Ra ngoài mấy ngày, có lẽ trên núi sẽ không có chuyện gì đi.
Trên đường trở về Độ Tiên môn, đáy lòng Lý Trường Thọ hơi ngẫm nghĩ.
Có lẽ sư phụ vẫn đang uống rượu trên đỉnh khác, mình cũng căn dặn bên tiểu sư muội rồi, bảo nàng ấy thành thật bế quan tu hành.
Khả năng xuất hiện tình huống phiền phức nhất chính là có người đi nhầm vào Tiểu Quỳnh phong, sau đó xông lầm vào trận pháp xung quanh phòng đan; mặc dù khốn trận và mê trận không có lực sát thương trực tiếp, nhưng nếu ở trong đó quá lâu, tâm trạng rất dễ bị mất cân bằng, nảy sinh tâm ma...
Chỉ có điều, sau lần trước suýt chút nữa đã bức điên Tửu Ô sư bá, Lý Trường Thọ cũng đã thay đổi một số thứ trong liên hoàn trận.
—— Hắn đã để lại một con đường “đãi khách”.
Nếu người xâm nhập vào trận pháp chính là ngoại tặc, bức điên đối phương, đương nhiên trực tiếp xóa bỏ sẽ không sao; nhưng tiên môn có đại trận hộ sơn, ngày thường ngoại tặc sao có thể lẫn vào được?
Dưới tình huống bình thường, người xâm nhập trận pháp có lẽ là mang theo một chút mục đích kỳ quái đến đồng môn, đánh giết, bức điên đều không thỏa đáng.
Cho nên, Lý Trường Thọ ở trên một “Ngõ cụt” đã lắp đặt một ít bảng dẫn đường, dẫn người xông vào đến một nơi có hoàn cảnh thoải mái ấm áp, tạm thời ổn định đối phương.
Như vậy vừa có thể tránh khỏi phần khó xử về sau, vừa có thể làm cho đối phương không đi loạn khắp nơi, chính mình cũng có thể có đủ thời gian làm một bố trí khác.
Hơn nữa, ngộ nhỡ bao vây một Chân Tiên, đối phương sẽ không ngừng ra tay oanh kích bốn phía, có thể sẽ phát động sát trận được che giấu ở bên trong...
Người xông trận chết hay bị thương cũng không liên quan hệ gì đến hắn, đến lúc đó trong môn vấn trách hắn làm trái quy tắc xây trận, vậy thật sự có chút phiền phức.
Tác dụng của tầng bên ngoài trận pháp chính là ngăn cản những người khác tới gần phòng đan; mà ở trong trận lại thiết lập một “căn phòng đãi khách”, như vậy có thể giải quyết thích đáng hai vấn đề tương đối quan trọng này.
Đây cũng là biện pháp tất yếu sau khi Lý Trường Thọ đã đắn đo suy nghĩ kỹ càng.
Huống hồ...
Hắn còn mượn danh nghĩa của sư phụ nhà mình, chữ viết trên tấm thẻ gỗ dẫn đường cũng là bắt chước sư phụ.
Dù sao thì sư phụ cũng Phong chủ, còn mình chỉ là đại đệ tử trong Tiểu Quỳnh phong.
“Cuối cùng cũng sắp trở về rồi.”
Ánh mắt Lý Trường Thọ đảo qua dãy núi ở phía xa xa, tính toán đường về cũng không còn bao xa nữa.
Sau khi trở về sẽ tiếp tục áp chế tu vi, suy nghĩ Tam Muội chân viêm.
Với tiểu cảnh giới ở trước mặt này, nếu như mình liều mạng áp chế tốc độ tự nhiên đột phá của bản thân, có lẽ vẫn có thể áp chế hai năm nữa.
Hai năm chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho mình tu hành Tam Muội chân viêm đến giai đoạn nhập môn.
Mà lần sau khi đi ra ngoài, chính là độ kiếp chính thức.
Nói đi cũng phải nói lại, chính mình nên giải thích phòng đan và liên hoàn trận xung quanh phòng đan với sư phụ như thế nào? Nếu sư phụ hỏi liên hoàn trận này bố trí như thế nào, mình có nên thẳng thắn bộc lộ một chút thực lực đã che giấu của mình cho sư phụ không?
Đương nhiên hắn tin tưởng sư phụ mình, nhưng ngộ nhỡ sư phụ say rượu nói lời thành thật...
Thôi vậy, sư phụ và sư muội đều là người thân nhất của mình, “quyền hạn” và đãi ngộ của hai người họ trong lòng mình có lẽ cũng ngang hàng mới đúng.
Trở về tìm sư phụ nói một chút, để sư phụ hiểu rõ mình và biết được trình độ tiểu sư muội.
Tới gần sơn môn, ngược lại gió đêm lại có chút ấm áp ngoài ý muốn.
...
Đến khi trở về sơn môn của Độ Tiên môn, đã là nửa đêm trăng sáng sao thưa.
Mọi người giải tán trước Bách Phàm điện, Lý Trường Thọ cũng nói lời cáo biệt với Tửu Cửu sư thúc, đạp mây bay đến Tiểu Quỳnh phong.
Rõ ràng Hữu Cầm Huyền Nhã muốn tìm Lý Trường Thọ nói mấy câu, nhưng nàng vừa mới đáp xuống đất đã bị mấy vị sư bá gọi vào trong Bách Phàm điện, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Lý Trường Thọ không thu hút sự chú ý của những người khác bay đi, đều nói con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, mấy ngày nay hắn thu hoạch cũng tương đối khá.
Nhưng Lý Trường Thọ nghĩ đến chuyến đi Đông Hải lần này của mình, rất nhanh sắc mặt đã trầm xuống...
Đến bây giờ hắn vẫn chưa xác định, ngày đó tại sao Long thái tử kia lại chọn hắn xuất trận.
Để đề phòng sau này mình sẽ gặp lại tên Ngao Ất không đi theo kịch bản kia, về sau hắn cần phải tránh xa những viễn cổ quý tộc này một chút mới được.
Trên Tiểu Quỳnh phong yên tĩnh, xa xa Lý Trường Thọ đã phát hiện, tiểu sư muội và sư phụ nhà mình đều không có trong túp lều của mỗi người, linh thức đảo qua đại trận, liếc mắt đã thấy được sư phụ và sư muội đang bị vây trong mép trận pháp...
Đây?
Tại sao lại bị nhốt cùng nhau vậy?
Sư phụ vẫn luôn bế quan không biết trận pháp ở phía sau, nhưng Linh Nga là người đứng xem trong lúc thi công, tại sao lại cùng nhau chui vào rồi?
Chẳng lẽ cảm thấy nơi đó phong cảnh không tệ, cho nên hai sư đồ cùng nhau đi vào đó uống trà ngắm sao ư?
Lý Trường Thọ đạp mây nhẹ nhàng bay qua đó, đầu tiên không vội thả hai người ra, mà kiểm tra vòng trong vòng ngoài đại trận một lượt, sau đó mới lấy ra ngọc bài khống chế trận pháp đóng khốn trận ở bên ngoài.
Cơn gió khẽ lướt qua, sương trắng trong rừng lui tới, vốn dĩ là một khu rừng rậm rạp cũng bớt đi một chút rừng cây.
Linh Nga lập tức hoan hô: "Sư phụ! Sư huynh đã trở về rồi!"
"Ừ, vi sư nhìn thấy rồi.
Tề Nguyên lão đạo chấn động tinh thần, đầu tiên muốn đứng lên, nhưng nghĩ đến điều gì đó thân hình lại ngồi xuống, nghiêm mặt, giơ phất trần lên!
“Khụ! Tên hỗn đãn này... hay cho ngươi Lý Trường Thọ!
Còn không mau qua đây chịu phạt!"
Lý Trường Thọ đang từ trên không trung bay tới chớp chớp mắt, ngửi thấy mùi gì đó không được bình thường.
Hắn vừa đáp xuống đất, phất trần trong tay sư phụ đã vút tới.
Sau khi thăng cấp lên Trọc Tiên, thực lực của Tề Nguyên lão đạo coi như tăng vọt, trong chớp mắt phất trần hóa thành bạch võng khắp trời, nếu không phải Lý Trường Thọ cực lực nhẫn nại, bản năng của hắn sẽ kéo hắn trực tiếp bỏ chạy!
Bạch võng rơi xuống, Lý Trường Thọ bị phất trần trói chặt.
Linh Nga đứng bên cạnh nhanh chóng nhào đến như hổ đói vồ mồi, Lý Trường Thọ thuận thế bị sư muội đẩy ngã...
Trong rừng vang lên mấy tiếng hét thảm và cười nói.
Nhưng “giáo huấn” lần này của sư huynh không kịch liệt như trong tưởng tượng của Linh Nga.
Sư huynh hoàn toàn không phản kháng, sư phụ lại ở bên cạnh quan sát toàn bộ cuộc chiến, làm cho nàng không thể xuống tay được.
Mình chỉ là tiểu sư muội, sư phụ lại không làm mẫu, nàng cũng không thể đánh sư huynh được...
Ngẩng đầu, Linh Nga đột nhiên nhìn thấy ánh mắt mang theo sự cảnh cáo của sư huynh.
“Hừ!”
Nàng quyết tâm, giơ bàn tay trắng nõn lên, hung tợn đám xuống, nhưng đến lúc sắp tới gần thì dừng lại...
Cuối cùng, đầu ngón tay cũng chỉ rơi vào những vị trí mà sư huynh bị sư phụ đánh qua mấy lần, lại nghĩ tới nơi này đã bị sư phụ đánh sưng mấy lần, không chịu được nhẹ nhàng...
Vuốt ve.
"Ồ, Linh Nga quả nhiên trưởng thành rồi."
Lý Trường Thọ làm vẻ mặt vui mừng, trong sự vui mừng lại lộ ra một chút bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo dạy dỗ:
"Là nữ nhi nhất định phải kín đáo.
Có thèm nhỏ dãi cũng phải thu lại, đam mê thì đam mê, sư huynh cũng không phải không hiểu ngươi, dù sao ngươi cũng đến tuổi rồi.
Nhưng thân là Luyện Khí sĩ, vẫn nên khắc chế sự xúc động dưới đáy lòng của mình một chút, nếu không thì sinh ra tâm ma biết phải làm sao? Ngươi nói có đúng hay không?"
"Không phải! Muội chỉ là!"
Trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nga đỏ lên, có chút hoảng loạn liếc nhìn sư phụ, lại phát hiện sư phụ cũng đang nhíu mày nhìn mình, vẻ mặt khó xử muốn nói lại thôi.
"Lúc nãy muội chỉ là... thối sư huynh! Huynh khi dễ người ta! Hu hu!"
"Quân tử động thủ không động khẩu, tại sao miệng muội lại tàn bạo như vậy?"
"Hừ! Nói không lại huynh thì không cắn huynh được sao!"
"Sư phụ người không quản tiểu sư muội sao, về sau làm sao có thể gả ra ngoài chứ?"
"Ai cần huynh lo! Muội chết già ở Tiểu Quỳnh phong!"
Trong rừng, không biết từ khi nào Tề Nguyên lão đạo đã quay người rời đi, khóe miệng lão đạo này còn mang theo vẻ mỉm cười, từ từ bay trở về nhà cỏ của mình.
Không bao lâu, đầu Lý Trường Thọ đầy vụn cỏ, y quan không ngay ngắn đi ra khỏi rừng, nhìn mấy dấu răng trên cánh tay mình, quả thật có chút dở khóc dở cười.
Tiểu sư muội thuộc con thỏ, quả thật rất thích cắn người.
Khuôn mặt Linh Nga ở phía sau đỏ hồng, lại làm bộ như điềm nhiên không có chuyện gì nhìn trời sao.
Đến trước nhà cỏ, Tề Nguyên lão đạo truyền thanh vào tai hai người:
"Hôm nay vi sư bắt đầu muốn bế quan lĩnh hội phương pháp tu đạo của Trọc Tiên, tất cả mọi chuyện trên Tiểu Quỳnh phong đều do Trường Thọ phụ trách xử lý, nếu có chuyện gì quan trọng, lúc nào cũng có thể đến tìm vi sư thương lượng.
Linh Nga con vẫn nên chú ý tới hành vi cử chỉ của mình, phải có lòng kính trọng với sư huynh con."
Lam Linh Nga lập tức nói nhỏ như muỗi kêu đáp lại: "Vâng sư phụ..."
Sau đó, xung quanh nhà cỏ của Tề Nguyên lão đạo sáng lên từng tầng trận pháp sáng lên, đã ngăn cách với bên ngoài.
Lý Trường Thọ xoay người, trong ánh mắt mang nhiều vẻ thâm ý, "Muội nói cho sư phụ biết rồi?"
Lam Linh Nga lập tức sửng sốt, một trận ấp a ấp úng, "Điều này, ừm. . . điều này... chỉ một chút xíu..."
"Là một chút xíu, hay trăm triệu chút xíu?"
"Chắc chắn là một chút xíu!"
Sắc mặt Lý Trường Thọ nghiêm nghị, trở nên cứng rắn nói, "Vào nhà."
Cơ thể Lam Linh Nga khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, trong nháy mắt đã đổi sang hình thức lã chã chực khóc, sau đó vào trong nhà cỏ của mình, mang đệm theo, khép chân, ngồi quỳ xuống, cúi đầu, giả khóc, làm liền một mạch.
Tiện tay mở trận pháp xung quanh, Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Nói đi, muội đã khai báo điều gì với sư phụ rồi?"
"Sư huynh, thật ra đều là sư phụ ép buộc muội..."
Trên trán Lý Trường Thọ lập tức treo mấy đường hắc tuyến, nếu để người khác nghe thấy những lời này, nói không chừng còn cho rằng Tiểu Quỳnh phong của bọn họ có nhân luân thảm án.
Nói trở lại, trong kế hoạch người già của sư phụ, có muốn chọn thêm một sư nương không?
Ngược lại điều này có thể cân nhắc.
Còn tiểu sư muội đang nói quanh co lòng vòng kia, đã nói ra tin tức cho sư phụ, ngược lại Lý Trường Thọ cũng không quan tâm như thế nào.
Dù sao thì tiểu sư muội cũng biết hạn hẹp.
Dựa vào sự hiểu biết về tính cách của Tiểu Linh Nga, hắn sớm đã có dự cảm với tình hình ngày hôm nay.
...
Trời tối lúc con người yên tĩnh, trận pháp xung quanh phòng đan hoàn toàn mở ra, Lý Trường Thọ mở lò đan tùy ý luyện chế ra một lò đan dược, bảo người giấy phân thân trông coi, còn bản thân thì xuất hiện ở dưới mật thất trong lòng đất.
Yên ổn.
Lấy ra ba tấm ngọc bài thưởng thức một lượt, thu lôi pháp và vô vi kinh lại, lại cưỡng ép khắc ấn việc tu hành pháp Tam Muội chân viêm vào trong đầu mình, sau đó ngồi xuống đó hơi xuất thần.
Phong Thần đại kiếp...
Mặc dù ở trong tiên môn lén lút tu đến Đại La Kim Tiên là trạng thái lý tưởng nhất, nhưng năm tháng cần phải từ từ tích lũy lâu dài.
Thân là Độ Tiên môn trong tam giáo tiên tông, rất có thể bị phong thần đại kiếp liên lụy.
Phong Thần đại kiếp, cũng không chỉ là kịch bản đơn giản của Nam Châu thế tục Võ vương phạt Trụ, chuyện này liên quan đến tam giới, nhằm vào đại kiếp của đệ tử tam giáo.
Bây giờ Trung Thần Châu càng cường thịnh, đến lúc đó, đương nhiên sẽ bị đại kiếp phá hủy càng khốc liệt hơn, Đông Thắng Thần Châu tiên môn chỉ sợ cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không phải không có biện pháp né tránh đại kiếp.
Rất đơn giản lên bờ trước.
Phong Thần đại kiếp, trên thực tế là quá trình Ngọc đế trên Thiên đình thành lập quyền hành chúa tể thiên địa, nguyên nhân gây ra trên danh nghĩa cũng là Ngọc đế Hạo Thiên đi tìm Đạo Tổ khóc lóc kể lể, nói đệ tử tam giáo vô lễ thế lớn, không tuân theo lệnh của Thiên đình, chúa tể tam giới của mình là danh tồn thực liệt, rất không có tôn nghiêm của nam nhân, trước mặt sư muội Vương mẫu cũng không ngẩng đầu lên được, hùng phong nam nhân không thể gượng dậy nổi...
Khụ, đi quá xa rồi.
Dựa theo kết quả từ Phong Thần, là đệ tử tam giáo vào Thiên đình làm thần, Thánh Nhân không còn chủ động hiển hóa trên thế gian, đặt vững cơ sở quản lý tam giới trên Thiên đình.
Vậy chính mình chỉ cần sớm lẫn vào Thiên đình, làm nguyên lão thời kỳ khó khăn nhất trong Thiên đình, cũng không cần làm đại quan gì đó, ẩn giấu tu vi làm tiểu lại là được, vì ghi danh Thiên đình tiên tịch.
Mặc cho Phong Thần đại kiếp rơi xuống, bản thân mình sớm đã ở trong Thiên đình tiên tịch, không có liên quan gì đến kiếp nạn này, sao Phong Thần kiếp nạn lại rơi xuống đầu mình chứ?
Phong tiên thần trong Thiên đình một lần nữa? Điều này không hợp với đạo lý.
Đợi đến khi chúng tiên thần Phong Thần đi Thiên đình bổ nhiệm, khi đó nhân tài trong Thiên đình sẽ đông đúc, chính mình có thể xuôi dòng mà xuống, dựa thế thoái ẩn, như vậy có thể được tư lịch nguyên lão trong Thiên đình, lại có thể trở về núi tiếp tục an ổn tu hành.
Cớ sao không làm?
Ngón tay Lý Trường Thọ gõ lên mặt bàn, cẩn thận suy nghĩ kế hoạch cụ thể.
Nhận được Thiên đình tiên tịch, nhất định phải làm trước khi Ngọc đế đi tìm Đạo Tổ khóc lóc kể lể, có lẽ thời gian vẫn còn rất dư dả, để cho sư phụ trở thành Thổ Địa công cũng là trình tự có chút mấu chốt, có thể làm cho mình tránh khỏi rất nhiều tính toán.
Để xem sư phụ có nguyện ý hay không.
Đất đai tuy nhỏ, số lượng lại đông đảo, quyền hành nhỏ bé, nhưng dầu gì cũng là phúc đức của chính thần...
Nói không chừng Thổ Địa công còn có thể tìm... Thổ Địa bà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận