- Trang Chủ
- Xuyên không
- Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch)
- Chương 52: Cảm tạ thiên kiếp đại nhân trong lúc cấp bách dành thời gian chém tới!
Hồng Hoang thật quá đáng sợ…
Trong tiếng vang đinh đinh đinh, Ngao Ất ngồi ở mép chiếc giường lớn xa hoa dài trăm thước của mình, hai tay run lên không ngừng, ly trà nóng trong tay liên tục bị vẩy ra ngoài, uống vào đến trong miệng hắn cũng chỉ còn một ít.
Hắn đang run, run rẩy, cả người từ trên xuống dưới đều đang run rẩy;
Ngao Ất run rẩy cũng không phải bởi vì trước mặt có Long mẫu, Quy tiên nhân, mấy vị thúc bá Long tộc, trong long không phải đối với bọn họ sợ hãi, cũng không phải lo lắng sẽ phải chịu cái trừng phạt gì.
Mặc dù hắn mới vừa thoát xác có mười một mười hai năm, nhưng tự nhận coi như kiên cường.
Trước khi được đưa đi Nam Hải đảo Kim Nga tìm Tiệt giáo đại tiên nhân bái tiên chính mình bị trói trên cột băng gai sắt chịu hành hạ ba tháng, vẫn không có một chút nhượng bộ.
Bây giờ run rẩy là sinh ra một cách tự nhiên, bản thân Ngao Ất không thể khống chế được.
Hắn cảm thấy cơ thể mình không thể nhấc lên một chút khí lực nào, trong lòng giống như có một cái bóng, cái bóng ma này...
Chính là nguyên nhân run rẩy!
Hơi để lộ một góc của cái bóng, Ngao Ất nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của một lão đạo sĩ Nhân tộc.
Nhân tộc, sao có thể gian trá như vậy?
Vừa nghĩ tới trận chiến ngắn ngủi kia, Ngao Ất lập tức run rẩy kịch liệt hơn.
Long mẫu ở bên cạnh vội vàng thúc giục mấy vị lão Long kiểm tra tình trạng con trai của mình, nhưng mấy vị lão Long lặp đi lặp lại kết luận cũng chỉ có thể là ——
Uống rượu quá độ.
Ngao Ất hầu kết vừa xông lên một chút chuyển động lên xuống ở trên cổ họng run rẩy, đột nhiên uống một ngụm trà ấm được làm từ mấy chục loại linh thảo quý báu nấu chín lên, đột nhiên quay sang một bên phun ra một ngụm linh trà, nôn khan kịch liệt.
Mấy vị thị nữ vội vàng bước lên trước nhưng Ngao Ất đột nhiên gào lên thê thảm, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Không được qua đây!
Các ngươi muốn làm gì!"
Mấy vị thị nữ mảnh mai xinh đẹp vội vàng cúi đầu thỉnh tội, nhanh chóng lui về phía sau.
Thở hổn hển, Ngao Ất che trán, tiếng nói run rẩy dần dần chậm lại, "Để ta yên tĩnh một chút, không ai được tới gần ta..."
"Con ta," Long mẫu đoan trang tú mỹ tư thái hào phóng lo lắng kêu, "Con rốt cuộc là bị làm sao vậy!"
Ngao Ất từ từ để chén lưu ly bạch ngọc ngưng thần hết rồi sang bên cạnh, nhưng lại không cẩn thận để cái ly trà có gí trị không nhỏ này rơi xuống trên mặt đất lát ngọc thạch.
Hai tay của hắn che trán, thử từ từ để lộ ra cái bóng trong lòng.
Cách để chiến thắng sợ hãi chính là phải đối mặt với nó!
Thuốc mê, thuốc mê mãnh liệt...
Đại ấn bốn phía đập xuống giữa đầu mình, mình bị đại ấn làm cho choáng váng, đầu óc hoàn toàn hôn mê đi...
Thân thể của mình, huyết mạch của mình lại lưu giữ rất nhiều ký ức, rất nhiều cảm giác.
Trong lúc hôn mê hắn giống như là một con cá khô bị loại bỏ hết nột tạng, bị người dùng nước biển cọ rửa nhiều lần, từ trong ra ngoài, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trên người hắn...
Bị bôi lên một loại tạo bọt nào đó, tiếp tục cọ rửa...
Trong quá trình cọ rửa bảy tám bàn tay liên tục đánh ra, từng đạo thuật pháp đánh vỗ vào người hắn, rất giống đầu bếp Long cung đang vỗ đánh vào thịt bò cực phẩm thần ngưu hoa tuyết một sừng, làm chất thịt càng hoàn mỹ hơn...
Trong lúc hôn mê, hắn có cảm giác chính mình phải bị Nhân Tộc giống như ma đầu kia ăn hết!
Vẫn lại cái loại này, không buông tha mỗi một khối thịt rồng trên người hắn, sinh tiên, thái mỏng, dầu chiên, hầm, sẽ dùng đủ loại phương pháp xử lý thịt của hắn, làm hương vị bữa tiệc thịt rồng của hắn phát huy hết mức!
Loại cảm giác bị xem như nguyên liệu nấu ăn đang được xử lý bị lặp đi lặp lại ít nhất mấy chục lần!
Mấy chục lần!
Lão đạo kia không phải là người, đó chính là hung thú ăn thịt long đáng sợ nhất!
Không, đó mới là bộ mặt thực sự của Nhân tộc!
Trong nửa tháng Ngao Ất hôn mê, lại không ngừng lặp lại không ngừng trở về chỗ cũ, khi hắn tỉnh lại nhìn thấy mẹ, còn cho là mình đang nằm mơ, trước đó chẳng qua chỉ là ác mộng khi mình còn ở trong trứng rồng...
Nhưng đây không phải ác mộng.
Lúc chính diện chém giết, Nhân tộc đều chiến đấu như vậy với Long tộc sao?
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Long tộc hắn không dám khai chiến với Nhân tộc sao?
Không có phần thắng, khẳng định không có phần thắng.
Chính mình cảm giác được khí tức của lão đạo kia rõ ràng cũng không mạnh, chắc hẳn còn yếu hơn so với chính mình rất nhiều, vậy mà lại có thể làm hắn...
Làm hắn...
Chợt nghe thấy hai vị thúc bá ở một bên thấp giọng nói:
"Vảy rồng bảo hộ chợt lóe lên, cái tặc nhân kia vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ là cho Ngao Ất chất nhi rót rất nhiều rượu, vì sao không đến Long cung lĩnh tạ lễ?"
"Sợ là cảm thấy chúng ta sẽ bội bạc làm trái lời hứa.
Ai, nhưng dựa theo quy củ chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta mới được."
Cái gì?
Long cung ta còn phải đi tạ ơn cái hung nhân ăn long kia?
Ngao Ất run rẩy đứng lên, muốn nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng trước mắt lại phảng phất hiện lên hình ảnh đám lão đạo mặt lạnh kia ấn con tiểu long là hắn xuống dưới biển, làm nước biển vô biên rửa đi rửa lại nhiều lần...
Sau đó Long tộc người nhà của mình còn đối với tên ma đầu này cảm động rơi nước mắt, muốn tạ lễ đối phương?
Những chuyện này đều nằm trong tính toán của lão đạo nhân tộc kia sao?
Chỉ một Luyện Khí sĩ nhân tộc tùy tiện nhảy ra đã có thể nhẹ nhàng thu thập mình một cái Long tử là huyết mạch của Long vương rồi sao?
Hai chân Ngao Ất mềm nhũn, lại ngồi xuống mép giường hít một hơi khí lạnh.
Hồng Hoang thật...
Thật là đáng sợ.
...
Cùng lúc đó, Nam Hải, một chỗ trên đảo san hô gần Nam Châu đại lục.
Lý Trường Thọ hóa thành lão đạo mặt lạnh, đang ngồi xếp bằng ở một chỗ lõm xuống trong đá ngầm, khí tức cả người đang rung động nhè nhẹ, từng luồng linh khí từ trên mặt biển hội tụ đến.
Hít vào thở ra, nhàn nhã như ý;
Thiên địa thanh minh, hồn nhiên quên mình.
Chốc lát, trên trán Lý Trường Thọ có thang quang lấp lóe, quanh người bay ra mấy đóa hoa sen chín cánh, chầm chậm quay xung quanh người hắn.
Thanh quang mới nở đã thu lại;
Trong cơ thể Lý Trường Thọ truyền ra từng trận tiếng núi kêu biển gầm dần dần hòa hợp với tiếng vang của nước biển xung quanh cọ rửa đảo nhỏ nơi đây.
Bỗng nhiên một tiếng sét đùng đùng vang lên, cả người Lý Trường Thọ bay ra từng tia từng tia ánh sáng màu xanh, từng đóa từng đóa hoa sen chín cánh tản ra, quanh người hắn cũng tỏa ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trong chu vi mười dặm tôm cá trong biển ngửi thấy mùi hương kéo đến, những hoa sen kia cũng bay hướng về phía có một ít sinh linh có linh tính.
Nhưng đột nhiên, Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy thanh quang, những hoa sen kia nhẹ nhàng vỡ vụn, trong biển sinh linh cũng cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, lập tức xoay người tránh ra chỗ xa...
Điểm hóa sinh linh ở Hồng Hoang kỳ thực là chuyện tốt có thể được Thiên đạo ban thưởng cho một ít công đức.
Nhưng một khi chính mình trong lúc vô tình điểm hóa sinh linh hóa yêu đi gieo tai họa cho Nhân tộc, mình cũng phải nhận một phần nghiệp chướng, về điểm công đức kia khả năng cũng không đủ trừ...
Đột phá.
Lý Trường Thọ thở ra một hơi, tự quan sát trong cơ thể mình, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.
Coi như dùng ánh mắt kén chọn đến xem căn cơ đều rất vững chắc.
Phải đối mặt với kiếp thành tiên của mình rồi sao?
Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vạn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm;
Ách, dường như chính mình còn thiếu chút hỏa hầu (sức lửa), nằm trong dự đoán của mình, vọt tới cửa Quy Đạo sẽ phải đối mặt với tình huống thiên kiếp có hơi khác biệt.
Dù sao trước đó đều phải tính đến cái dự định xấu nhất.
Nhắm mắt ngưng thần, Lý Trường Thọ tiếp tục ngồi tĩnh tọa tu hành, dưới người dùng linh thạch bày ra tiểu trận tụ linh không ngừng phát ra linh khí, hắn thu vào toàn bộ không để lọt chút nào.
Ở trong phạm vi mười dặm mỗi phương hướng đều có mấy người giấy phân thân giấu dưới đáy biến, giám sát các nơi, thuận tiện nếu xuất hiện kẻ đánh lén sẽ hấp dẫn sự chú ý của họ.
Đá ngầm xung quanh chỗ này được bố trí không quá nhiều, thiên kiếp hạ xuống tất nhiên nơi đây sẽ bị hủy.
Hắn đặt bố trí ở khu vực xa hơn một chút, hơn nữa cũng không phải trận pháp phòng hộ, cùng một loại trận thế chuyên dùng trốn chạy.
Thuận tiện cho hắn độ xong thiên kiếp rời đi nhanh chóng.
Nơi này là một nơi độ kiếp lý tưởng mà hắn tìm được, trong phạm vi ngàn dặm đều không có Luyện Khí sĩ nào hoạt động; thỉnh thoảng có Luyện Khí sĩ ở trên không trung đi ngang qua, đa phần là ở ngoài mấy trăm dặm.
——Điều này cũng có liên quan đến việc trên đất bằng có rải rác rất nhiều người phàm.
Ngồi tĩnh tọa tu hành nửa tháng, Lý Trường Thọ đột nhiên có cảm giác phiền não bất an, quanh người xuất hiện một đạo vận tối tăm vô hình.
Thiên kiếp sắp tới.
Sau khi bước vào cửa Quy Đạo, còn cho mình thời gian nửa tháng củng cố cảnh giới, đánh xong một tia đạo cơ cuối cùng, Thiên đạo lão gia cũng phải có chút 'Tha thứ'.
Thân hình Lý Trường Thọ hóa thành cá bơi chạy bằng đường thủy cho thuận tiện, tuần tra hai vòng trong phạm vi trăm dặm, sau đó bay trở về tòa đá ngầm kia.
Tới đi, hắn chuẩn bị xong rồi.
Thật ra loại cảm giác này, cũng có chút kỳ diệu.
Giống như là mình chính diện gặp thử thách trọng đại trong cuộc sống, một đường học hành gian khổ mười hai năm, một chân bước vào cửa trước cả một đêm làm thế nào cũng không ngủ được...
"Không được phập phồng không yên, phải tĩnh tâm ngưng thần mới được."
Trong lòng Lý Trường Thọ mặc niệm tĩnh tâm Thanh Tâm chú, không lâu sau lại lấy ra Vô Vi kinh cầm trong tay nghiên cứu kỹ càng.
Nhiều thêm một phần cảm ngộ thì có thêm một tia tích lũy, khả năng mình có thể vượt qua thiên kiếp cũng nhiều hơn một phần.
Sau ba ngày, dự cảm thiên kiếp sắp đến càng mãnh liệt hơn.
Thanh Tâm chú đã mất hiệu lực, cũng không thể tĩnh tâm cảm ngộ gì nữa, trong chu vi ba dặm tràn ngập một cỗ uy thế như có như không, làm cho những sinh linh khác trong tiềm thức cũng sẽ cách xa chỗ này.
Lần trước thiên kiếp của sư phụ chính là như vậy, xấu hổ mang theo e sợ, chậm rãi từ từ.
Cũng không biết thiên kiếp của mình sẽ ôn nhu hay là cuồng dã trào ra, mãnh liệt kéo tới...
Thiên kiếp của mình.
Chắc sẽ là bảy đạo hoặc tám đạo Thiên lôi.
Trong lòng Lý Trường Thọ nghĩ vậy, hắn buông lòng tinh thần, cũng không ép buộc chính mình phải tỉnh tảo mà là trải nghiệm phần bất an, lo nghĩ này ở trong lòng mình.
Sinh linh khi đối mặt với thiên uy đều sẽ có phản ứng này không liên quan đến đạo cảnh cao hay thấp.
Thiên kiếp thành tiên còn xưng là đạo kiếp, Lý Trường Thọ từ rất lâu trước đây đã suy nghĩ, hai chữ 'Thành đạo' là như thế nào.
Hôm nay cũng đã có đáp.
Luyện Khí, Hóa Thần, Phản Hư, Quy Đạo thật ra chính là Luyện Khí sĩ học tập tự nhiên, bắt chước tự nhiên, ở trong tự nhiên tổng kết ra đạo của mình, 'Đạo' này chính là chống đỡ cho mình thành tiên trường sinh.
Thiên kiếp thành tiên chính là cách Thiên đạo 'Kiểm tra' Luyện Khí sĩ, xem Luyện Khí sĩ này có tư cách thành tiên hay không.
Đồng thời, thiên kiếp này cũng là để giúp Luyện Khí sĩ thoát phàm thoải mái rèn luyện, để Luyện Khí sĩ mượn đạo của bản thân được thăng hoa.
Sinh nhi vì linh, hóa chi thành tiên*
Đạo cùng đạo cảnh cũng không thế quơ đũa cả nắm, cho đạo của mình mang theo một loại danh hiệu nào đó là hành vi mà Lý Trường Thọ cảm thấy vô cùng không thích đáng.
Giống như tính tình của con người bình thường, trầm ổn như vậy, bối rối như vậy, hào phóng ngượng ngùng như vậy, lo nghĩ rộng rãi như vậy.
Đạo cũng thế.
"Ta, cũng thế."
Lý Trường Thọ nhắm mắt lộ ra một chút mỉm cười, quanh người đột nhiên có từng luồng gió thổi nhẹ lên hóa thành gió lốc tiến về phía không trung.
Tiếng sấm rền vang lên, trên mặt biển gió mây thay đổi, trên không trung cao mấy trăm trượng, từng mảnh từng mảnh kiếp vân màu xám đen nhanh chóng vọt tới, bao phủ mười dặm hải vực gần đó.
Trên mây giống như có dãy núi, như có bảo tháp lại như có Thiên binh bày trận, có cự thần đánh trống.
Kiếp vân hiện ra rất nhiều dị tượng, phía dưới kiếp vân lại bắt đầu xoay chầm chậm, từ xa nhìn lại giống như đang hình thành một hải long cuộn.
Nhưng đạo hải long cuộn này chỉ mới ngưng tụ thành một nửa, trong đó tia chớp mãnh liệt, sấm sét vanh rền!
Lý Trường Thọ từ từ đứng dậy từ trên đá ngầm, vỗ vỗ áo bào, tiện tay một cái, mười hai cái lồng chim pháp gia đã mở ra xung quanh người, mấy thứ đan dược đã chuẩn bị tốt ở trong tay áo.
Cả người từ trên xuống dưới bao chùm thanh quang, lực lượng nguyên thần đã hoàn toàn ngưng tụ lại.
Phun ra một ngụm trọc khí cuối cùng, Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, sau đó...
Cung kính làm một cái vái chào, dùng loại lễ viễn cổ chính thống.
Lại cất cao giọng nói:
"Đệ tử nay mở cánh cửa trời xanh:
Cảm niệm trời xanh rơi xuống thành đạo kiếp, đệ tử thành tâm tiếp nhận.
Tự thân lập đạo, không lo thành tiên.
Nếu thiên kiếp rơi xuống, đệ tử không thể thừa nhận, bỏ mình đạo tiêu (người chết đạo mất), tất nhiên đạo đệ tử chưa đủ đồng thọ cùng trời đất, lòng không lời oán trách.
Đại đạo minh minh, Thiên đạo chính mình.
Tạ Thiên đạo quan tâm, hạ xuống duyên tiên cơ."
Kiếp vân dường như đang đáp lại, lại dường như vẫn chưa nghe được những lời này của Lý Trường Thọ, uy lực của thiên kiếp không có một chút biến hóa nào.
Kiếp vân xoáy trong nước, mấy đạo lôi nhỏ lấp lánh như miệng giếng lớn, quanh người Lý Trường Thọ xuất hiện những tia hồ quang điện yếu ớt.
Thân hình hắn từ từ bay lên, mười hai cái lồng chim pháp gia cũng từ trên mặt biển chậm rãi bay lên, kéo dài khoảng cách với nhau làm dự bị sau này.
Làm Lý Trường Thọ bay cao đến chín trượng, ba ngân bạch lôi tiêu biểu đồng thời lấp lánh, bộc phát ra từng cái điện quang ngân xà.
Ở giữa những sấm sét này hội tụ thành cối xay lớn bằng lôi quang, nhằm về phía đầu Lý Trường Thọ chém thẳng đến, linh giác của Lý Trường Thọ vẫn chưa cảm giác được bất kỳ nguy hiểm nào nhưng vẫn nâng cao thân pháp toàn thân lên, bao bọc mọi nơi trong cơ thể.
Thân thể tản ra hào quang yếu ớt, sau đó bị sấm sét nuốt mất!
Đạo lôi thứ nhất, uy lực đã ngang với đạo lôi thứ ba khi sư phụ độ kiếp?
Thiên kiếp của mình quả nhiên không thể chủ quan.
Sấm sét đều bị Lý Trường Thọ cản lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung sau đó tĩnh tâm chờ đợi.
Sấm sét mới vừa rồi 'Bổ' xong cảm giác...
Ngứa ngứa, tê tê, từng tia từng tia tiên linh khí đã ủ ấp ở trong cơ thể mình, nguyên thần cũng ngâm ở trong ánh chớp.
Ngoài ý muốn là...
Còn rất thoải mái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận