai với thứ ba thôi. Ngộ nhỡ sư phụ đột ngột có giác ngộ, có thể thuận lợi độ phá thiên kiếp, trở thành tiên nhân bình thường, đó sẽ là chuyện không thể tốt hơn được nữa.”
Thở dài, Lý Trường Thọ vươn người đứng dậy, đem viên Dung Tiên đan đã bọc vỏ đường đặt vào trong tay áo, bước chậm chân rời khỏi phòng luyện đan.
Sau nửa canh giờ.
Lý Trường Thọ đứng ở chỗ mà sư phụ nhà mình bế quan, hắng giọng, vái chào với cửa, cất cao giọng nói: “Sư phụ! Đệ tử muốn thỉnh giáo mấy vấn đề tu đạo khó giải! Quấy rầy thanh tu của sư phụ, đệ tử cảm thấy vô cùng hổ thẹn!”
Cửa gỗ rất nhanh được mở ra, Tề Nguyên lão đạo mỉm cười đi ra ngoài, vẫy tay với Lý Trường Thọ.
“Đi, đến cạnh hồ thôi, mấy năm gần đây, vi sư cũng là sơ xuất việc dạy bảo cho ngươi.”
Đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ than.
Sư phụ mở cửa nhanh như vậy, vừa rồi rõ ràng là không nhập định tu hành;
Đã khó nhập định rồi sao? Xem ra thiên kiếp thật sự cách hiện tại không xa.
Sư đồ hai người đi đến dưới cây liễu bên hồ, Tề Nguyên cầm ra hai cái bồ đoàn, ngồi đối diện với Lý Trường Thọ.
Tề Nguyên nói với giọng ấm áp, “Có điều gì nghi hoặc, cứ việc nói.”
Theo đó, ánh mắt Tề Nguyên ảm đạm, thở dài, “Nếu vi sư không qua được một cửa thiên kiếp này, mai sau e rằng không có cơ hội dạy bảo ngươi như thế này nữa.”
“Sư phụ nói lời gì thế,” Lý Trường Thọ cười, “Người chắc chắn có thể độ qua thiên kiếp. Sư phụ người không phải thường nói, nếu ngay cả chút tự tin cũng không có, vậy sao có thể đối mặt với trắc trở và lịch luyện mà đại đạo cấp cho?”
“Cái đồ tình tình tham sống sợ chết nhà ngươi, lại biết phản lại lên lớp với sư phụ rồi!”
Sắc mặt Tề Nguyên lão đạo nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn răn dạy một tiếng.
Lý Trường Thọ híp mắt cười, rất nhanh liền chuyển chủ đề, hỏi về điều thắc mắc mình gặp lúc tu đạo.
Ba vấn đề đầu tiên, câu Lý Trường Thọ hỏi tương đối phổ thông, đều là vấn đề khó khi tu hành Phản Hư cảnh, Tề Nguyên giải đáp kỹ càng cho hắn.
Nhưng ở câu hỏi thứ tư, Lý Trường Thọ hỏi một câu ‘Thần quy kỳ thần, khí quy kỳ khí, ngũ khí phục thủy, chu thiên như ý’ thì nên giải thích như thế nào.
Tề Nguyên lão đạo bị hỏi đến sững sờ, sau đó ngồi bên hồ yên lặng suy tư; Lý Trường An thì vẫn không dừng lại, liên tiếp hỏi ba vấn đề ‘Siêu cương’ (2), Tề Nguyên lão đạo không biết nên đáp lại như thế nào.
(2) Từ “cương” ở đây là từ dùng trong văn kiện và ngôn luận (như cương lĩnh, đại cương). Ý là vấn đề rất khó và dài dòng.
Hắn không có ý muốn sư phụ khó xử, chỉ thuần túy là muốn uyển chuyển nhắc nhở sư phụ, việc tu hành của sư phụ nếu như gặp phải bình cảnh, thì có thể tìm kiếm theo mấy phương diện này.
Lúc này, Tề Nguyên lão đạo vẫn tâm niệm độ qua thiên kiếp của mình là hi vọng xa vời, nghĩ phải tận sức dạy bảo đệ tử của mình, cũng đang suy tư đắn đo cách mình lý giải đối với mấy vấn đề kia, không dám giả dối đệ tử.
Dần dần, chính bản thân Tề Nguyên lại lâm vào trong trầm tư.
Không bao lâu sau, Tề Nguyên lão đạo nhắm mắt ngưng thần; lại một lần nữa, quanh người Tề Nguyên lão đạo nổi lên rất nhiều cánh hoa, đây chính là dị tượng thường sẽ xuất hiện khi người nhập định tu hành sắp sửa độ kiếp.
Chỉ là màu sắc của những cánh hoa xung quanh Tề Nguyên lão đạo vô cùng nhạt, đường viền cánh hoa cũng có chút không đầy đủ…
Lý Trường Thọ thận trọng, bố trí một tầng kết giới phòng hộ đơn giản bên cạnh sư phụ, xoay người đi tới trước nhà tranh bắt đầu bận rộn.
Đây chính là phần quan trọng của bộ phương án thứ hai – dùng hết lực lượng để nâng cao thực lực của bản thân sư phụ, tăng cường cảm ngộ và lý giải của sư phụ với đại đạo.
‘Ai, nếu có thể đem sự đốn ngộ thường chỉ một lần là được của mình phân cho sư phụ một phần thì tốt biết mấy.’
Lý Trường Thọ buông tiếng thở dài trong lòng, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch bổ sung cho bộ phương hướng.
Còn phần bổ sung cho bộ phương án thứ hai thì lợi hại rồi…
Chỉ thấy Lý Trường Thọ lấy ra túi bảo có ký hiệu ‘Huyền tam thập nhị’, từ bên trong lấy ra một thanh gỗ tím đầu dài ba thước, cùng với sáu cây gậy kim loại thất thải 6 thước, bắt đầu lặng lẽ mân mê.
Trụy Lôi mộc: Tài liệu quý thường dùng bố trí trận pháp hệ Lôi, có thể dẫn Lôi Đình chi lực.
Uẩn Lôi Thất Thần thiết: Cũng là tài liệu quý thường dùng bố trí trận pháp hệ Lôi, có thể cất trữ, phân tán Lôi Đình chi lực.
Căn cứ vào ‘tri thức’ hiện tại mà Trường Thọ nắm được, lực phá hoại của thiên kiếp đối với tu sĩ, nhiều hơn nửa là đến từ Lôi Đình chi lực, ít hơn nửa mới là thương tổn gây ra từ sự đột kích của đại đạo.
Nếu như có thể tạo ra ‘Kim thu lôi hai lần chuyển dời’, khi thiên kiếp bổ trúng người độ kiếp, đem Lôi Đình chi lực từ thể nội của người độ kiếp ra hơn phân nửa, vậy nói không chừng có thể tăng tỷ lệ thành công độ kiếp; hơn nữa từ mặt lý luận, cũng sẽ không dẫn đến sự tăng ngược uy lực của thiên kiếp.
Không cần biết thế nào, có biện pháp thì cứ thử một lần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận