Một câu khoan đã, sinh tử chia hai!
Nhưng lần này người bị 'Phán' hình như là chính mình...
Lúc Lý Trường Thọ nói câu 'Khoan đã' ra khỏi miệng, trong lòng đã nắm được mấy phần.
Mà khi cỗ uy ap kia từ trên trời giáng xuống, Lý Trường Thọ lập tức hiểu rõ chút gì đó!
Hiện nay ở loại tình huống này...
Khoan hãy nói, chính hắn thật sự phải gánh vác một nửa nồi.
Một nửa nồi kia, chỉ có thể đưa cho Thiên đạo lão gia người vốn nên tra xét không bỏ chỗ nào.
Ông, ông, ông ——
Không trung đột nhiên xuất hiện từng tiếng vù vù, trên trời xuất hiện từng tầng từng tầng sóng quỷ dị!
Cỗ uy áp kinh người này trực tiếp bao phủ trong chu vi trăm dặm, làm sinh linh ở đây run lẩy bẩy, một chút cử động nhỏ cũng không dám.
Oanh!
Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trên không trung chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một đám mây đen có đường kính vài chục trượng.
Ở trung tâm mây đen từ từ nứt ra hai khe hở như hai đôi mắt to lớn từ từ mở ra, cả tòa mây đen cũng ngưng kết thành hình dáng bộ mặt một lão đạo, không có một chút biểu tình gì, đôi mắt trống rỗng đang nhìn Lý Trường Thọ chăm chú.
Thiên đạo?
Đạo tổ?
Lý Trường Thọ cảm giác toàn thân mình trong nháy mắt bị nhìn sạch sành sanh, trong lòng nổi lên một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.
Linh giác đã không phải là nhảy lên nữa mà là chít chít kêu loạn giống như ấm đun nước bằng sắt.
Thậm chí, nửa người trên vốn đã lấp lóe tiên quang giờ phút này cũng đã bị ép vào trong cơ thể!
Làm sao bây giờ?
Bây giờ chính mình rơi vào loại tình huống này, ngộ nhỡ bị coi là làm cho Thiên đạo xuất hiện sai lầm, bị xem như lỗ thủng trong Hồng Hoang, tất nhiên sẽ bị Thiên đạo trực tiếp xóa bỏ nguy hiểm.
Cho dù hắn không hề làm gì cả, coi như mọi thứ hắn đều không dính đến!
Quyết tâm, lúc này Lý Trường Thọ không quản được nhiều như vậy.
Đỡ lấy uy áp, hắn cao giọng nói một câu:
"Đệ tử đạo môn vô ý mạo phạm thiên uy! Qủa thật là sơ xuất không cẩn thận, nhất thời thiếu sót!
Xin Thiên đạo lão gia chờ một chút!"
Mẹ nó, chính mình đang nói cái gì vậy, còn để Thiên đạo chờ một chút...
Tử Tiêu thần lôi cảnh cáo ta đi!
Lý Trường Thọ vội vàng cởi bỏ đạo bào của mình, lấy đạo bào bên trong mặc, cởi cái áo ngắn từ đầu tới cuối mười sáu cái túi vải pháp bảo, tiện tay nhận được vòng tay bên trong.
Thật sự không nghĩ tới, chính mình dưới tình huống này lại bại lộ một phần con át chủ bài.
Vì Thiên kiếp chuẩn bị nhiều như vậy, hắn dù thế nào cũng không ngờ tới...
Thì ra Thiên đạo đối với hắn không thật sự để ý như vậy.
Cánh tay trái tới gần bả vai quấn quanh một cái dây thừng vải, dây thừng buộc một khối ngọc vỡ, ngọc vỡ này tản ra đạo vận nhàn nhạt tối tăm khó hiểu.
[ Ngọc vỡ vô danh ] : Lúc Lý Trường Thọ năm tuổi, có một đám tặc nhân chuyên đi đào mộ trộm đồ kiếm sống, cầm một đống cổ vật đào lên đổi cho bộ tộc của bọn hắn lấy dê bò vàng bạc, khối ngọc vỡ này bị xem như ngọc thạch bình thường, sau đó Lý Trường Thọ phát hiện trên đó viết một chữ cổ thể 'Hỏa' nên làm nũng đem về.
Tác dụng: Cụ thể không biết.
Nhưng Lý Trường Thọ nhập môn mười năm từng lén lút lấy ngọc bội đặt ở bên cạnh sư phụ, dùng phương pháp suy tính mình mới học được trước đây mình có thể vững vàng suy tính ra tung tích của sư phụ mà giờ lại không thể phát hiện được.
Tác dụng của ngọc vỡ chắc là có thể tránh né phương pháp suy tính, vậy nên từ đó vẫn luôn mang theo bên mình.
[ Dây thừng vải ] : Vốn là một khối vải bố, trên đó dính vết máu được lấy ra từ trong một cuốn da thú hai lớp cổ xưa, bê trong da thú ghi chép chuyện của các bậc tiên hiền, vải bố này chắc là mảnh vụn do một vị đại nhân vật của Nhân tộc bị thương làm rơi xuống.
Tác dụng: Căn cứ vào ghi chép trên da thú, nhân tộc đeo lên sẽ được thánh hiền Nhân tộc che chở, nhưng chắc chỉ có tác dụng tâm lý bình thường.
Kéo dây thừng vải và ngọc vỡ vô danh xuống, nhét vào bên trong vòng ở cổ tay, Lý Trường Thọ lại lấy ra một con dao găm từ trong vòng tay, quay đầu nhìn sau lưng mình.
Thiên uy từ không trung hạ xuống đã giảm bớt một chút.
Lý Trường Thọ vui mừng trong lòng nhưng rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía sau vai trái của mình, cái phù lục cổ xưa này là trực tiếp dùng thủ pháp xăm hình khắc ở trên da.
Lúc này nó đang lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Lý Trường Thọ hoạt động dao găm xoẹt qua chỗ góc phù lục, bùa này bị phá trong nháy mắt...
Cũng còn may, chỉ cần sau này vết thương khép lại, phù lục sẽ tự khôi phục.
[ Bí phù Vu tộc thượng cổ ] : Tránh tai (tai ương), che chở họa, phòng suy tính, vì Tổ Vu sáng tạo dùng để chống lại Yêu tộc.
Cần khắc họa ở trên da thú mới có thể phát huy được tác dụng nhưng khắc họa ở trên da thịt thì hiệu quả càng tốt hơn.
Dạng bí phù này bên phải cạnh dưới xương sườn còn có một cái, Lý Trường Thọ cũng tự mình phá vỡ giống như vậy...
Trong nháy mắt, trên không trung hạ xuống thiên uy lại yếu bớt đi một chút.
Nhưng mà những thứ này vẫn chưa xong...
Lý Trường Thọ bắt được từ mấu chốt —— 'Phòng suy tính' .
Lập tức lấy mấy thứ đồ khác mình mang theo bên người cất đi.
Chẳng hạn như hai cái túi xinh xắn đựng tiền cổ giấu trong quần lót.
Nghe nói là đệ tử nhân tộc thượng cổ là đệ nhất bản tiền, trên đó có một ít công đức cũng có tác dụng phòng suy tính, tránh tai họa.
Trên cổ chân cột một cái mảnh nhỏ xương yêu, trên đùi dán một cái vảy cá màu sắc sặc sỡ…
Nhiều vô số kể, tổng cộng có bảy dạng cổ quái kỳ lạ bị sư phụ của Lý Trường Thọ cầm đi nghiệm chứng, đúng là 'Kỳ vật' có thể tránh né phương pháp suy tính không cùng trình độ...
Những thứ này đều không phải pháp bảo gì, khó phát hiện được ở đâu, không khó bắt vào tay.
Nói đến Hồng Hoang làm cho người ta ấn tượng sâu sắc ngoại trừ các loại pháp bảo, các loại thần thông, các loại cao thủ thì chính là phương pháp suy tính thần kỳ kia.
Đại lão tu vi cao thâm lại tinh thông đạo suy tính, mượn sức mạnh Thiên đạo bấm ngón tay tính toán, dù chuyện xảy ra bên ngoài mười vạn dặm trong nháy mắt đã rõ như lòng bàn tay.
Bản thân Lý Trường Thọ có một cái 'Bí mật nhỏ' là mang theo trí nhớ kiếp trước đầu thai đến thế giới Hồng Hoang này, ở phương diện này ý thứ đề phòng vô cùng mãnh liệt, khổ cực lại cộng thêm may mắn lấy được những đồ chơi nhỏ này.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới...
Thiên đạo mà cũng bị lừa!
Lúc này, uy áp kia đã từ từ biến mất không thấy gì nữa, hình dáng bộ mặt lão đạo trên mây đen cũng từ từ biến mất, nhưng mây đen vẫn lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn.
Cả người Lý Trường Thọ toát mồ hôi lanh, nếu không phải tố chất tâm lý của mình cũng coi như vững vàng thì lúc này đã không nhịn được tê liệt ngã xuống biển...
Hắn làm những thứ này chỉ đơn thuần là vì phòng ngừa người khác thông qua phương pháp suy tính đo lường tính toán chính mình, cũng không phải là vì đề phòng Thiên đạo.
'Lúc tu vi cảnh giới quá thấp, bất kỳ một loại cố ý ngụy trang nào, ngược lại sẽ làm cao nhân chú ý đến dẫn tới mầm tai họa."
Đạo lý này hắn đã sớm hiển rõ, trong môn vẫn luôn dùng ngụy trạng bình thường.
Hắn làm sao dám cố ý gây khó dễ với Thiên đạo?
Đại khái...
Khả năng...
Không chừng là Thiên đạo có mấy loại hình thức khác biệt?
Chờ thời, tiết kiệm năng lượng, toàn lực vận chuyển, nâng cao tính năng?
Khục, chỉ là nói đùa.
Thiên đạo giám sát sự chuyển động của vạn vật trời đất, cũng sẽ không quá mức chú ý đối với toàn bộ sinh linh, nhất là còn chưa thành tiên, còn là một sinh linh không có lực tàn phá gì.
Trước đó Lý Trường Thọ độ tám đạo lôi kiếp chẳng qua là Thiên đạo căn cứ vào tư chất của hắn hạ xuống, thông tục này là do một loại trình tự nào đó đã được thiết lập trước.
Sau khi độ kiếp xong phía bên mình xảy ra vấn đề mới làm cho Thiên đạo chú ý tới...
Mà vốn là rất nhiều người độ kiếp khác giống như Lý Trường Thọ tự thân tích lũy vượt qua 'Tư chất mong muốn' Thiên đạo tự sẽ điều chỉnh cường độ thiên kiếp cho người độ kiếp có đẩy đủ ma luyện, người độ kiếp chịu không nổi cũng là thân tử đạo tiêu (người chết đạo tiêu).
Nhưng ai biết ở trên người Lý Trường Thọ lại mang theo nhiều đồ vật 'Phòng suy tính' cổ quái kỳ lạ như vậy, Thiên đạo dưới 'Hình thức tiết kiệm năng lượng' nên đã nhìn sai rồi...
Mà Thiên đạo nghiêm túc nhìn một cái, hắn một cái 'Bán tiên' toàn thân từ trên xuống dưới tự nhiên lại không có một chút bí mật.
Mới vừa rồi hạ xuống uy áp, cũng không phải là đang dò xét mà là đang cảnh cáo.
Thật Tử Tiêu thần lôi cảnh cảo.
'Cũng may, có thể là trước đây lễ phép nên có chỗ tốt.'
Lý Trường Thọ điều chỉnh hô hấp, nhanh chóng mặc đoản sam và đạo bào vào, trong lòng suy nghĩ nên làm sao cảm tạ thiên đạo lão gia.
Bỗng nhiên nghe thấy sấm rền nổ vang trên không trung, trong phạm vi ngàn dặm gió mây biến đổi.
Lý Trường Thọ đã chắp hai tay trước mặt làm một cái cái chào thật sâu.
Lại cao giọng hô:
"Đệ tử đạo môn, nay mở trời xanh!
Độ kiếp xảy ra biến thật sự không phải đệ tử có tâm kế tính toán! Chỉ là chút mánh khóe của đệ tử để tránh né nhân tai nhân họa.
Hôm nay đến đạo cơ này, quả thật đệ tử đủ tiêu chuẩn đắc đạo môn pháp, tuân theo lời dạy của sư tổ đạo môn, ngày đêm gian khổ tu hành mà có.
Kính xin trời xanh niệm tình đệ tử tu hành không dễ lại rơi xuống một lôi kiếp nữa!
Cũng xin trời xanh đồng ý cho đệ tử đổi một nơi độ kiếp để cầu độ kiếp không bị bỏ mạng!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, đám mây đen trên không trung bắt đầu từ từ bành chướng, bốn phương tám hướng có từng trận gió lớn thổi tới, trong chu vi mấy trăm dặm trên mặt biển sinh ra từng đóa từng đóa mây xám tụ lại trên đỉnh đầu Lý Trường Thọ!
Lý Trường Thọ lập tức hiểu rõ gì đó, xoay người phóng về phía nước biển.
Trước đây vì đề phòng trước khi dộ kiếp có người quấy rối nên chính mình đã tìm mấy chỗ độ kiếp, lại ở dưới bố trí trận thế chạy trốn cấp tốc bằng đường thủy dưới đáy biển.
Ai mà ngờ được, hắn phải đi đến nơi độ kiếp thứ hai không phải là bởi vì có người can thiệp mà là...
Độ thiên kiếp lần thứ hai!
Làm hai lần thành tiên kiếp?
Chuyện này nghe cũng chưa từng nghe qua...
Qủa nhiên đối mặt với thiên kiếp của mình dù có chuẩn bị nhiều phương án ở phía sau cũng không tính là quá!
Lần này kiếp vân bao phủ chu vi trăm dặm mặt biển, độ dày kiếp vân cũng gấp mười lần trước đây...
Lý Trường Thọ ở trong nước biển nhanh chóng chạy trốn bằng đường thủy, cái mảng lớn kiếp vân ở phía trên vẫn giữ cùng tốc độ bay về hướng đông.
Lại nhìn bên trên kiếp vân, kiếp vân ngưng tụ thành một tòa Thiên cung nguy nga, Thiên cung từ đầu tới cuối bóng người màu xám nhiều không đếm hết, ở trong Thiên cung có một vị đế quân uy nghiêm đang ngồi.
Tất cả những bóng người này đều là kiếp vân ngưng tụ thành, không nhìn thấy rõ một khuân mặt nào.
Bên dưới Thiên cung, pho tượng hai vị long phượng to lớn, long giương nanh múa vuốt, phượng giương cánh gáy cao, dường như sau một khắc sẽ hóa thành vật sống, chém giết lần nhau.
Dưới long phượng là từng bầy hung thú, từng bóng người khôi ngô, như là đang diễn hóa một trận chiến đại yêu vu thần.
Phía dưới cùng là từng con từng con ngân bạch phiếm tử đốm, lại cấp tốc hội tụ bên trong kiếp vân hóa thành một cái lôi trì vuông mười trượng!
Nơi Lý Trường Thọ độ kiếp lần thứ hai ngay ở bên ngoài ba trăm dặm, trên đường đi có mấy cái trận thế trước đây đã bố trí tốt, không ngừng cấp nước cho Lý Trường Thọ tăng tốc chạy.
Gần như hắn vừa đuổi tới nơi thứ hai chỗ đảo nhỏ thì trên không trung truyền đến tiếng nổ.
Không lo được quá nhiều, Lý Trường Thọ bắt lấy một cái bảo túi dùng sức vung vẩy, sáu cái lồng chim pháp gia bị ném ra khắp nơi, lần này cũng không kịp mở bọn chúng ra...
Bảo túi chưa rơi xuống đất, tay trái của Lý Trường Thọ đã nắm chặt một cái đao khắc, tay phải bắt lấy một cái kiếm gỗ, từng phù lục bay ra từ trong ống tay áo!
Trong lòng sinh ra ý nghĩ, vừa ngẩng đầu lên, dưới chân Lý Trường Thọ lập tức lảo đảo một cái.
Đây là vật gì?
Không trung, lôi trì kia từ từ nghiêng về một bên, một mảnh 'Lôi thác' đổ ập xuống đầu hắn...
Vô số sấm sét trong nháy mắt chiếu sáng mảnh đất tối tăm này!
Tay trái Lý Trường Thọ nhanh chóng lay động đao khắc, khắc xuống từng chữ cổ không có căn cứ, toàn thân từ trên xuống dưới pháp lực cổ động, nửa người trên lóe ra tiên quang bảy màu, khí tức tiên linh bị hắn trải ở phía trên cùng!
Ầm!
Thân hình Lý Trường Thọ bị lôi thác nước bao phù, những chữ cổ này gần như vỡ vụn ra trong nháy mắt, thân hình thon dài của hắn cũng bị ấn trên mặt đất đã bị hòa tan…
Chốc lát, ánh chớp tiêu tan, Lý Trường Thọ nhảy khỏi hố sâu vuông vức trên mặt đất, đạo bào chỉ còn rách rưới, khí tức thoải mái khó mà khôi phục lại, không nhịn được cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Đây mới là thiên kiếp chân chính?
Đủ, đủ mạnh.
Hắn lập tức huy động đao khắc, viết xuống chữ cổ khác xung quanh người, những chữ cổ này hợp thành nội dung là một phần của quyển thượng cổ 《 Bố Canh 》do tiên hiền Thần Nông của Nhân tộc viết;
Những chữ cổ này giống như tự hình thành một loại trận thế nào đó, ở quanh người hắn theo bố trí sắp xếp ban đầu, sau đó từ từ lên tới đỉnh đầu Lý Trường Thọ.
Cùng lúc đó, quanh người Lý Trường Thọ tuôn ra một đám Tam Muội chân hỏa bao phủ cả người hắn.
Ở khắp nơi trên người hắn từng đóa từng đóa hoa sen chín cánh từ từ bay đi, mỗi cái to như chậu rửa mặt.
——đây là lúc hắn toàn lực thúc giục pháp lực của mình xuất hiện dị tượng.
Đến đây đi thiên kiếp!
Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lại, tóc dài và đạo bào đồng loạt tung bay, phía trên lôi trì lại nghiêng ngả, lại một mảnh lôi thác đánh xuống.
Nhưng lần này, hai chân Lý Trường Thọ khẽ cong, cả người phóng lên tận trời, hai mắt phun trào thần quan, chủ động đón lôi thác mà đi!
Đã đợi ngươi, thực sự rất lâu.
...
"Sư phụ, tại sao lại không đi tiếp?"
Phía trên Nam Hải, một đóa mây trắng dừng ở kia, thiếu nữ bị lão đạo kéo nhỏ giọng hỏi một câu.
Lão đạo này nhìn chăm chú nơi độ kiếp thứ hai của Lý Trường Thọ, không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.
"Đây, đây là cái thiên kiếp gì?
Trên Thiên cung, bên trong có long phượng, xuống dưới hình như là thần ma, chẳng lẽ là Cửu Tiên Thần Ma kiếp xếp hạng thứ hai."
Nhưng sau đó, lão đạo lại lắc đầu thở dài: "Hôm nay Nam Hải này bị làm sao vậy? Kỳ tài tu đạo hẹn nhau độ kiếp?"
Đáng tiếc, lại có một tiểu tử phải táng thân dưới thiên kiếp.
Đi thôi đi thôi, xem cái này có tác dụng gì."
Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, người này sẽ không thể vượt qua thiên kiếp này sao?"
Lão đạo hỏi: "Vừa rồi tám đạo lôi kiếp kia, ngươi cảm nhận được xung quanh có linh khí phun trào ở phía độ kiếp sao?"
Thiếu nữ lập tức lắc đầu.
"Vậy không phải là đúng rồi sao? Tám đạo lôi kiếp rất khó vượt qua, huống chi là ba mươi hai hung kiếp, người độ kiếp vừa rồi đã hồn phi phách tán, bây giờ lại đến một cái nữa."
Lão đạo cười khổ nói: "Tư chất quá tốt sẽ bị trời ghen ghét, cao thủ Hồng Hoang quả thực đã quá nhiều rồi, không dựa vào thiên kiếp đèn ép một chút thì nói không chừng đạo kiếp đảo mắt sẽ tới.
Đi thôi, không nên đi xem chuyện người lạc phách."
Lão đạo nói xong, đóa mây trắng này tiếp tục bay về phía nam, thiếu nữ kia lại hiếu kì nhìn mặt biển ngoài ngàn dặm thêm mấy cái.
Đóa hoa kiếp vân kia rất lớn gần như đã áp đến trên mặt biển.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận