- Trang Chủ
- Xuyên không
- Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch)
- Chương 32: Tề Nguyên ta hôm nay coi như bị thiên kiếp đánh chết!
Thiên kiếp của Tề Nguyên đạo trưởng như cô gái vừa xuất giá, một e thẹn hai sợ hãi, nũng nịu ngại ngùng, trái lại vào đúng thời khắc mấu chốt nhất thì tấn công dữ dội…
Vào lúc giữa trưa, phía sau núi Tiểu Quỳnh trên mảnh đất trống nhỏ trong rừng được tuyển chọn mấy năm nay.
Tề Nguyên lão đạo cầm phất trần trong tay, đứng ở trong lồng gỗ vô cùng kiên cố.
Quanh người hắn mấy đạo bảo quang nổi lơ lửng, trên người đạo bào mới tinh màu xanh da trời lẫn màu xanh lá là pháp bảo phòng vệ tốt, cũng làm cho lão đạo này thoạt nhìn như trẻ ra mấy tuổi.
Độ kiếp đến rồi, sắc mặt khó tránh khỏi có chút ngưng trọng.
Từng luồng khí tức khó tả quấn quanh người Tề Nguyên, thỉnh thoảng sẽ có một cánh hoa bay qua xung quanh người vị lão đạo này tiêu tán trong làn gió nhẹ trong núi.
Một đôi đồ nhi của Tề Nguyên đang đứng ở trên ngọn cây bên ngoài trăm trượng;
Lam Linh Nga có chút khẩn trương chăm chú nhìn sư phụ nhà mình, đầu ngón tay đùa giỡn sợi tóc đen rủ xuống trước ngực.
Mấy năm nay, dáng người Linh Nga đã nảy nở hơn chút, đai lưng ôm sát eo nhỏ nhắn yêu kiều, váy dài tua cờ nổi bật đường cong nhỏ nhắn mềm mại, từ xa nhìn lại đều không có chút tỳ vết nào.
Khuôn mặt tươi cười của nàng so với hai năm trước cũng nhiều thêm một tia mềm mại đáng yêu nhưng tóm lại vẫn là thanh tú linh động chiếm đa số.
Ở trên ngọn cây bên cạnh Lam Linh Nga trên ngọn cây, Lý Trường Thọ vẫn mặc trường bào phổ thông như ngày thường, tay trái cầm một cái thẻ tre, tay phải cầm một cái đao khắc, linh thức bao phủ xung quanh sư phụ, quan sát các loại báo hiệu thiên kiếp sắp đến.
Đã không còn gì để dặn dò.
Nên làm đều đã làm, tiếp theo chỉ cần sư phụ vượt qua đạo thiên kiếp thứ nhất, đằng sau chính là sư phụ tự mình quyết định lúc nào dùng viên 'Bảo dược' kia.
Bây giờ, nhiệm vụ hàng đầu của Lý Trường Thọ là ở khoảng cách gần quan sát ghi chép quá trình sư phụ mình độ kiếp.
Bởi vì Độ Tiên môn hai trăm năm mới chiêu mộ đệ tử một lần, sau khi Lý Trường Thọ nhập môn vừa hay được xác nhận là đệ tử triều hồi cuối trước khi thành tiên.
Những đệ tử có tư chất và ngộ tính bị giới hạn chú định không thể thành tiên được, phần lớn đã rời khỏi Độ Tiên môn trở về quê hương; trăm năm gần đây Độ Tiên môn đều đang bồi dưỡng những thế hệ đệ tử mới, đệ tử đời trước đã có lác đác người thành tiên.
Lần này sư phụ độ kiếp là lần thứ sáu Lý Trường Thọ được quan sát luyện khí sĩ độ tiên nhân kiếp trong trăm năm gần đây, hơn nữa hiếm có khi được ở gần như vậy, có thể ghi chép toàn bộ quá trình sau đó tinh tế phân tích.
Hô ——
Trong rừng nổi lên một cơn gió mạnh, Tề Nguyên lão đại ở trong lồng gỗ ngẩng đầu nhìn lên trời, quanh người xuất hiện từng luồng hào quang;
Nhưng mà đảo mắt những ánh sáng này hội tụ thành một cái cột sáng vọt lên không trung!
Đến rồi, báo hiệu trước thành tiên!
Lý Trường Thọ cầm đao khắc nâng thẻ tre lên bắt đầu múa bút thành văn, ghi chép lại chi tiết cặn kẽ.
Cột sáng kéo dài trong thời gian một chung trà, mây trên đỉnh núi Tiểu Quỳnh đổi màu.
Lý Trường Thọ có thể cảm nhận được Linh khí trời đất liên tục từ bốn phương tám hướng hội tụ đến lơ lửng cách đỉnh đầu sư phụ trăm trượng, đảo mắt đã ngưng tụ thành một đóa lại một đóa kiếp vân màu xám tro.
Mà lúc này, đại trận hộ sơn hạ xuống các đỉnh núi cũng có từng đạo bóng người bay ra, bay lên không trung ngắm nhìn đỉnh núi Tiểu Quỳnh...
Phía dưới kiếp vân xuất hiện một lôi ban màu trắng bạc nhỏ lóng lánh mà quanh người Tề Nguyên lão đạo cũng xuất hiện những tia hồ quang điện nhỏ.
Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, rất nhanh hắn ngầng đầu lên truyền thanh với sư phụ nhà mình:
"Sư phụ, căn cứ vào diện tích và độ dày của kiếp vân tính toán chắc hẳn có năm đại Thiên lôi thành tiên kiếp thường gặp."
Tề Nguyên lão đạo hơi nhíu mày, hắn còn tưởng rằng yếu nhất ba lôi thiên kiếp, không nghĩ tới chính mình lại phải độ năm lôi.
—— Thiên kiếp thành tiên nhiều nhất là chín, thường gặp là bốn, năm, sáu, đạo thiên lôi.
Nói thêm một chút, căn cứ vào tư chất của người đó và tiềm lực sau khi thành tiên, Thiên Đạo sẽ hạ xuống thiên kiếp với uy lực khác nhau.
Số kiếp lôi càng nhiều chứng minh người này sau này đường tiên lộ càng rộng mở hơn, tiềm lực càng thâm hậu, muốn vượt qua kiếp độ thành tiên độ khó cũng càng cao hơn.
Truyền thanh xong, Lý Trường Thọ lại cúi đầu cầm đao khắc tiếp tục viết.
Ầm ầm ——
Kiếp vân bắt đầu rung động liên tục, lôi ban kia càng ngày càng rõ ràng, khi lôi ban đạt tới một giới hạn nhất định nào đó lập tức hóa thành một đạo lôi trụ lóng lánh, xếp hợp lý đánh xuống ngay đầu lão đạo!
Thiên lôi vừa ra, thiên địa cũng vì nó mà thất sắc!
Đạo đạo chấn động ẩn chứa thiên địa chí lý kèm theo lôi kiếp cùng đánh xuống!
Nhưng chúng tiên, luyện khí sĩ quan sát lôi kiếp lần này phát hiện theo lý không thể dùng pháp bảo ngăn cản Thiên kiếp nhưng nó lại bị lồng gỗ bao quanh Tề Nguyên 'Hút đi' hoàn toàn!
Xung quanh lồng gỗ lôi quang lóng lánh, nhưng Tề Nguyên lão đão đứng ở trong đó lại bình yên vô sự, trừ tóc dài màu trắng bay phấp phới ra bên ngoài, bản thân không có nửa điểm lôi quang quấn quanh!
Lam Linh Nga lập tức hưng phấp kêu lên: "Sư huynh! Lồng chim có hiệu quả!"
Lý Trường Thọ cũng mặt mày hớn hở, nhưng ý cười của hắn còn chưa kịp nở rộ, đại đạo chấn động tối tăm lại đột nhiên xuất hiện, lôi quang lóng lánh làm lồng chim nổ tung ra bốn phía...
Được rồi, Thiên đạo quả nhiên không cho phép đầu cơ trục lợi (lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng không chính đáng).
Cũng tốt, ít nhất giúp sư phụ chống đỡ đạo lôi kiếp thứ nhất.
Nhưng sau đó, Lý Trường Thọ lại phát hiện một vấn đề —— sư phụ bởi vì không chính diện chịu thiên kiếp nên quanh người cũng chưa xuất hiện tiên linh khí.
Pháp gia lồng chim giúp tránh lượt thiên kiếp thứ nhất, cũng tương đương với tổn hại đến chỗ tốt của người độ kiếp, có được có mất, đạo lý thường thấy.
Còn may lúc này sư phụ không lấy Dung Tiên đan ra ăn, nếu không Lý Trường Thọ đã tự tay hạ độc chết sư phụ nhà mình...
Trên kiếp vân một khối lôi càng lớn hơn bắt đầu ấp ủ, trong đó ẩn chứa sức mạnh thiên kiếp nhiều hơn mấy phần so với trước đó...
Sắc mặt Tề Nguyên lão đại càng thêm ngưng trọng, pháp lực toàn thân vận chuyển đến các nơi trong cơ thể, thân hình từ từ bay lên không.
Thành tiên kiếp, chỉ có thể chống cự!
Két!
Két!
Đạo thiên kiếp thứ hai hung ác rơi xuống, từng đạo sấm sét tụ thành lôi trụ, trong nháy mắt hoàn hoàn bao chum thân hình Tề Nguyên!
Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga đều lau mồ hôi, khi hai người nhìn thấy sư phụ đang đứng vững bị lôi trụ ép tới trên mặt đất, Lam Linh Nga nhắm chặt hai mắt không dám nhìn.
Mãi cho đến khi, âm thanh phóng điện biến mất không thấy gì nữa, Lam Linh Nga nghe thấy sư huynh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám mở mắt nhìn lên.
Tề Nguyên lão đạo chật vật ngồi dậy từ trong cái hố cạn trên mặt đất, quay đầu sang bên cạnh nôn một ngụm máu, ngửa đầu ăn mấy viên đan dược, đứng dậy lần nữa.
Bản thân pháp lực của hắn cũng coi như dồi dào, một sợi tiên quang nhàn nhạt đang xoay quanh người.
Đạo Thiên lôi thứ hai này coi như gánh xong.
Lý Trường Thọ dừng viết, tay trái giấu vào trong tay áo bấm một trang giấy hình người và một viên dan dược.
Xem bộ dạng của sư phụ vẫn gánh được đạo thiên kiếp thứ ba nhưng tuyệt đối sẽ không chịu được đạo thứ tư.
Nếu như sư phụ bị tia sét thứ ba đánh tê liệt không thể cử động vậy hắn phải kịp thời nhét viên Dung Tiên đan cho sư phụ.
Lôi ban lớn hơn hội tụ trong mây, Tề Nguyên lão đạo cắn răng đứng dậy, hai tay nhanh chóng kết ấn ở trước người bố trí một tầng lại một tầng lá chắn pháp lực.
Nhưng vô dụng.
Lần này đầu tiên là một tiếng nổ ầm, bên trong kiếp vân giống như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh, một đạo cối xay lớn bằng lôi trụ mang theo khí tức xơ xác tiêu điều rơi xuống, gần như trong nháy mắt đánh tan toàn bộ lá chắn Tề Nguyên bố trí nhấn Tề Nguyên xuống hố cạn, phát ra một trận điên cuồng...
Đối mặt với gió táp đổ tới, Lam Linh Nga không nhịn được nghẹn ngào hô to: "Sư phụ!"
Nhưng tiến la của nàng rất nhanh đã bị âm thanh của gió nuốt mất.
Tề Nguyên miễn cưỡng vượt qua đại thiên kiếp thứ ba...
Nhắc tới cũng là bất đắc dĩ, số lượng và chất lượng thiên kiếp là căn cứ vào tư chất lúc hắn bắt đầu tu đạo để quyết định, sau đó bởi vì bị tổn thương đại cơ dẫn đến Tề Nguyên cũng không thể trả lại đạo cảnh cấp chín đạt tới "Cường độ" mà chính mình muốn.
Cho nên Tề Nguyên đối mặt với thiên kiếp mới chật vật như thế, đạo thứ ba cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Lôi kiếp đánh mặt đất thành cái hố to, Tề Nguyên nằm ở đáy hố, dựa vào một tia pháp lực cuối cùng, thân hình từ từ bay lên đứng ở dưới thiên kiếp ngửa đầu nhìn chăm chú lôi ban ngày càng kinh khủng, ngày càng lớn hơn kia...
Toàn thân máu me đầm đìa, hai mắt vẫn cứ kiên nghị!
Thiên mệnh, thiên mệnh sao mà bất công!
Nhưng bần đạo đối với ngươi cũng không lời oán hận, đại đạo thay đổi liên tục, thiên địa có trật tự riêng, tất cả đều là số mạng của bần đạo, bần đạo chịu chết thì đã sao!
Nhưng chỉ có một điểm!
Tuyệt không thể nằm trên mặt đất chật vật chết đi, các đồ nhi còn đang ở bên cạnh nhìn, cho dù sư phụ bọn họ không thể cho bọn họ sự che chở giống như những Phong đệ tử khác!
Bần đạo cũng phải đứng chết!
Cũng phải có khí khái của luyện khí sĩ nhân tộc!
Cũng phải để cho Trường Thọ và Linh Nga một chút mặt mũi, để cho bọn chúng biết sư phụ của mình cũng không thiếu phần kiên nghị lòng hướng về đạo!
Huống chi, mình còn có bảo dược do đại đồ đệ chịu trăm ngàn cay đắng chuẩn bị cho, có thể vượt qua một lượt thiên kiếp.
Tề Nguyên lão đạo rút hộp gấm kia ra, lấy đan dược bên trong đó ra, không chút do dự nhét vào trong miệng ngửa đầu nuốt xuống.
Tới đi, Thiên đạo!
Dù là bần đạo biết đây chỉ là giãy giụa phí công nhưng bần đạo vẫn muốn liều một phát, muốn gặp được đạo lôi kiếp cuối cùng.
Chết dưới đạo lôi kiếp cuối cùng chắc cũng không quá mức mất mặt...
Bên trong lôi ban, sức mạnh thiên kiếp điên cuồng hồi tụ, đạo thiên kiếp thứ bốn mắt thấy sắp phải rơi xuống!
"A —— "
Tề Nguyên lão đạo ngửa đầu gầm thét, râu tóc cả người đều giống như dựng đứng lên!
"Khục!"
Lão đạo này đột nhiên cúi đầu ho khan, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi sau đó kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, cả người từ trên xuống dưới lại xuất hiện từng luồng huyết quang.
Chuyện này, tình huống gì đây?
Tại sao mình bắt đầu mất hết đi?
Thái Thanh lão gia ở trên, xảy ra chuyện gì?
Nghiệt đồ này cho bần đạo ăn cái gì... sao...
Đỉnh đầu, lôi ban đang điên cuồng phun trào đột nhiên ngừng lại, kiếp vân cũng dừng xoay tròn.
Thiên kiếp này rất giống như đối với bản thân ký thác kỳ vọng quá cao, muốn ở trước mặt người yêu biểu hiện một phen lại đột nhiên phát hiện ra chính mình là phàm nhân nam nhân bình thường đang ở trong độ tuổi trung niên không thể mệt nhọc quá độ, đột nhiên không muốn làm tiếp nữa...
Cuối cùng chớp mắt một cái, Tề Nguyên quay đầu nhìn về phía Đại đệ tử mặt đang mỉm cười nhà mình.
Lão đạo ý thức nhanh chóng bị hòa tan, bản thân giống như người tuyết rơi vào trong hỏa lò, trong nháy mắt tan rã!
Hồn phách, thân thể, thậm chí cả quần áo tất cả đều hóa thành đống 'Huyết thủy' trôi lơ lững giữa không trung...
Kiếp vân chấn động hoá thành một cỗ Linh khí tinh khiết, phân tán ra tứ phía, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào đỉnh núi Tiểu Quỳnh.
Những người xem lễ xung quanh đều nhìn mà không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn chỗ Tề Nguyên tan rã, chăm chú nhìn đống huyết thủy kia.
Đột nhiên mặt đất tuôn ra một cỗ trọc khí, trong mây rơi xuống tiên quang tam sắc, tất cả đều truyền vào trong huyết thủy.
Không biết từ đâu truyền đến tiếng sáo trúc huyền nhạc, âm thanh êm tai tuyệt vời.
Rõ ràng trọc khí bắt đầu từ từ hội tụ, đống huyết thủy kia từ từ lộ ra hình dáng người.
Sau đó liền nghe được một trận tiếng vang đùng đùng, thân ảnh Tề Nguyên lão đạo lại xuất hiện lần nữa trên không trung, thậm chí y phục bị Thiên lôi đánh cho rách rưới đều còn ở trên người...
Huyết quang biến mất, quanh người lão đạo lay động những cánh hoa nhỏ, dưới chân giẫm lên một đóa tường vân đục ngầu, đỉnh đầu mơ hồ có một đóa hoa sen nở rộ, hoa sen này sau đó lại dung nhập vào trong cơ thể.
Há miệng, Tề Nguyên lão đạo phun ra một hơi thanh khí, khí tức toàn thân bắt đầu từ từ dâng lên.
Thành tiên dị tướng như vậy đúng là có thể nói là mộc mạc.
Lúc này, Tề Nguyên lão đạo đã hiểu gì đó xoay người nhìn về phía Lý Trường Thọ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ lại lóe lên một chút lệ quang.
Tạm thời không đề cập tới hai chữ thầy trò.
Tề Nguyên sắc mặt phức tạp, hướng về phía Lý Trường Thọ vái chào một cái;
Lý Trường Thọ vội vàng cất thẻ tre, đao khắc, người giấy, đan dược, vái chào hoàn lễ với sư phụ, lại thật lâu không dám đứng dậy.
Trong gió truyền đến một trận tiếng nghị luận ầm ĩ...
"Là binh giải! Binh giải hóa Trọc Tiên!"
"Đó lại là Dung Tiên đan! Đan dược này còn có người biết luyện chế?"
"Tề Nguyên sư đệ lại lựa chọn con đường này, không tệ, nhưng cũng là cách để giữ mạng sống."
"Trọc Tiên thật ra thì cũng giống với đại đa số các tiên nhân khác, Thiên Tiên cũng không phải dễ đột phá như vậy, phần lớn chúng ta đều dừng bước tại Chân Tiên thôi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận