Hai ngày dài đằng đẵng...
Trong lúc thổi đàn kéo hát và ca hát múa giỏi nhàm chán, Lý Trường Thọ lại hiểu rõ một kỹ năng mới——
Vừa thi triển Phong Ngữ chú giám sát xung quanh mình, vừa lấy điển tịch mà mình đã mượn ở ngoại điện Đạo Tàng điện, đọc chậm rãi.
Cảm thấy hơi vô vị.
Lần này nơi đặc sắc của đại hội đãng yêu có lẽ chính là bảo vật mà Long cung tặng tiếp theo đây, đệ tử các phái đến so tài.
Lý Trường Thọ không hề có chút ý nghĩ với bảo vật của Long cung.
Mặc dù pháp bảo thứ này sẽ không có ai chê nhiều, nhưng tiếp theo đâu, lần này bảo vật chính là sói nhiều thịt ít, muốn tranh đoạt bảo vật, dựa vào tu vi Phản Hư cảnh cấp hai biểu hiện ra ngoài vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hai là, hắn suy đoán sau này chắc chắn Long cung sẽ có đại kiếp nạn, mình không thể nhiễm một chút quan hệ nhân quả với họ.
Nếu như nhiễm phải, vậy coi như làm nồi cho Tửu Ô rồi.
Tính toán thời gian, đã sắp đến giờ khai mạc chính thức của đại hội đãng yêu rồi.
Lý Trường Thọ mắt nhìn lên trời cao, qua hai ngày bàn bạc, các phái Thiên Tiên cũng đã thương lượng xong Long cung về rất nhiều của biên giới Đông Hải.
Chỉ có điều những thứ này, cũng không có nhiều liên quan đến mình...
Tửu Cửu vẫn chưa giải được khối rubic sáu màu, trực tiếp chứng minh cảnh giới tu vi cao thấp không hề có liên quan đến chỉ số thông minh, cũng coi như để cho nàng bình ổn vượt qua hai ngày nhàm chán không có rượu.
Hữu Cầm Huyền Nhã thì sau câu nói từ chối hiểu sai ý của Lý Trường Thọ lần trước, dường như cũng hiểu rõ điều gì đó, mặc dù cách nửa canh giờ sẽ nhìn về phía sau, nhưng cũng không tiếp tục đi nữa...
Hai ngày nay tổng thể mà nói coi như bình ổn.
Lý Trường Thọ đang tự hài lòng với việc đọc kinh văn, không có dấu hiệu nào, Lý Trường Thọ cảm nhận được có hai ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, hơn nữa rất có địch ý.
Bình tĩnh thu hồi thẻ tre trong tay, chuyên tâm phân tích tin tức mà Phong Ngữ chú mang đến, ánh mắt nhìn về một phương hướng, Lý Trường Thọ phát hiện thân ảnh mơ hồ của một thiếu niên.
Hả?
Có lòng căm thù với mình sao? Không có lý nào.
Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người này đứng bên cạnh hội trường, cách khu nhập tọa của Độ Tiên môn trăm trượng…
Nói đúng ra, đó không phải là “Người”, trên trán có sừng hươu giống nhau sừng rồng mềm.
Ấu long của Long tộc?
Có lẽ đại hội lần này, ấu long muốn ra sân so tài với các Tiên môn.
Đáy lòng Lý Trường Thọ nảy sinh sự nghi hoặc, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt của long tử này vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
Lặng lẽ nhích cơ thể dựa ra phía sau, phát hiện ánh mắt của long tử cũng hơi xê dịch, chắc chắn là đang nhìn chằm chằm hắn.
Nếu quan sát kỹ có thể phát hiện, trong mắt long tử có một tia sáng màu lam nhạt.
Có lẽ là chuyện mình ẩn giấu tu vi đã bị long tử phát hiện ra?
Cũng không phải, pháp thuật ẩn giấu tu vi của mình là pháp thuật sau khi phân tích chiều sâu dò xét tu vi của người bên ngoài, tiến hành đảo ngược tổng kết quy nạp ra kỹ xảo độc môn...
“Chẳng lẽ là nhìn ta có tu vi thấp nhất trong số những người Độ Tiên môn đi tới sao? Cho nên để mắt tới ta?”
Đáy lòng Lý Trường Thọ một trận suy tính, đúng lúc, Phong Ngữ chú lại bắt được nụ cười “tràn đầy tự tin” trên khóe miệng thiếu niên kia.
Đại khái, ấu long này thiếu tự tin, nhưng bị yêu cầu là nhất định phải thắng trong trận so tài, cho nên muốn tìm một người yếu nhất trong đại môn phái ở đây?
Con đường này...
Thật đúng là hoang dã...
Lý Trường Thọ giương mắt nhìn lên, dùng ánh mắt bình thản đối diện với tên long tử này, màu lam sáng ngời trong đôi mắt dần dần lui bước, cách mấy trăm trượng đôi mắt như ngọc thạch kia bình tĩnh đối diện với Lý Trường Thọ.
Dựa theo định luật “đối mặt 10 giây” kinh điển, một người một rồng phải là...
Tầm mắt đột nhiên bị một thân ảnh màu đỏ thẫm ngăn cách, trước mặt thiếu niên này xuất hiện một quy tiên nhân.
"Thái tử điện hạ, sao ngài lại chạy đến bên này? Bây giờ ngài phải lên sân khấu ngay lập tức!"
Thái tử? Con trai của Long vương?
Bị loại người này để mắt tới, thật sự không phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng càng thêm khó hiểu, vì sao con trai Long vương trong biển người mênh mông lại liếc mắt nhìn thấy hắn chính là đệ tử của Độ Tiên môn?
Chẳng lẽ tướng mạo của hắn có lực hấp dẫn vô hình với giống đực Long tộc sao?
Lý Trường Thọ lập tức rơi vào trầm tư, cẩn thận phân tích nhân quả bên trong, nghĩ đến bây giờ hắn có nên mượn cớ rời sân hay không...
Bây giờ tình trạng tổng thể của Long tộc quả thật rất khó xử.
Bọn họ đã tích lũy được các cao thủ từ thời viễn cổ, và vô số “Tài” bảo, nhưng cũng từ sau khi viễn cổ đại chiến phá vỡ Hồng Hoang đã rơi vào đại khốn cảnh bị thiên địa bài xích.
Mặc dù nói trong Long tộc có rất nhiều cao thủ, nhìn có vẻ vô cùng cường thịnh, nhưng tổng thể thực lực vẫn còn kém xa Nhân tộc đang phát triển nhanh chóng.
Hơn nữa Long tộc chủ yếu dựa vào huyết mạch thu hoạch được sức mạnh, sau khi Tổ Long, người mạnh nhất của Long tộc đã ngã xuống từ thời đại chiến viễn cổ, đã không còn long nào có thể vượt qua Tổ Long.
Cho đến bây giờ, sau khi sáu thánh Long tộc trở về từ trong hồng hoang, chỉ có thể cẩn thận chặt chẽ, chỉ sợ chọc giận Thánh Nhân, sẽ bị Thánh Nhân trực tiếp tàn sát... Nhưng bọn họ lại không cam lòng cô đơn, vẫn muốn mơ mộng làm bá chủ trong thiên địa.
Mấy năm trước, Đông Hải Long cung cố ý an bài một cơn sóng nhỏ vừa bồi dưỡng quân tôm, vừa làm hại vùng biên giới Đông Hải.
Độ Tiên môn sắp xếp đệ tử tới Đông Hải trừ yêu, bảo vệ Nhân tộc, coi như đánh một cái tát vào mặt Long cung.
Nhưng Long cung không dám phản kháng lại, bởi vì Độ Tiên môn là tam giáo đạo thừa, cho nên mới có đại hội đãng yêu lần này, Long tộc muốn mượn cơ hội này để tuyên dương vũ lực, vạch ra biên giới Đông Hải với Nhân tộc Luyện Khí sĩ.
Sau đó, Long cung lại phái ác long đi tới Độ Tiên môn phát thiệp mời, lại bị Vong Tình thượng nhân chỉ điểm một chút đã bay đi, đây cũng là một cái tát, nếu so với lần trước còn vang dội hơn.
Nhưng Long cung vẫn không dám đối đầu với Độ Tiên môn, đến mức Long cung quyền quý lại bố trí những cạm bẫy nhỏ trong quả nho, muốn mượn điều này để xả giận...
Trong sự ấu trĩ lại để lộ ra một Long tộc bất đắc dĩ và xấu hổ.
Dưới góc nhìn của Lý Trường Thọ, Long tộc đã ngoài mạnh trong yếu, thói quen khó sửa, toàn bộ gia tộc đều có chút vặn vẹo.
“Long tử này có lẽ là vì những nguyên nhân này, cho nên mới khóa chặt ánh mắt lên người ta?”
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, rất nhanh đã có quyết đoán, yên tĩnh quan sát tình thế biến hóa.
Trực tiếp rời đi, ở nơi rồng rắn lẫn lộn này, không bằng đi theo Tiên nhân nhà mình để được ổn thỏa; nếu Long cung có cao thủ thầm bóp chết con tôm nhỏ như mình ở trong Độ Tiên môn để trút giận, vậy thì thật sự nguy rồi.
Sau khi đại hội so tài, nếu tên long tử kia trực tiếp gọi hắn ra sân ứng chiến, lấy tu vi nông cạn của mình, trực tiếp nhận thua là được.
Đội ca múa đã giải tán, một quy tiên nhân lông mày trắng phau đạp lên kim quy bước lên sân khấu, bắt đầu chậm rãi giảng thuật quá khứ huy hoàng của Long tộc, Lý Trường Thọ cũng chẳng muốn nghe.
Hắn lại cảm nhận được ánh mắt lúc nãy, rất dứt khoát thu hồi Phong Ngữ chú, men theo ánh mắt đó nhìn lại, thấy ở phía sau sân khấu...
Thiếu niên Long tộc đang sắp ra sân.
...
“Ta, Ngao Ất, Nhị thái tử của Đông Hải Long cung, hôm nay nhất định phải làm một chuyện đại sự.”
Ngao Ất đứng sau mấy tên Tiên giao binh, vẻ mặt bình tĩnh, đợi Quy thừa tướng giới thiệu chính mình, sau đó cất bước đi lên sân khấu.
Trên người hắn mặc tiên giáp bảo y hơi phát sáng, còn làm nổi bật khuôn mặt thanh tú ôn nhuận như ngọc của thiếu niên.
Ngao Ất biết, đại hội đãng yêu ngày hôm nay, hắn xem như là nửa nhân vật chính.
Đây là sinh nhật 10 tuổi của hắn.
Nhưng đừng hiểu lầm, thật ra đây là sinh nhật lần thứ mười hắn nở ra.
Từ hơn 230 năm trước, Ngao Ất đã có ý thức khi ở trong trứng rồng, mỗi ngày đều có thể hoạt động 3 canh giờ trong trứng rồng.
Theo thuật ngữ chuyên nghiệp của Long tộc mà nói, đó chính là [trứng động].
Bắt đầu từ khi đó, các “Lão sư” sử dụng 3 canh giờ mỗi ngày này, không ngừng dạy bảo hắn lễ nghi, thi từ, nhạc luật, tiên pháp...
Không có điều gì khác, hắn chính là nhị long tử của Đông Hải Long Vương, huyết mạch lưu truyền xuống của Tổ Long càng thêm thuần khiết so ca ca của mình, trong tương lai có thể xung kích Đại La chi cảnh, trở thành một trụ cột trong gia tộc.
Mấy chục năm trước khi bắt đầu, Ngao Ất tiếp nhận dạy bảo, để cho hắn cảm thấy Long tộc chính là nhất tộc mạnh nhất trong thiên địa, là cường giả trời sinh, là chủ nhân chân chính của Hồng Hoang.
Nhưng, Ngao Ất rõ ràng nhớ rõ, đó là một buổi sáng vào 163 năm về trước ở Đông Hải, chính mình mỗi ngày đã có thể thức tỉnh năm canh giờ trong trứng rồng.
Một vị nhạc luật “Lão sư” đang dạy dỗ dường như đã uống quá nhiều rượu, giảng rất nhiều thuật với hắn, rất nhiều hiện trạng không thể tả có liên quan tới Long tộc.
Long tộc cũng không phải là người mạnh nhất.
Thiên có Thánh Nhân, Địa có Nhân tộc…
Viễn cổ đại chiến, tam tộc Long Phượng Kỳ Lân đã phá vỡ Hồng Hoang nguyên bản vô cùng vô tận, làm vô số sinh linh chịu khổ đồ thán, từ đó Long tộc gánh lấy tội vĩnh viễn không có cách nào rửa sạch được, bị thiên địa bài xích, bị Thiên đạo phong tỏa khí vận.
Bọn họ chỉ có thể ở trong tứ hải định cư, không ngừng dùng cơ thể của cao thủ Long tộc để bổ sung tứ hải Hải nhãn không ổn định, dùng những thứ này để từ từ rửa sạch tội danh năm đó...
Hải nhãn là gì?
Đó chính là ô tuyền trong thiên địa, là Địa ngục hung hiểm nhất!
Từ đó về sau, Ngao Ất bắt đầu lo lắng, bắt đầu mỗi ngày không ngừng suy tư.
Thân là con trai của Long vương, là người thừa kế huyết mạch của Tổ Long, Ngao Ất hắn nên làm điều gì vì Long tộc, lại có thể vì Long tộc làm những gì?
Dần dần, Ngao Ất phát hiện một sự thật rất đáng thương.
Trong đại đa số nội bộ Long tộc, vẫn cảm thấy Long tộc chính là nhất tộc mạnh nhất.
Thậm chí có vô số tộc nhân, lại đem hình phạt trấn thủ tứ hải mà Thiên đạo đưa cho, trở thành phẩm cách cao thượng của Long tộc, chủ động vì muôn dân mà mưu phúc lợi!
Càng có vô số tộc nhân, la hét ầm ĩ Long tộc từng là thiên địa bá chủ, là viễn cổ chi tộc, so Nhân tộc sinh ra đã làm giun đế cao quý hơn không biết bao nhiêu lần!
Bây giờ Phượng tộc, Kỳ Lân gần như tuyệt tích, Vu Yêu biến thành vai phụ, nhưng Long tộc vẫn hưng thịnh như thời thượng cổ, còn bị Nhân tộc xem như đồ đằng sùng bái, đây chính là chứng minh Long tộc là người mạnh nhất...
Thật đáng thương!
Buồn cười!
Bây giờ Long tộc sống tạm bợ ăn xổi ở thì, là đổi lấy vô số huyết nhục của những tiền bối Long tộc, đã dùng thân thể để lấp vào Hải nhãn!
Thiên có Thánh Nhân, chỉ một ngón tay đã có thể tàn sát Long tộc.
Địa có Nhân tộc, kỳ thế cuồn cuộn đã vượt qua mức không phải Long tộc có thể ngăn cản được!
Hết lần này tới lần khác, phần lớn tộc nhân của Long tộc đều làm bá chủ mộng đẹp thời viễn cổ, trong mộng không muốn tỉnh lại, vì thế không ngừng tìm nhân tộc tuyên dương vũ lực, nhưng lại không dám cùng Nhân tộc khai chiến.
Mấy ngày trước, Đại ca, đại thái tử của Long cung, vẫn luôn sắp xếp người dùng những mánh khóe bẩn thỉu đối với Độ Tiên môn, cũng không dám đứng ra hạ một chiến thư thật sự với Độ Tiên môn!
Đây chính là đường đường là Long tộc ta!
Đây chính là đã mục nát từ trong gốc rễ, bá chủ viễn cổ đã vặn vẹo!
Ta, Ngao Ất, một ấu long 10 tuổi có thể làm được điều gì chứ?
Ngao Ất nhìn về phía đài cao, giống như nhìn thấy phụ vương mình đã Đại La cảnh.
Đại La Kim Tiên chỉ có đại kiếp mới có thể hủy, hơn nữa coi như phụ vương có thoái vị, vị trí đó cũng là cho mấy vị thúc bá, chính mình không thể nào ngồi lên vị trí đó, càng không có cách nào sử dụng quyền hành Long vương để thay đổi tình trạng của Long tộc.
Ngao Ất cười lạnh.
“Nói trắng ra là, ta chỉ là một con rối xinh đẹp được đồng tộc ký thác kỳ vọng, phải giúp bọn họ trút giận, tiếp tục giữ gìn tôn nghiêm của bá chủ.”
Chỉ lần này thôi.
“Con trai, trên đại hội đãng yêu ngày hôm nay, ngươi chỉ cần chọn một đệ tử Độ Tiên môn ra trận so tài với ngươi, nhớ rõ phải thắng thật xinh đẹp, để cho phụ vương ngươi được vui vẻ.”
Đây là lời căn dặn mà mẫu thân đã nói với mình.
“Điện hạ, về sau ra tay vẫn nên có chừng mực, không thể thật sự đả thương người, nếu không thì chuyện không dễ sắp xếp.”
Đây là lời căm dặn của Thừa tướng bên phụ vương dành cho mình.
Nhưng bọn họ cũng không biết bản thân đang muốn làm gì.
"... Xin mời thọ tinh hôm nay của chúng ta, Nhị thái tử điện hạ của Đông Hải Long cung lên đài!"
Quy thừa tướng đã bắt đầu hô.
Vẻ mặt Ngao Ất bình tĩnh bước vào giữa sân, cảm nhận được những ánh mắt tập trung lên đó, nhưng lại không nhìn những sinh linh không phải Long tộc này.
Quy thừa tướng vẫn đọc tốt bản thảo giống như lúc trước, chẳng mấy chốc đã đến cuộc so tài do chính Ngao Ất tự tay lựa chọn một đối thủ, đây chính là “trợ hứng biểu diễn” trước khi bắt đầu chính thức đại hội đãng yêu.
Cũng chính là muốn trước mặt mọi người, cho Độ Tiên môn chút mặt mũi nho nhỏ.
Đương nhiên Ngao Ất biết thực lực chân thật của mình như thế nào, trong trứng rồng đã được tích lũy nồng đậm, huyết mạch Tổ Long, trời sinh thần thông, mặc dù nở chỉ có 10 năm, nhưng những Long vừa thành tiên trong tộc kia thì sớm đã không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng hôm nay...
Ngay trước sự chú ý của mọi người, lúc các Tiên môn xung quanh Đông Hải được hội tụ!
Hắn, Ngao Ất, năm gần 10 tuổi, là Nhị thái tử của Đông Hải Long cung nhất định phải làm một chuyện đại sự!
Lúc nãy hắn đã quan sát thực lực của đệ tử Độ Tiên môn, khóa chặt người yếu nhất!
Long tộc cao quý, trước đó đã bị Độ Tiên môn đánh hai cái tát, vẫn cảm thấy chưa đủ vang dội đúng không?
Còn không thể nào đánh thức các ngươi đúng không?
Vậy thì tốt!
Hôm nay Ngao Ất hắn, Nhị thái tử của Long Vương sẽ đường đường chính chính, bị đánh bại bởi người yếu nhất trong nhóm người Độ Tiên môn!
Cái tát này đã đủ chưa?
Tỉnh dậy đi, Long tộc!
Tỉnh dậy đi, những tộc nhân còn say mê trong mộng đẹp thời viễn cổ!
Bây giờ vẫn chưa muộn, chúng ta nhất định phải buông xuống cái gọi là cao quý của Long tộc, tìm kiếm con đường chân chính của Long tộc, để cho những long tử long nữ có thiên phú đi cùng những con cháu Nhân tộc, bái nhập vào môn hạ tam giáo Thánh Nhân, đi tu hành pháp và đạo của bọn họ!
Quy thừa tướng cười nói: "Hôm nay là do thọ tinh của Nhị thái tử điện hạ của chúng tôi, muốn tìm một vị lương tài Tiên môn so tài một chút..."
Đến rồi.
Ngao Ất nhẹ khẽ hít sâu một hơi, bước lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía hàng ghế Độ Tiên môn.
Ngay sau đó, ánh mắt của những người trong sân cũng nhìn về phía hàng ghế Độ Tiên môn.
"Ngươi."
Ngao Ất giơ tay phải lên, chỉ về phía người yếu nhất trong Độ Tiên môn mà lúc nãy hắn đã lựa chọn kỹ càng, dùng giọng nói vẫn còn chút non nớt mở miệng nói:
"Cùng bản Thái tử so tài một chút."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận