Mây trắng dày đặc trên mặt biển xanh thẳm trên mặt biển.
Giống như lúc đến Đông Hải, một đám mây trắng chở mười sáu Chân Tiên, mười một đệ tử, mấy vị Thiên Tiên bảo vệ ở bốn phía bên trên, bay về phía sơn môn ở Tây Bắc.
Bọn họ đi sớm nhất, bỏ lại mấy đám mây trắng ở phía sau, đường mây vô cùng rộng mở, không hề có chút biểu hiện chen chúc nào.
Đây là ngày thứ ba sau cuộc tỷ thí giữa Lý Trường Thọ và Ngao Ất “Điên rồ”, đại hội đãng yêu đã thuận lợi kết thúc.
Lý Trường Thọ đội tiên phong giả ngồi trong góc, lúc này đã coi như là giải nhiệm quang vinh, đã không còn ai chú ý tới.
Thật ra trong đội tiên phong còn có Hữu Cầm Huyền Nhã, bởi vì trên đại hội đã biểu hiện xuất sắc nhất, danh chấn tứ phương, thắng liên tiếp ba mươi sáu tên Luyện Khí sĩ, bốn tên đài chủ con cháu Long tộc, từ đó thanh danh lan truyền rất lớn, vào lúc này cũng bị quần chúng bao quanh trong đám mây trắng.
Đối thủ ngày đó của Hữu Cầm, cộng thêm bốn tên con cháu Long tộc, tổng cộng có bảy tám người đều là thực lực Quy Đạo cảnh cấp một cấp hai, mà nàng chính là dựa vào tu vi Phản Hư cấp tám, dựa vào tinh thần kiên cường của chính mình, khắc khổ tích lũy diệu pháp.
Cộng thêm phi kiếm có uy lực và chất lượng vượt xa nhiều tiên bảo bình thường ở trong tay, trải qua từng trận ác chiến, liên tiếp gặm xuống những xương cốt này...
Động lực chống đỡ nàng kiên trì như vậy, cũng không phải là bốn bộ tiên bảo mà Long cung đã quăng ra.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, nàng đưa bốn bộ tiên bảo tới trước mặt sư huynh “chịu sự ức hiếp của Long tộc”, lại trở về chỗ ngồi mình ngồi xếp bằng, giống như đã cho tất cả mọi người một đáp án rõ ràng ——
Không tranh pháp bảo tranh khẩu khí!
Đệ tử Độ Tiên môn ta không phải tùy tiện bị người khác gây khó dễ!
Sư huynh đồng môn của ta cũng không phải ai cũng có thể khi dễ!
Lúc ấy, có mấy nữ sư thúc sư bá cảm tính, hốc mắt đã trực tiếp đỏ lên.
Nếu Lý Trường Thọ không bị chuyện này liên luỵ, chắc chắn cũng sẽ giơ ngón cái với Hữu Cầm Huyền Nhã, nói một câu “Rất soái”.
Nhưng hắn chính là “chịu sự ức hiếp của Long tộc”, lại được sư muội bảo hộ phía sau, cuối cùng còn là “người may mắn” tự nhiên nhận được bốn bộ tiên bảo...
Điều này quả thật rất lúng túng.
Bốn bộ tiên bảo này giống như bốn củ khoai bỏng tay, cũng may Lý Trường Thọ phản ứng kịp thời, đưa cho Tửu Cửu sư thúc đều là Phá Thiên phong nhất mạch tạm thời cất nó, sau khi trở về núi sẽ chuyển giao cho sư phụ của Hữu Cầm Huyền Nhã là Khương Kinh San sư bá.
Lúc này mới tính là xử lý thỏa đáng, tiếp theo đây sẽ không còn nảy sinh điều phiền phức nào nữa.
Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, được người khác bảo hộ, cảm giác có người ra mặt giúp mình, hơi có chút kỳ quái...
Chuyến đi Đông Hải lần này, Lý Trường Thọ cũng không phải không có chút thu hoạch nào.
Sau hai ngày này, từng trận tỷ thí của các Luyện Khí sĩ, đã làm cho hắn mở rộng mạch suy nghĩ của không ít đấu pháp.
Những Luyện Khí sĩ này đến từ những Tiên môn khác nhau, đương nhiên sẽ có sự khác nhau về thuật pháp chủ tu, cho dù đều lấy đạo pháp âm dương ngũ hành đạo pháp làm chủ, nhưng có nhiều khuôn mẫu, cách kết hợp cũng hết sức phức tạp.
Hai ngày nay, Lý Trường Thọ ở bên cạnh quan sát, cũng học được một chút “Tiểu kỹ xảo” vô dụng và hữu dụng, làm phong phú thêm hệ thống chiến thuật của người giấy.
Mở mang tầm mắt, tăng thêm kinh nghiệm, cũng coi như một loại tu hành.
Bởi vì Hữu Cầm Huyền Nhã bộc phát, Độ Tiên môn trở thành người giành chiến thắng lớn nhất trong đại hội lần này, không chỉ lấy đi một phần ba pháp bảo, mà uy danh của môn phái cũng nhận được một chút dao động.
Lần sau khai sơn làm lễ thu nhận đồ đệ, nói không chừng có thể vì chuyện này mà chiêu nạp nhiều Tiên miêu...
Sau khi Hữu Cầm xuống đài, cho dù mấy đệ tử cùng thế hệ với Lý Trường Thọ cũng từng người ra trận, nhưng chiến tích tốt nhất chẳng qua cũng chỉ thắng bảy trận liên tiếp.
Vị sư huynh đồng môn kia nói, muốn cho Lý Trường Thọ hả giận, nhưng cũng chỉ thắng ba trong bốn trận, không thể nhìn thấy mặt ấu long còn lại của đài chủ.
Vừa ra ngoài phạm vi của Đông Hải, Tửu Cửu lại khôi phục thành lão tiên nữ nhu thuận, đột nhiên nhận được truyền thanh từ phía trên.
Nàng vội vàng đạp mây bay lên không trung, đi tới cạnh sư tôn Vong Tình thượng nhân của mình.
Rất nhanh, Tửu Cửu đã từ không trung bay xuống, trên gương mặt xinh đẹp viết đầy ý cười.
Nàng quay về mây trắng với phần lớn người đang đứng đó, cầm một bình đan dược đặt bên cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã.
Trước đó Hữu Cầm Huyền Nhã tiêu hao rất nhiều tâm lực, sau hai ngày đại chiến vẫn luôn đả tọa tu hành.
Sau đó Tửu Cửu đi tới trước mặt Lý Trường Thọ, nghiêng đầu quan sát Lý Trường Thọ mấy lần, nói thầm một câu: "Kỳ quái, tại sao sư tôn ta lại khen ngươi hơn khen Huyền Nhã."
Tim Lý Trường Thọ không khỏi dâng lên.
Vong Tình thượng nhân đã nhìn thấu tu vi thật sự của hắn rồi sao?
Không đúng, nếu đúng như vậy, thượng nhân kia sẽ đi chất vấn mình, tại sao không đi xuất lực làm vẻ vang cho môn phái, chứ không phải vô duyên vô cớ khích lệ như vậy...
"Haizz, cái này cho ngươi, sư tôn ta đưa phần thưởng cho ngươi, không tính là ban thường trong môn."
Tửu Cửu ném một ngọc bài tới, sau đó ngồi xếp bằng cách Lý Trường Thọ ba thước.
Có mấy tên đệ tử vểnh tai nghe ngóng bên này.
Hữu Cầm Huyền Nhã được Vong Tình thượng nhân khen thưởng đan dược, đương nhiên điều này không có gì đáng nói, nhưng chiến tích của Lý Trường Thọ chỉ là một trận chiến phụ, tại sao lại khen thưởng chứ?
Có lẽ trong tấm ngọc bài kia chính là một tiên pháp cao cấp nào đó, dù sao cũng là Vong Tình thượng nhân tự mình khen thưởng...
Tửu Cửu híp mắt cười, cố tình nghiêm túc, hắng giọng, nói:
"Sư tôn nói ngươi là, lúc đối mặt với Thái tử Long cung, ngươi ứng phó rất thoả đáng.
Vị Nhị thái tử Long cung kia một bụng suy nghĩ xấu, có lẽ là muốn cố ý để cho ngươi đánh hắn trọng thương để thua ngươi, sau đó để cho Long cung thuận thế làm khó Độ Tiên môn chúng ta.
Sư tôn còn nói, nếu không phải ngươi sớm kịp thời nhìn thấu, dùng kế sách nghi binh, nhận thua trước hắn một bước, nói không chừng lần này nhóm người chúng ta sẽ không thể quay về sơn môn.
Sư tôn còn nói, Ngũ sư huynh đã mấy lần nhắc tên ngươi trước mặt ông ấy, nói tâm tư ngươi kín đáo, hành sự cẩn trọng, làm việc rất vững vàng.
Lần này để cho ngươi làm đội tiên phong của chúng đệ tử, quả nhiên không chọn lầm người."
Trong nháy mắt tảng đá lớn trong lòng Lý Trường Thọ rơi xuống.
Vong Tình thượng nhân vậy mà...
Nhìn thấu cả một vở kịch âm mưu của Long cung!
Không hổ là tầm mắt và độ cao của một Thiên Tiên, đúng là rất khác biệt với tầm mắt của những tôm tép như bọn hắn!
Mặc dù trước đó Lý Trường Thọ đã phân tích kỹ càng, suy đoán Thái tử Long cung kia là muốn đảo ngược nhục nhã Long cung, từ đó thay đổi tập tục không tốt của Long cung lúc bấy giờ...
Không nghĩ tới, phía sau còn có một logic như vậy, hơn nữa còn có một toan tính ác độc như vậy!
Lý Trường Thọ lập tức nghĩ lại, phát hiện từ đầu đến cuối độ cao mình đứng không đủ cao, từ lúc ban đầu đã nghĩ rằng vào trước là chủ, Long cung không dám chính diện nhằm vào tam giáo Tiên tông, nhiều lắm cũng chỉ bảo Ngao Ất trong cuộc tỷ thí giết một tiểu đệ tử không quan trọng như hắn để hả giận.
Hả?
Suy nghĩ kỹ một chút, logic này của Vong Tình thượng nhân giống như cũng có rất nhiều lỗ hổng.
Được rồi được rồi, từ kết quả lúc này mà nói, phân tích như vậy của Vong Tình thượng nhân cũng tương đối có lợi với mình.
Vị thượng nhân này...
Rất đáng khen!
Rất ấm áp!
Rất tri kỷ!
Có mấy đệ tử trong nhóm người bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt của mấy Chân Tiên thì sớm đã biết như vậy, phần lớn đều ném cho Lý Trường Thọ một ánh mắt tán thưởng.
Vô duyên vô cớ lại thu hoạch được một đợt hảo cảm...
Dù sao thì cũng tốt hơn ác cảm.
Sau khi trở về sơn môn, đoán chừng sẽ có thêm chút khen thưởng gì đó, mặc dù Lý Trường Thọ đã sớm cầm Vô Vi kinh...
Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn ngọc bài, phát hiện quả thật trong ngọc bài ghi chép một môn lôi pháp cao thâm, «La Thiên Dương Lôi chân quyết».
Đáy lòng hơi suy tư, Lý Trường Thọ truyền thanh nói mấy câu với Tửu Cửu đang ngồi bên cạnh, trả ngọc bài lại.
Tửu Cửu lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Trường Thọ.
Nàng đã tu tiên sắp được ngàn năm, chưa từng nghe thấy chuyện hoang đường như thế này!
Trưởng bối trong môn ban cho bảo vật, vãn bối lại muốn soi mói, bảo nàng đi hỏi một chút, có thể đổi lôi pháp này thành tu hành pháp «Tam Muội chân viêm» để trợ giúp cho việc luyện đan được không!
Đương nhiên Lý Trường Thọ cũng biết làm như vậy có chút không ổn, nhưng thứ nhất hắn có mối quan hệ với Tửu Cửu, thứ hai hắn quả thật rất cần Tam Muội chân viêm.
Có thể có được Tam Muội chân viêm ở trong tay, thực lực của mình cũng có thể có bước nhảy vọt rất lớn...
Vì thế, cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn.
"Thật là, ta chắc chắn sẽ bị sư tôn mắng chết không chừng!"
Tửu Cửu trợn mắt, giành lấy ngọc bài, thở phì phò bay lên không trung, nhưng nửa đường đã khôi phục lại dáng vẻ nhu thuận.
Rất nhanh, Tửu Cửu đã thuận lợi trở về, dùng khăn tay bọc hai tấm ngọc bài, nhân lúc người bên ngoài không chú ý, ném cho Lý Trường Thọ.
Đó chính là «La Thiên Dương Lôi chân quyết», Vong Tình thượng nhân vẫn chưa thu hồi lại.
Còn ngọc bài mới cho chính là pháp quyết được khắc ở bên trong, môn lôi pháp cũng không khác gì phẩm giai, lời nói đầu đã có bốn chữ lớn ——
Tam Muội chân viêm!
Cẩn thận đọc mấy câu giảng giải trong lời nói đầu, lắng nghe “Tinh hỏa”, “Thần hỏa”, “Khí hỏa” là những điểm chính tu hành, đáy lòng Lý Trường Thọ lập tức tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Cuối cùng cũng tới tay, chuyến này coi như không uổng công.
Có thể chuyện này sẽ làm cho bản thân mình lưu lại ấn tượng tiêu cực, đó chính là lòng tham không biết đủ trong lòng Vong Tình thượng nhân.
Nhưng đáng giá!
Sau khi trở về sơn môn, hắn sẽ cắm rễ thành thật tu hành trong Tiểu Quỳnh phong.
Không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng nghiên cứu chân hỏa kinh!
Tam Muội chân viêm cũng không phải chỉ có thể dùng để đả thương địch thủ.
Đây là một loại chân hỏa được đạo môn lưu truyền tương đối rộng rãi, lấy uy lực lớn, ngưỡng cửa tu hành hơi thấp lại nổi danh trên đời, nhưng muốn lấy được công pháp tu hành Tam Muội chân viêm thì không hề dễ dàng.
Đợi Tam Muội chân viêm có chút thành tựu, chính mình sẽ có thể ghi chép công pháp trong một quyển cổ tịch, dùng Tam Muội chân viêm cường hóa thần hồn và đạo khu, như vậy lúc đối mặt với thiên kiếp sẽ có nắm chắc thêm mấy phần!
Sau này, chính mình chỉ cần ra khỏi núi 1 lần ——
Độ thiên kiếp!
Nếu có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp, về sau hắn có thể ở trong núi khiêm tốn cầu trường sinh!
Nuôi cá, trồng hoa, luyện đan, suy nghĩ một chút trận pháp, lúc nhàm chán có thể trêu chọc tiểu sư muội, lúc rảnh rỗi có thể nghĩ đến việc làm một vị công chức dự bị nào đó trong Thiên đình...
Đại khái đây chính là cuộc sống Hồng Hoang mà hắn muốn hướng tới nhất.
Sẽ có phiền phức từ trên trời rơi xuống hay không?
Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã bây giờ đang bị bảo vệ nghiêm ngặt, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Sau trở về núi, có lẽ Hữu Độc sư muội nên sẽ được tầng tối cao trong môn coi trọng; sự coi trọng này ở một trình độ nhất định, cũng sẽ trở thành gông xiềng hạn chế hoạt động của nàng.
Chỉ cần sau này giải quyết Tửu Ô sư bá, chắc chắn phiền phức cũng sẽ không có đường tìm ra.
Chắc chắn Tiểu Quỳnh phong cũng sẽ khôi phục lại sự yên bình như ngày thường!
Còn Tửu Cửu sư thúc, nàng thường xuyên tới cũng coi là chuyện tốt, như vậy sau khi mình thành tiên chế tạo ra một số đan dược đặc thù, bố trí một số trận pháp lợi hại cũng có thể nói sư thúc đến hỗ trợ...
"Ngươi đang suy nghĩ điều gì đấy?"
Tửu Cửu ở bên cạnh truyền thanh đến, sau đó quệt khóe môi, "Vừa nhìn đã biết dáng vẻ không có ý tốt."
Lý Trường Thọ cười nói: "Rubic kia là người lý giải được rồi sao?"
Tửu Cửu lập tức cười đắc ý, ném khối rubic sáu màu trở về, lạnh nhạt nói: "Tìm được phương pháp còn rất đơn giản, đổi một món đồ chơi khác đi."
Lý Trường Thọ cười gật đầu, lấy ra một khối rubic năm màu đưa cho Tửu Cửu.
Tửu Cửu nhìn hai khối rubic cùng màu sắc kia mà hoa mắt, trên trán lập tức treo đầy hắc tuyến, vội vàng nhập định đả tọa, hiếm khi thấy nàng nghiêm túc tu hành.
...
Sâu dưới Đông Hải, những lính tôm tướng cua tiên giao binh trọng binh hộ vệ, bị đại trận bao trùm trong thủy tinh cung dưới đáy biển.
Trong chủ điện không ngừng ca múa, mở tiệc chia vui ăn mừng việc kết thúc viên mãn đại hội đãng yêu lần này.
Những đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong tiên môn Đông Thắng thần châu, bị mấy thứ pháp bảo của Long cung bọn họ đánh tới đánh lui ném ra ngoài, điều này đã làm cho các cao thủ Long cung cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu.
Long vương ngồi trên san hô thủy tinh được điêu khắc, giống như uống say ngày thường, nghiêng người dựa vào nệm êm, mỗi tháng thay một lần, dùng sợi tơ tằm Cửu Sí Diệu kết thành, bên cạnh có mấy vị Hải nữ kiều mị, nhẹ nhàng quạt gió, đấm vai, đấm lưng, bóp chân rồng cho Long Vương gia...
Long sinh, chính là nhàm chán, thoải mái, lại buồn tẻ như vậy.
Các đại thần văn võ trong Long cung nâng ly cạn chén, kể tình hình bọn họ thấy những con cháu Nhân tộc tranh đấu, trong lời nói của từng người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bên ngoài đại điện, thiếu niên Long tộc vừa mới tỉnh lại nửa ngày, ánh mắt kiên định, tăng lên mười bậc.
Hắn, Nhị thái tử của Đông Hải Long cung Ngao Ất, sắp làm ra một… đại sự!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận