Ngao Ất ngã một cái, tình cảnh lập tức hỗn loạn.
Lý Trường Thọ cảm giác được ở Long cung có rất nhiều ánh mắt của các cao thủ khóa định trên người mình phát ra đầy địch ý.
Trong lòng đại khái đã hiểu hành vi mê hoặc của vị Nhị thái tử Long cung, Lý Trường Thọ nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Mặc dù diễn xuất của vị tiểu Thái tử này giả, nhưng thân phận bày ra ở đó, nếu như Long cung mượn cơ hội làm khó dễ, cũng không phải là một việc tốt đẹp gì.
Lúc này, Tửu Cửu đang đứng ở trước người Lý Trường Thọ, dùng thân thể có chút thấp bé của mình che khuất nửa người của Lý Trường Thọ.
Nàng thấp giọng hỏi một câu: "Trường Thọ sư điệt, có bị thương không?"
"Một ít khí tức bị chấn động, sư thúc sư bá không cần lo lắng;
Vị Nhị thái tử điện hạ này quyền phong hơi mạnh một chút, đệ tử không đáng ngại."
Lý Trường Thọ thấp giọng trả lời hai câu, trong lòng đã có đối sách, chỉ thấy khuôn mặt hắn mang theo lo lắng lại có mấy phần hổ thẹn, thở dài:
"Vị Nhị thái tử điện hạ này không biết thương thế thế nào, phù pháp của đệ tử lẽ ra không phá nổi tiên giáp trên người hắn mới phải.
Chẳng lẽ bởi vì đệ tử liên tục dùng thân pháp né tránh thiếu dũng khí đối chiến chính diện nên vị điện hạ này trong tình thế cấp bách nhất thời nóng lòng pháp lực bị rẽ hướng sao?
Sư thúc, ngài có cần đi lên hỗ trợ chẩn đoán bệnh một chút hay không, cũng không biết y thuật của Long cung như thế nào, mãi không chuẩn đoán ra chứng bệnh gì?"
Tửu Cửu nhất thời giận quá hóa cười, quát khẽ nói: "Cao thủ bên trong Long cung nhiều như mây, có chút đấy sao lại chuẩn đoán không ra được? Ngươi cũng đừng lo lắng không đâu!"
Nghe vậy, ánh mắt của chúng thần chúng tướng đều đặt ở trên người Ngao Ất, trước hết đỡ Ngao Ất lên Quy thừa tướng gấp gáp nói:
"Nhị điện hạ không có chuyện gì, trong lúc vận chuyển pháp lực nhất thời xảy ra sai lầm, pháp lực xông ra ngoài áo giáp.
Chẳng qua lúc này điện hạ bị pháp lực của bản thân xông lên bất tỉnh, lát sau sẽ tỉnh lại, không có gì đáng ngại..."
Tướng lĩnh Long cung thân mặc ngân giáp lập tức hỏi: "Vậy thừa tướng, cuộc tỷ thí này nên tính sao?"
Quy thừa tướng lập tức trầm ngầm một lúc, nhìn biên giới một chút lại nhìn Ngao Ất đang hôn mê bất tỉnh.
Lần này cũng không cần Lý Trường Thọ tiếp tục hao tâm tổn trí.
Một vị Chân Tiên Độ Tiên môn ở bên cạnh cười nói: "Đương nhiên là Nhị thái tử điện hạ thắng.
Sau khi sư điệt của bần đạo rời khỏi ranh giới Nhị thái tử điện hạ mới bởi vì pháp lực của mình xông lên mà bị thương nhẹ, kết quả này liếc mắt là thấy ngay.
Nơi này của bần đạo có đan được điều khí đặc chế của Độ Tiên môn, biết là đan dược thông thường như vậy cũng không lọt vào mắt của Long cung nhưng đây cũng là một chút tâm ý của Độ Tiên môn chúng ta."
"Đa tạ ý tốt của Tiên nhân."
Quy thừa tướng ra hiệu cho tên tướng lĩnh Long cung kia nhận lấy đan dược, cũng coi như cho chuyện này một cái "Kết thúc".
Vị Quy thừa tướng này lập tức dẫn tới mấy tên Tiên giao binh đem Nhị thái tử Ngao Ất đặt lên một cái ghế bảo ngọc, để cho Tiên giao binh mang đi xuống.
Mấy vị Tiên nhân Độ Tiên môn mỗi người đều chắp tay một cái, che chở Lý Trường Thọ quay người trở về chỗ ngồi nhà mình.
Lúc đi đường, Lý Trường Thọ đột nhiên nhỏ giọng nói với Tửu Cửu ở bên cạnh: "Sư thúc, đệ tử hình như có nhìn qua ở trong cổ tịch, cái loại nho ở trên bàn của chúng ta rất thích hợp đối với loại luyện công đi xóa khí."
"Nho kia là người Long cung cho, người ta sao lại không biết?" Tửu Cửu tức giận nói: "Ngươi nói ngươi, chính mình nhảy ra ranh giới làm gì?
Vừa rồi đứng thêm một lúc nữa nói không chừng ngươi đã thắng rồi!"
Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Lúc ấy đệ tử đã không chịu nổi!"
Tửu Cửu lập tức có chút bất mãn, quở trách Lý Trường Thọ một trận:
"Sau khi trở về bản sư thúc sẽ giám sát ngươi chuyên tâm tu hành, tu vi của mình không tiến bộ thì ngày ngày luyện đan suy nghĩ trận pháp có lợi ích gì?
Thật là, tu vi của mình mới là cái cơ sở để thành đạo!
Nếu không về sau có pháp bảo lợi hại không có mắt rơi vào trong tay ngươi, ngươi ngay cả nửa thành uy lực của pháp bảo cũng không phát huy ra được."
"Vâng, đệ tử biết sai rồi."
Lý Trường Thọ cúi đầu đáp lời, đáy lòng lại hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được ánh mắt vốn đang tập trung trên người mình bắt đầu nhanh chóng tản ra...
Đối diện, Hữu Cầm Huyền Nhã lưng đeo đại kiếm ra đón, trong mắt mang theo mấy phần vội vàng.
"Trường Thọ sư huynh, thương thế của huynh thế nào rồi?"
"Không sao, không việc gì, chỉ là khí tức bị dao động thôi." Lý Trường Thọ mặt lộ vẻ xấu hổ, đáp lại, "Làm sư muội và các vị đồng môn lo lắng, là ta bản lĩnh kém làm mất hết mặt mũi của Độ Tiên môn chúng ta."
Một vị sư huynh lập tức truyền thanh nói: "Nhị thái tử Long cung kia rõ ràng chính là cố ý kiếm truyện còn cố tình chọn Trường Thọ sư đệ ngươi.
Sư đệ ngươi cứ chờ xem, ta chắc chắc sẽ để cho long tử long tôn phía sau biết sự lợi hại."
Lý Trường Thọ lập tức ném ánh mắt cảm kích với vị sư huynh này.
"Trường Thọ sư huynh, ngươi trước nhập tọa điều tức đi, đừng có đứng nữa."
"Long cung cũng thật là quá đáng, Nhị thái tử kia lại càng hèn hạ hơn."
Tửu Cửu nói: "Đều ngồi xuống hết đi, ít phàn nàn những chuyện này đi! Những ngày này Tiên đang ở trên đỉnh đầu chúng ta nhìn đó!"
Chúng đệ tử dù chịu giáo huấn vẫn có mấy người bất bình thay cho Lý Trường Thọ, lại bị mấy vị Chân Tiên khác của Độ Tiên môn khiển trách vài câu.
Những đồng môn cùng thế hệ có những phản ứng này...
Thật ra thì rất bình thường.
Trong lòng Lý Trường Thọ chắc chắn, bọn họ phản ứng đến mức này, cũng là có liên quan đến vinh dự, cảm giác cao thấp của mỗi người trong tập thể, không có liên quan nhiều đến cá nhân hắn.
Trở lại chỗ ngồi, Lý Trường Thọ vốn là khí tức chấn động đã nhanh chóng khôi phục bình ổn, thấy vậy Hữu Cầm Huyền Nhã mới cẩn thận từng bước từ bên cạnh hắn rời đi.
Sau đó, sự lo lắng trên gương mặt xinh đẹp của Hữu Cầm Huyền Nhã mới rút đi, sau càng phát ra băng lãnh.
Vị đại đệ tử Độ Tiên môn có tu vi đệ nhất này trong mắt dần dần có mấy phần hỏa khí.
Nàng lấy đại kiếm từ trên lưng xuống đặt ở trên bàn thấp, kiếm chỉ điểm ở các nơi trên thân kiếm, chấm dứt thanh liên khai thiên bảo ấn, trên thanh đại kiếm này xuất hiện những đường vân ngọn lửa, từ từ tan thành những thanh phi kiếm dài nhỏ...
Đệ tử trẻ tuổi của Độ Tiên môn tụ tập tại khu chỗ ngồi, nhiệt độ bỗng nhiên thấp xuống.
Nàng lấy ra hai bình đan dược kiểm tra một chút, xác định đan dược cấp tốc khôi phục pháp lực chuẩn bị đủ;
Sau đó lại lấy ra một cái khăn tay ung dung thong thả lau sạch bộ phi kiếm này, trên khuôn mặt đẹp lạnh lùng không chút biểu tình nhưng ánh mắt có hơi...
Dọa người một chút.
"Hữu Cầm sư muội."
Giọng nói của Lý Trường Thọ chui vào tai nàng, còn là truyền thanh đến.
Hữu Cầm Huyền Nhã dừng lại động tác, quay đầu nhìn lại.
"Sau này nếu muốn ra tay còn cần phải khắc chế lại.
Ở đây là Long cung, không đáng đối chọi gay gắt với bọn chúng."
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt trước đó rõ ràng muốn tìm người đánh lộn, giờ phút này cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Không nói rõ được, trong chớp nhoáng này nàng lại hé miệng mỉm cười, có lẽ cả hai đều có chung suy nghĩ.
Nhưng nét mặt và ánh mắt của nàng đúng là muốn nói với Lý Trường Thọ bốn chữ 'Không cần phải lo lắng'.
Ba đệ tử Độ Tiên môn bị kẹt ở giữa Lý Trường Thọ và Hữu Cầm Huyền Nhã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hữu Cầm Huyền Nhã lộ vẻ mặt này, từng người sau khi kinh ngạc xong, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình có chút chướng mắt...
Dư thừa.
Hữu Cầm Huyền Nhã tiếp tục cẩn thận lau phi kiếm của mình, nhìn bộ dạng này của nàng cũng sẽ không bởi vì lời truyền thanh của Lý Trường Thọ mà thay đổi chủ ý.
Lý Trường Thọ dứt khoát không quản nữa, thật ra thì muốn quản cũng không quản được.
Hắn bắt đầu thi chú Phong Ngữ, lần này chủ yếu là vì nghe tiếng nghị luận trong sân, làm một chút 'Xem phản hồi thực tế của khán giả sau khi biểu diễn xong'
Từng âm thanh tiếng nói theo gió lọt vào tai, gần gần xa xa, vô cùng ầm ĩ...
"Đệ tử Độ Tiên môn này cũng không tệ, Nhị thái tử Long cung kia cũng thật quá nóng nảy, hoàn toàn không phát huy ra được thực lực của bản thân.
"Vừa rồi vị Quy thừa tướng kia không phải nói rồi sao? Vị Nhị thái tử này dù sao cũng mới 10 tuổi, tính cách trẻ con vọt lên hơi nhiều, không thể tránh được."
"Bần đạo đi lên nói không chừng còn có thể thắng được Nhị thái tử đó, đáng tiếc, đệ tử Độ Tiên môn này đã bị đánh ra khỏi ranh giới trước..."
Phân tích cẩn thận một trận trong lòng Lý Trường Thọ cũng bình tĩnh hơn.
Lúc này, hắn hình tượng đệ tử ưu tú Độ Tiên môn, các mặt đều đầy đủ không có sơ hở gì.
Mà lúc hắn và Tiên miêu trong môn ngồi cùng một chỗ lại nhanh chóng bị hạ thấp đi, người bên ngoài cũng sẽ không thấy cái hào quang gì trên người hắn, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục quan tâm nhiều nữa.
Quy thừa tướng lại chính thức tuyên bố một nữa, nói mới vừa rồi luận bàn là nhị thái tử Long cung chiến thắng;
Nhưng Nhị thái tử Long cung bởi vì tính tình nóng lòng gấp gáp, khí tức rẽ nhánh làm chính mình chấn động nội thương, đã trở về Long cung điều dưỡng, mấy cái khâu chúc mừng phía sau cũng hủy bỏ theo.
Trận sóng gió này cũng tạm thời kết thúc.
Mà Lý Trường Thọ cũng từ sự kiện quái quỷ lần này thấy được Hồng Hoang vô thường, long tâm phức tạp, cảm khái chính mình vẫn còn quá trẻ, đánh giá thấp lòng người long tính, chuyện này đã không cân nhắc chu toàn...
Nhưng có trời mới biết tiểu long này sẽ làm việc như vậy!
Cái con ngao này con đường hoang dã như vậy lại còn muốn thua trong tay hắn?
Cũng còn may hắn đã bước ra ngoài sớm một bước nhận thua, không thì tình huống hiện tại cũng không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.
Lần sau gặp phải tình huống tương tự sẽ tự cho mình một quyền tự đánh trọng thương chính mình, trực tiếp rời trận là được rồi...
Hồi tưởng lại mới vừa rồi, thời khắc quyết đầu nhìn như bình tĩnh lại hoang đường kia;
Trong khoảnh khắc quyền trượng kia tương giao...
Đằng sau hai người có bộ dạng chật vật kia giống như hiện lên hai bóng người màu đen đang lặng lẽ nhìn chăm chú đối phương.
'Ngươi diễn giống ta?'
'Như nhau.'
Không suy nghĩ nhiều, tiểu long này có thể là có mưu đồ khác.
Bình an trở về sơn môn chính là kỳ vọng lớn nhất lúc này của Lý Trường Thọ.
Cân nhắc thiệt hơn, để thuận lợi rời khỏi cái hoàn cảnh nguy hiểm này cho dù sau này chính mình phải bại lộ ra con át chủ bài cũng không tiếc.
Dù sao mục đích giấu con át chủ bài vốn là để cho mình xót lâu hơn.
Ai biết phía sau còn có chuyện long diễn gì nữa!
...
Một trận thi đấu biểu diễn qua đi, đại hội đãng yêu chính thức khai mạc.
Long cung lại làm mấy cái cảnh tượng hoành tráng, sau đó lấy ra mười hai cái pháp bảo cấp độ Tiên bảo, coi như là khen thưởng cuối cùng cho luận bàn của đệ tử các phái.
Luận bàn tiến hành theo phương thức thủ lôi công lôi đệ tử môn nhân không giới hạn lần tham gia, bên trong sân cũng được phân ra làm mấy khu vực.
Mỗi lần mở lôi phần thưởng là một món tiên bảo, nếu có người có thể liên tục thủ lôi chín lần và đánh bại 'Đài chủ' do Long cung phái ra thì sẽ có thể lấy đi tiên bảo.
Đài chủ là một ấu long có hơi trẻ tuổi, thực lực tu vi tương đương với một luyện khí sĩ Quy Đạo cảnh cấp một cấp hai theo tiêu chuẩn bình thường.
Đoạt bảo độ khó cao, nhưng sự nhiệt tình của chúng đệ tử Tiên môn cũng tăng vọt, dù sao tiên bảo khó cầu.
Mà khi lôi đài bắt đầu, đệ tử các phái cũng bộc lộ ra thân thủ, tình cảnh rất là đồ sộ.
Trong vòng một canh giờ đã có một đệ tử đại tông môn Quy Đạo sơ cấp thắng chín trận nhận được cơ hội đối mặt với đài chủ, nhưng một trận quyết chiến lại bị tên thiếu niên Long tộc kia đánh bại.
Lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã vỗ bàn thấp thân hình bay lên trời, mười hai thanh phi kiếm Minh Ly xoay quanh người, hạ xuống trước người tên thiếu niên Long tộc kia.
"Đánh một trận."
Ngày hôm nay, trên đại hội Long cung, đệ tử Độ Tiên môn Hữu Cầm Huyền Nhã đã làm kinh diễm tứ phương.
Nàng dùng một tay ngự kiếm trác tuyệt và khống hỏa thuật đoạt liên tiếp bốn cái tiên bảo, đánh tan mười mấy tên Luyện Khí sĩ, bắn bị thương bốn thiếu niên Quy Đạo cảnh của Long tộc, từ đó thanh danh vang dội ở Đông Thắng thần châu.
Đại chiến qua đi, người này tiền đồ sau này chú định là bất phàm, dẫn theo sự chú mục của nữ Luyện Khí sĩ trong toàn trường, kéo thân thể mệt mỏi, mang theo cả người vết thương, trên lưng vác theo đạo kiếm bước từng bước một trở về khu chỗ ngồi của Độ Tiên môn;
Cự tuyệt mấy vị đồng môn cùng thế hệ đỡ, không để ý các vị sư thúc sư bá khuyên can nàng nên lập tức điều tức, đi qua chỗ ngồi của mình tiếp tục đi về phía sau mấy bước...
Cúi đầu, cúi người, hai đầu ngón tay bởi vì pháp lực hao tổn quá lớn mà hơi run run;
Nhưng cuối cùng, nàng đã thuận lợi mang bốn cái tiên bảo tỏa ra ánh sáng lung linh đặt ở trên bàn trước mặt người lúc nãy đã bị đại đa số mọi người lãng quên, một người đệ tử Độ Tiên môn Phản Hư cấp hai...
Sau đó, nàng nhìn nam đệ tử đang ngẩng đầu nhìn mình, lộ ra một ý cười có chút mệt mỏi...
Giờ phút này, trong sân, chúng Luyện Khí sĩ cảm thấy vô cùng kính nể đối với Hữu Cầm Huyền Nhã, các Chân Tiên của Tiên môn đều cảm khái liên tục.
Mà Lý Trường Thọ ánh mắt phức tạp, vô lực không biết nói gì, đứng dậy đưa tay muốn đỡ nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã nhớ tới chứng bệnh của hắn lập tức né tránh lùi ra.
Thế là Lý Trường Thọ chỉ có thể hướng về phía bóng lưng của Hữu Cầm Huyền Nhã vái chào mấy cái thật sâu, dưới đáy lòng lại lặng lẽ chúc phúc cho Tửu Ô sư bá...
Mấy trăm lần.
...
Trong một cung điện tráng lệ dưới đáy biển.
Trên chiếc giường lớn trăm thước, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, trở tay kéo một thị nữ đang quỳ chân ngồi bên cạnh lột vỏ nho cho hắn.
"Ta thua rồi sao? Thua rồi sao?"
"Ngài, điện hạ ngài không cần lo lắng, trận này ngài thắng..."
"Cái gì? Sao lại thế! Ta rõ ràng... Phốc!"
“Nhị thái tử! Nhị thái tử!
Người đâu mau tới đây! Điện hạ lại ngất xỉu!”
....................
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận