- Trang Chủ
- Xuyên không
- Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch)
- Chương 33: Bổn sư bá dù gì cũng không phải là đại ác nhân
Khoảnh khắc ngắn ngủi sau khi độ kiếp, Tề Nguyên đạo trưởng đã trải qua quá trình mưu trí phức tạp và dài đằng đẵng.
Lúc ban đầu:
‘Ha, bần đạo thế mà binh giải (1) được trọc tiên trước khi thiên kiếp … (trọc: bẩn, đục, nhơ)
(1) Cách nói thường thấy của đạo gia khi chết, đều gọi là thi giải (thi: xác, thi thể). Chết đuối gọi là thủy giải, chặt đao gọi là binh giải. Qua kiếp nếu tự thấy không thể thông, có thể tự lựa chọn binh giải, đem công lực của thân xác tập trung vào nguyên thần, chọn đầu thai lại từ đầu hoặc tìm kiếm thân xác để trùng sinh, đương nhiên nguyên thần sau khi binh giải, không thể trường kỳ không có thân xác, trừ phi có pháp bảo hộ thân, nếu không sẽ không thể trốn được sự trừng phạt của thiên kiếp.
Còn ở dưới ánh mắt của bao người, quả quyết dùng tiên đan binh giải, cảm khái thay lại binh giải tránh được tử kiếp…
Hahaha, ngày sau không cần phải ngước đầu trong nội môn nữa.’
Ngay sau đó, Tề Nguyên lại nghĩ đến đồ đệ mình ngày đó quỳ gối trước mặt mình, kín đáo đưa cho mình viên tiên đan này.
‘Thôi, đây đều là tâm sức vất vả của Trường Thọ.
Người làm sư phụ như ta, luôn muốn dựa vào thiên kiếp lấy cái chết để làm rõ ý chí, nhưng lại không để ý đến khổ tâm của hai đồ nhi muốn mình sống sót.
Tiên đan này e là rất khó có được, Trường Thọ có lẽ vì thế mà ăn không ít khổ, hắn vừa mới đột phá Phản Hư cảnh ở Bắc châu, bản thân sao có thể lãng phí nỗi vất vả này của hắn?
Trọc tiên thì có sao?
Con đường phía trước vẫn chưa bị đóng chặt, dù gì cũng mạnh hơn rất nhiều so với quỷ tiên và hồn phi yên diệt, về sau có thể che chở cho hai đồ nhi ngoan hơn nữa, vậy là đủ rồi.’
Cho nên, Tề Nguyên lão đạo hướng đến Lý Trường Thọ chắp tay vái một cái.
Sau lại có nhiều đạo thân ảnh từ các nơi bay tới, vui vẻ chúc mừng cho Tề Nguyên lão đạo; Tề Nguyên lão đạo đầu tiên là ngẩn ra, sau quen thì chắp tay đáp lại, trò chuyện về cuộc sống thường ngày với những người bạn tốt đã rất lâu chưa lui tới.
‘Trọc tiên cũng là tiên, sung sướng mấy vạn năm.
Nỗ lực tu hành đạt chân tiên, thu nhiều thêm mấy đệ tử, cũng có thể phát huy rạng rỡ Tiểu Quỳnh phong ta!’
Tề Nguyên đạo trưởng dần dần vui ra mặt.
Chính lúc này, người bị vây trong đám đông chúc mừng - Tề Nguyên, đột ngột nghe thấy truyền âm của đại đồ đệ…
“Sư phụ, nếu như có người hỏi ngài đan dược mà binh giải dùng là gì, ngài hãy nói là Dung Tiên đan. Phương thuốc luyện Dung Tiên đan, nằm ở góc của giá sách thứ hai đếm ngược tại góc Tây Bắc bên ngoài điện Đạo Tạng, được ghi trên một tấm da cừu. Sau đó nếu có người hỏi sư phụ còn Dung Tiên đan dự bị hay không, ngài có thể hứa hẹn với người ta nhiều nhất 3 viên, hơn nữa cố gắng là những tiên nhân tin tưởng được, quan hệ gần, có nhu cầu với Dung Tiên đan. Thứ này rất khó làm, hơn nữa còn có khả năng trực tiếp độc chết tiên nhân, rất dễ rước họa vào thân.”
Tề Nguyên run lên, ở giữa đám người nhìn sang hai đồ đệ của mình, rất nhanh đã mỉm cười gật đầu, biểu thị bản thân đã nhớ rõ.
Lý Trường Thọ bỏ được hòn đá cuối cùng trong tâm, cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình thư sướng, cười nói với Linh Nga: “Sư muội, ngươi ở đây trông coi nhé, chút nữa nếu sư phụ muốn mời người ta uống trà, ngươi nhớ chịu khó một chút.”
Linh Nga vội hỏi: “Sư huynh ngươi đi đâu? Không đi cùng sư phụ chúc mừng sao?”
Lý Trường Thọ cười đáp: “Ta đi nghỉ ngơi, chờ sư phụ bận xong thôi. Dựa theo lệ cũ trong môn, thành tiên là chuyện lớn, chắc chắn có không ít người đến vui chúc với sư phụ, chúng ta không cần phải gấp gáp.”
“Ừm!” Linh Nga ôn nhu nói, “Sư huynh đi nghỉ ngơi đi, khoảng thời gian này đã vất vả cho sư huynh rồi, bên sư phụ muội trông là được!”
Thế là, khi mà không ít tiên nhân vội đi Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ lại yên lặng lui đi, trở về phòng luyện đan.
Hắn không khai triển đại trận bên ngoài, chỉ mở ra trận pháp trăm trượng chung quanh phòng luyện đan; di chuyển cái ghế bập bênh, ngồi phía trước phòng luyện đan, nhìn rừng núi phương xa, nước non ở gần, hai mắt hơi khép, nhẹ nhàng lắc lư ghế.
Bận bịu lâu như vậy, sư phụ cuối cùng đã độ được thiên kiếp.
Trải qua lần độ kiếp này của sư phụ, bản thân hắn lại nhiều thêm mấy phần nắm bắt về thiên kiếp, chờ mình tích lũy và vững chắc hơn, là có thể không cần áp chế cảnh giới bắt đầu mạo hiểm độ kiếp rồi.
Chỉ là, không thể độ kiếp ở trong môn, nếu không át chủ bài mình đã vất vả góp nhặt mấy trăm năm, ít nhất sẽ bị bại lộ một nửa.
Có điều, thực lực của sư phụ trước khi độ kiếp thật kém, Dung Tiên đan gần như trong nháy mắt đã tan vào thần hồn của sư phụ…
Nhắm mắt, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng ngâm lên tiên nhạc xuất hiện lúc sư phụ hóa tiên, không bao lâu liền lâm vào chốn ngộ đạo nửa tỉnh nửa mê.
Hô hấp ra vào, thần dung hòa với thiên địa.
Một đóa hoa sen chín cánh bay ra khỏi ngực hắn, hoa sen này sắc thái tươi tắn đẹp đẽ, sinh động như đang sống, đài sen cánh sen cất chứa đạo chính bản thân Lý Trường Thọ ngộ ra, huyền diệu tự nhiên, khó nói nên lời.
Đóa hoa sen nhỏ lặng yên tan biến theo gió, nhưng nó giống như một ngòi nổ, hoa sen bay ra từ quanh thân Lý Trường Thọ càng lúc càng nhiều, vờn quanh người hắn, mà hai mắt đang chợp của hắn thì toát ra chút điềm tĩnh.
Nhưng hắn rất nhanh đã hồi thần, cho tản hoa sen quanh mình, che đi khí tức vừa nãy chính hắn suýt nữa lộ ra.
Ở phòng luyện đan cũng không thật sự an ổn, việc tu hành vẫn nên đi đến mật thất dưới đất; nói không chừng đã có cao thủ thiên tiên cấp bậc Vong Tình thượng nhân, ngẫu nhiên dùng tiên thức quét qua Tiểu Quỳnh phong…
Nằm trên ghế nghỉ ngơi, một đám mây trắng từ hướng hồ nước trước núi bay tới.
La Trường Thọ lập tức mở mắt nhìn ra xa, thấy vị đạo nhân lùn đứng trên mây, vội vã đóng lại trận pháp phụ cận phòng luyện đan, đứng dậy tiếp đón.
“Đệ tử bái kiến Tửu sư bá.”
Tửu Ô cười mắng: “Sư phụ ngươi đang ở bên kia bày yến tiệc chiêu đãi tân khách, ngươi lại trốn ở đây ngủ nướng, hai cái chân nhỏ của sư muội ngươi sắp chạy đến đứt rồi đấy!”
“Đệ tử không thích náo nhiệt, chỉ có thể để sư muội biết nhiều khổ nhiều.”
Lý Trường Thọ cười đáp lại một câu, đợi Tửu Ô đến gần phòng luyện đan, lần nữa khai trển trận pháp mấy chục chỗ xung quanh, chắp tay nói: “Sư bá hãy vào bên trong ngồi.”
“Không cần, lần này không kịp, bần đạo lập tức phải ra ngoài một chuyến, dành thời gian qua đây để nói với ngươi hai chuyện,” Tửu Ô xua xua tay, rút một chiếc ngọc bài từ trong tay áo, ném cho Lý Trường Thọ.
Tửu Ô có hơi đắc ý nói: “Xem thử đi, đây là cái gì. Nhưng đừng nói bổn sư bá chỉ cầm Lão Bạch Can của ngươi uống, mà không cho ngươi lợi ích của ‘Bạn tốt rượu thịt”!
Lý Trường Thọ: …
Còn bạn tốt rượu thịt, hai năm này cũng chỉ cùng nhau uống 7, 8 lần rượu thôi mà.
Hơn nữa mỗi lần vị sư bá này đến nhà, đều là cho Hành Thủy Lão Bạch Can do Tửu Cửu sư thúc sản xuất xuất ra từ đêm hôm trước!
Tay trái Lý Trường Thọ nâng ngọc bài lên, làm ngọc bài trôi nổi ở bên người, chia một sợi linh thức dò xét bên trong.
Hả?
“Vô Vi Kinh” thượng quyển?
Lý Trường Thọ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tửu Ô trên mây, “Sư bá, đây… có thích hợp không?”
“Cái này thì có gì hợp với không hợp, Tửu Ô híp mắt cười, “Quy định bất thành văn trong môn, mỗi đời đệ tử tu vi 20 vị trí đầu đều có thể lĩnh hội trước Vô Vi Kinh thượng quyển, đệ tử phổ thông phải sau khi thành tiên mới được lĩnh hội thượng quyển. Bây giờ ngươi đã Lục giai Phản Hư cảnh rồi đúng không? Trong môn tuyệt đối có thể xếp ở top 10. Bần đạo nhớ rõ, lần trước khi ngươi uống rượu cùng bần đạo, hình như đã đột phá được một tiểu giai.”
Lần trước…
Lý Trường Thọ có hơi bất đắc dĩ, vì để tránh mình chưa chuẩn bị đủ lại độ kiếp quá sớm, hắn vẫn luôn áp chế cảnh giới không muốn đạt đến Quy Đạo cửu.
Nhưng mấy tháng trước có lần bồi rượu cùng với Tửu Ô, hắn bỗng nhiên có cảm giác, không cẩn thận bị nhận ra rồi…
Cũng may hòa hoãn giữ được 3 tiểu cảnh giới, mà lúc đó Tửu Ô cũng đã uống đến mơ màng.
Nghe Tửu Ô tiếp tục nói: “Yên tâm, bần đạo vẫn chưa tiết lộ tin tu vi của ngươi đã đạt Phản Hư lục giai. “Vô Vi Kinh” thượng quyển này là ban thưởng của nhiệm vụ lần này, trưởng lão mà bần đạo đang truyền công đường bên đó đã vất vả giúp ngươi tranh thủ được, nên sớm cầm qua cho ngươi. Sao rồi, có muốn tu hành hay không? Đây chính là đạo thừa trấn núi chân chính của Độ Tiên môn chúng ta!”
“Muốn,” Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, nhưng lại đưa ngọc bài lại, “Nhưng đệ tử gần đây không muốn ra ngoài cho lắm, chỉ sợ phải cô phụ mỹ ý lần này của sư phụ rồi.”
Con mắt dưới mày rậm của Tửu Ô nhất thời híp lại, “Bần đạo vẫn còn chưa nói việc gì, ngươi sao đã biết phải ra ngoài?”
“Đơn giản chỉ là đại hội trừ yêu mà Đông Hải Long Cung mời,” Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, “Trong môn truyền tin này đã lâu, đệ tử muốn không biết e cũng khó. Không ít đồng môn kiệt xuất đều đang tranh cướp giành giật muốn đi đại hội trừ yêu lần này để được dương danh, sư bá hà tất phải tìm người lười như ta đi bổ sung đủ quân số?”
“Nếu bọn họ đã đang tranh cướp giành giật, ngươi vì cớ gì lại không muốn đi?” Tửu Ô có chút buồn bực hỏi.
Lý Trường Thọ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đợt trước lúc đại hội lịch luyện, chúng ta đi Đông Hải trừ yêu, kỳ thực đã giết không ít lính tôm tướng cua không tuân quy củ của Đông Hải, lần này Độ Tiên môn chúng ta qua đó, khẳng định sẽ bị Đông Hải Long Cung làm khó dễ. Sư bá ngươi cũng biết rồi, đệ tử thật sự không muốn tham gia vào những việc phiền toái như vậy.”
“Ngươi thế mà đã quan sát rất tỉ mỉ,” Tửu Ô cười khẽ, đứng trên mây trầm ngâm.
Tửu Ô hạ mây xuống thấp hơn một chút, lo lắng mà nói:
“Thực ra, lần này ta vốn không muốn phiền đến ngươi, nhưng Trường Thọ, đệ tử đời này không có mấy người cơ linh, Nguyên Thanh thành thực về xử sự mà vẫn tự mình gây sự và bị chém. Lần này đi Đông Hải Long Cung, không chủ là Đông Hải Long Cung, mà còn có mấy tiên môn không hợp với chúng ta, có khả năng sẽ cử đệ tử cố ý gây khó xử…
Mấy vị trưởng lão đều lo đệ tử trẻ như chúng ta không chịu nổi tấn công, dễ dàng bị ngôn ngữ của đối phương khiêu khích, nháo thành chuyện bị người ta chế giễu. Những người khác trong môn đều không biết Lý Trường Thọ ngươi đầy bụng toàn ý xấu… Khụ, bọn họ không biết Trường Thọ sư điệt ngươi kỳ thực là người thâm tàng bất lộ, nhưng bần đạo biết ngươi là người ổn trọng, hành sự đa mưu, nên mới muốn bảo ngươi đi cùng, lúc quan trọng thì nhắc nhở đệ tử khác.
Hơn nữa lần này sư tôn của bần đạo địch thân dẫn đội, mấy vị trưởng lão trong môn cũng sẽ cùng đi, về mặt an toàn tuyệt đối có thể đảm bảo. Thế nào, suy nghĩ thử xem? Đây chính là “Vô Vi Kinh”, diệu pháp trường sinh chân chính.”
Đúng thế, đối với “Vô Vi Kinh” Lý Trường Sinh vẫn hơi động tâm, nhưng…
“Sư bá, đệ tử vẫn muốn yên ổn trên núi tu hành.”
Khóe miệng Tửu Ô giật giật, thở dài, ngẩng đầu nhìn trời: “Thôi, sư bá ta cũng không phải là đại ác nhân gì, không thể ép ngươi làm việc này. Ai, có điều danh sách xếp các đệ tử trong môn, cũng phải làm lại từ đầu, tìm lỗ thủng rồi bổ sung…”
Lý Trường Thọ hơi suy tư, hiển nhiên là đang đo quyền lấy lợi, sau đó liền chầm chậm gật đầu, thấp giọng nói:
“Đệ tử vẫn ra mặt với tu vi nhị giai Phản Hư cảnh, cũng sẽ theo sự dặn dò của sư bá, hết sức nhắc nhở chư vị đồng môn đồng hành, nhưng họ có nghe hay không, không phải là điều đệ tử biết.”
“Ha ha, yên tâm đi, họ không nghe cũng không được,” Tửu Ô ném ngọc bài trở về, “Cầm lấy đi, chăm chỉ lĩnh hội, sớm ngày vươn đến Quy Đạo cảnh.”
‘Biết ngay tên xảo trá này chưa thấy lợi nên chưa mắc câu, nửa năm trước kinh văn (bài kinh) này đã được Truyền Công trưởng lão cho phép truyền cho ngươi, may mà bần đạo đè ép chuyện này xuống, dùng cho đúng lúc này.’
Nói xong, Tửu Ô cưỡi mây xoay người, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, bay về hướng đường đến.
Lý Trường Thọ nhìn chăm chú vào ngọc bài trong tay, lâm vào suy tư.
Hai năm nay việc áp chế cảnh giới càng lúc càng khó, một khi bước vào Quy Đạo cửu thì sẽ không còn chịu sự khống chế của mình; có “Vô Vi Kinh” rồi, lại tìm một mảnh đất hoang vắng ở Đông Hải mênh mang…
Hơn nữa “Vô Vi Kinh” thượng quyển nhẹ nhàng đến tay, cũng không phải là phiên bản thượng quyển loại xỏ lá như “Hàng Long chín chưởng”…
Phong ba này, đã định là không lỗ rồi.
……
Ngày thứ hai Tề Nguyên thành tiên, lúc tảng sáng.
Lam Linh Nga tràn đầy mệt mỏi đấm đấm bờ vai của mình, ngồi ở trước nhà tranh trống không người; đêm qua sư phụ đã đi phong khác dự tiệc cùng với sư thúc sư bá khác, nàng bỏ ra 2 canh giờ, mới đem nhà tranh của sư phụ quét sạch sẽ từ trong ra ngoài.
“Sư huynh thối, cũng không biết đến mà giúp đỡ!”
Vừa oán trách một câu, trong dư quanh đường nhìn của Lam Linh Nga chợt nhìn thấy đại hồ lô bay từ chân trời, lập tức nâng lên khóe miệng.
Tửu Cửu sư thúc lại tìm đến sư huynh rồi...
Hai người này nhất định có vấn đề!
Mấy năm qua, một lần khoảng thời gian dài nhất giữa hai lần của tiểu sư thúc, cũng vẻn vẹn chỉ có mười hai ngày không đến Tiểu Quỳnh phong!
Hừ, tất cả đều là luyện khí sĩ nữ, Chân Tiên cảnh giỏi lắm chắc?
Không đúng, Chân Tiên cảnh có thể phát dục đến loại quy mô này, cũng có hơi bất thường…
Cúi đầu nhìn ngực của bản thân, Lam Linh Nga nhất thời lã chã chực khóc.
‘Sư huynh nhất định thích to…’
“Cho hỏi?”
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng chào hỏi, Lam Linh Nga vô thức nhảy dựng lên, váy tung bay lật tay ấn xuống cây ngân châm, cảnh giác nhìn đến nơi âm thanh truyền đến.
Sau đó, Lam Linh Nga hơi sửng sốt.
Người tới thân mặc một bộ váy dài hở một vai màu băng lam, lưng đeo một thanh kiếm lớn lưỡi rộng liền vỏ, mái tóc dài được buộc lên đơn giản nhẹ nhàng phiêu diêu, khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lãnh lùng nhìn vô cùng quen mắt…
“Xin hỏi Trường Thọ sư huynh, ở nơi này phải không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận