“Trường Thọ, hôm qua vi sư đã truyền thụ bài vè cho ngươi, ngươi vẫn còn nhớ chứ? Đọc lại ta nghe xem.”
“Lý Trường Thọ! Luyện Khí sĩ sao có thể tham sống sợ chết như vậy, không dám đi liều, sao có thể nhận được cơ duyên chứ!”
Sao sư phụ có thể trở mặt nhanh như vậy.
Hai đoạn ký ức giống như thế này cách xa nhau mấy chục năm, lúc mình mới nhập môn, sư phụ hòa ái dễ gần như vậy; mà mấy chục năm sau sư phụ...
Cực kỳ hung dữ.
Lý Trường Thọ không nhịn được cười lên, sau đó lập tức phát giác, hình như chính mình đang ngủ say, cảm giác mệt mỏi do tu hành liên tục vào lúc trước vẫn còn đó.
Đây là... Đang nằm mơ sao?
Đã lâu rồi chưa nằm mơ, sau khi tu vi tăng cao, số lần ngủ cũng giảm đi rất nhiều, mỗi lần ngủ cũng đều giống như vậy, bởi vì tu hành cường độ cao trong một thời gian dài, tích lũy rất nhiều mệt mỏi, cho dù là pháp lực duy trì tràn đầy, cũng cần ngủ một giấc để làm dịu áp lực thần hồn.
“Lão Điền, lão Điền, mẹ nó anh đừng giả vờ ngủ! Lão Điền anh đứng dậy cho lão tử!”
Hắn lại nghe thấy tiếng la đến khàn cả giọng của tên kia, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, vẫn rõ ràng như thế...
Lý Trường Thọ gượng cười, như là xoay chuyển thân thể trong bóng đêm, đối mặt với những ký ức chồng chất kia.
Hắn giống như cưỡi ngựa xem hoa thẩm duyệt một vài bức ảnh, dường như đang nhìn câu chuyện nhân sinh của một người khác.
Trong câu chuyện này, không có tu sĩ phi thiên độn địa, không có thần linh cao cao tại thượng. —— có lẽ cũng có thần linh, chỉ là vẫn luôn không muốn để cho người biết được.
Nhân vật chính trong câu chuyện này có tên là Điền Tổ Quang, đến từ một ngôi sao xanh thẳm có tên là Địa Cầu.
Điền Tổ Quang, từ tên cũng có thể nhìn ra, người đặt tên cho hắn cực kỳ mong đợi, ngóng trông hắn có thể làm rạng rỡ tổ tiên.
Hoàn cảnh gia đình hắn cũng được xem là tương đối khá giả, thuộc về loại hình không cần làm cũng có thể không lo ăn mặc cả đời, người lớn lên cũng rất có nghị lực, từ nhỏ thành tích học tập đã rất xuất sắc, lên cấp ba thì cũng nếm thử mùi vị mối tình đầu, lên đại học cũng đã có hai cô bạn gái, cùng nhau vượt qua rất nhiều những ngày tháng không biết xấu hổ.
Sau đó hắn tốt nghiệp đại học, cầm một khoản tiền ở trong nhà bắt đầu đầu tư, hăng hái mở một công ty nhỏ, chẳng qua mấy năm đã có chút khởi sắc, thực hiện tài vụ tự do, bắt đầu xây dựng hạnh phúc của chính mình, cuộc đời viên mãn.
Sau đó hắn quyết định sống chung với một cô gái, rất nhanh đã rơi vào bể tình, ngày kết hôn cũng được đề ra.
Thế nhưng vận mệnh giống như mở ra một trò cười dành cho hắn.
Giống như trước 28 năm gió yên biển lặng đều là giả tạo, tất cả những xung đột trong câu chuyện đều tập trung vào mấy tháng ngắn ngủi.
Trước khi kết hôn hắn đã đi làm kiểm tra, được phát hiện ra là ung thư thời kỳ cuối không thể nào chữa trị được, dấu hiệu của ung thư lúc trước hắn cũng đã phát hiện ra, thế nhưng lại không để trong lòng.
Đối với một người đàn ông thành niên có tâm lý chịu đựng rất tốt mà nói, sự đả kích này rất trí mạng.
Thế nhưng Tổ Quang nhanh chóng chấp nhận điều này, trong vòng mấy ngày đã làm ra một kế hoạch chi tiết trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Tính cách của hắn vốn là như vậy.
Đầu tiên hắn cãi nhau ầm ĩ với vị hôn thê của mình, sau đó dùng tiền mua một cô người mẫu diễn một vở kịch, để cho hôn thê của mình ngậm ngùi rời xa mình, sau đó sẽ bồi thường, mua bảo hiểm cho cô ấy.
Mặc dù bị họ hàng của vợ chưa cưới đánh đập, thế nhưng hắn vẫn không sao.
Sau đó chuyển công ty của mình cho nhị tỷ, bán hết xe và phòng mình đã mua, đưa một nửa tiền tích góp của mình cho ba mẹ dưỡng lão, mặc dù hai người không dùng một chút tiền này của hắn, thế nhưng đây là một phần tâm ý của người làm con trai.
Sau đó hắn quyên góp số tiền còn sót lại cho một số trường tiểu học hy vọng, con người khi đi đến cuối đời chính là đi trên những con đường quyên tiền này, coi như tích đức làm việc thiện cho người nhà của mình.
Đợi đến khi hắn cảm nhận được cơ thể mình đã không xong rồi, vì vậy lập tức gọi điện thoại liên hệ với mấy anh em thân thiết của mình, đi tới trường cấp ba ở gần đó dạo hai vòng, nhìn tiệm net đã bị dỡ xuống, xa xa có thể nhìn thấy sân tập sớm đã đổi mới.
Nếu nói nuối tiếc, đó chính là 28 năm đã lĩnh hội gần phân nửa cuộc đời người bình thường.
Nếu nói không luyến tiếc, đó chính là luôn cố gắng thỏa mãn sự kỳ vọng của mọi người, ra sức đạt đến những năm tháng hoàn kim trong cuộc đời, mắt thấy gia đình đã sắp mỹ mãn, có thể cùng người con gái mình yêu sinh con dưỡng cái, đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này…
“Nếu như có kiếp sau, có nghèo khổ một chút cũng không sao, có thể gặp đúng người đúng thời điểm, sống lâu hơn một chút là được rồi, cho dù cuộc đời này cho ta hơn mười năm, cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.”
Nghe Điền Tổ Quang nói như vậy, Bàn Tử đứng phía sau xe lăn đỏ mắt, nhẫn nhịn không khóc.
Bàn Tử mắng: “Đừng suy nghĩ gì nhiều, làm gì có kiếp sau chứ, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Đã đổi ba bệnh viện rồi, Bàn Tử cậu nên để cho tôi chịu một ít tội lỗi đi.”
Điền Tổ Quang có chút bất đắc dĩ, dựa vào xe lăn khẽ thở phào, cảm thấy một chút sức lực cuối cùng đang rút ra khỏi cơ thể mình, ý thức giống như sắp ngã vào vực sâu vô tận.
Đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên vẻ không cam lòng nồng đậm, giống như là có một ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng bổ vào hắn, hắn vịn vào tay xe lăn dùng hết sức lực đứng lên, nhưng chưa kịp bước lên phía trước một bước đã trực tiếp ngã xuống mặt đất...
Cho nên mới có câu này, tiếng la đến từ người anh em thân thiết nhất trong đời trước:
“Lão Điền, lão Điền, mẹ nó anh đừng giả vờ ngủ! Lão Điền anh mau đứng dậy cho lão tử!”
Ký ức bỗng dừng lại, xuất hiện một số hình ảnh đứt đoạn;
Hình ảnh đứt đoạn này kéo dài khoảng ba năm, sau đó hình ảnh đã trở nên ngày càng rõ ràng hơn.
Một cậu bé mặc quần yếm, buộc tóc như sừng dê chạy trên đồng cỏ, sau đó nhanh chóng trưởng thành, mãi cho đến năm bảy tám tuổi, được một lão thần tiên bắt gặp nhận làm đồ đệ...
Đây đại khái chính là nghiệt duyên, nghiệt duyên.
Lý Trường Thọ khẽ thở dài, cất giữ những ký ức này thật tốt, đặt vào nơi sâu nhất ở trong đầu.
Bất kể là như thế nào, đây đều là thứ mà mình quý trọng nhất, mặc dù nó đang bị năm tháng dần dần mài đi vết tích.
Không thể lười biếng, không thể thư giãn, hoàn cảnh chung quanh mình cũng không an ổn giống như mình đang nhìn thấy.
Lý Trường Thọ lại nhớ tới, ở trong bóng tối xoay người lại, cảm nhận được cơ thể của mình đã dần dần không còn mệt mỏi, đầu tiên kiểm tra người ở xung quanh mình, phát hiện cũng không có gì khác thường, trong lúc nhất thời cũng không muốn tỉnh lại.
Đã lâu rồi không thấy xuất hiện như vậy.
Mặc dù có thể sống thêm một kiếp rất tốt, cũng rất cảm ơn người đó đã mở cánh cửa sau cho chính mình, không biết có phải là “Đại thần” thật sự tồn tại hay không, nhưng...
Có thể cho hắn trở về cuộc sống hiện đại không?
Coi như không thể quay về hiện đại, vậy thì cho thời Thịnh Đường đi, thời kì cổ đại lớn mạnh như vậy cũng được, hắn còn có thể ngơ ngác mà sống yên ổn, vui vẻ vượt qua cả đời, thuận tiện cưới tam thê tứ thiếp gì đó.
Còn này thì đày hắn đến một thế giới tu tiên, còn là thế giới tu tiên lãnh khốc nhất, vô tình nhất, cố tình gây sự nhất——
Thượng cổ Hồng Hoang!
Sau 15 năm bái sư, thông qua sách cổ trong Độ Tiên môn, và những bài giảng về câu chuyện nhỏ, mắt thấy tai nghe của sư phụ, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng hiểu rõ đại hoàn cảnh của chính mình.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn bật nút xanh “Tự bế”.
Không sai, hắn đi tới hậu thế của thượng cổ, Hồng Hoang trong truyền thuyết thần thoại thời xưa, một tiểu thời đại Hồng Hoang với hai đại kiếp nạn được giáng xuống.
Theo quỹ đạo lịch sử con đường phía trước của Hồng Hoang, ảnh hưởng của đại chiến Vu Yêu vẫn còn kéo dài, mặc dù nhân tộc đại hưng, thế nhưng thế lực dư nghiệt Yêu tộc vẫn khá ngang tàng, còn có Thánh mẫu nhân tộc, một trong sáu thánh Nữ oa bảo đảm, Yêu tộc ỷ lại các nơi giao giới của ngũ châu, vì phục hưng mộng đẹp, đã gây ngọn lửa chiến tranh liên tục nhiều năm với nhân tộc Luyện Khí sĩ.
Sáu vị Thánh Nhân sớm đã quy vị, lại tính toán lẫn nhau, vì một chút mặt mũi có thể để cho vô số sinh linh chết đi.
Hai vị đại lão của Tây Phương giáo, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thực tế đã khống chế Tây Ngưu Hạ Châu trong linh mạch cằn cỗi, khắp nơi tuyên dương giáo lý Tây Phương giáo của chính mình, không ngừng đào góc tường của đạo môn.
Đạo môn tam giáo Nhân, Xiển, Tiệt sớm đã hưng khởi, Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên vừa mới bùng nổ thanh danh, trở thành đề tài nóng hổi của những Luyện Khí sĩ trong mấy ngàn năm gần đây.
Khí thế của Tiệt giáo Vạn Tiên Lai Triều cũng đã bày ra rồi, cường nhân lộ ra xuất thân tụ họp dưới trướng Thông Thiên giáo chủ, mỗi ngày cãi qua cãi lại với bên Xiển giáo, nhưng cũng may vẫn chưa thật sự ma sát gây ra dòng điện.
Đây là đạo môn tốt nhất thời đại, tam giáo đại hưng, tam giáo bảo vệ Nhân tộc đại hưng, trong khắp nơi ở thần châu đều có sơn môn của đạo môn, trong ba ngàn đại thế giới, khắp nơi đều là tung tích của đệ tử tam giáo, đạo môn truyền đạo khắp tam giới, nguyên thần đạo và Luyện Khí sĩ nhân tộc trở thành chủ lưu của Hồng Hoang.
Đây cũng là thời đại xấu nhất của Luyện Khí sĩ bình thường, cạnh tranh trên con đường cao thông đạo rất kịch liệt, Thiên đình vừa mới thành lập không bao lâu, còn phải xem sắc mặt các tiên nhân tam giáo làm việc, ngũ bộ châu, ba ngàn thế giới căn bản là không có trật tự, Luyện Khí sĩ muốn trưởng thành, toàn bộ dựa vào phấn đấu và vận khí của chính mình.
Vận khí vẫn chiếm tỉ trọng rất lớn!
Lý Trường Thọ chỉ cảm thấy may mắn một điều, đó chính là mặc dù sư phụ của mình không phải là người rất mạnh, nói đúng ra là cũng không mạnh, nhưng phía sau tốt xấu gì cũng còn chút bối cảnh Nhân giáo.
—— Mặc dù Lý Trường Thọ vô cùng hoài nghi, khai sơn tổ sư của Độ Tiên môn chân chính có lẽ cũng chỉ là một hai đệ tử ghi tên Độ Ách chân nhân.
Liên quan tới Tây Côn Lôn Độ Ách chân nhân, Lý Trường Thọ chỉ có thể nghĩ đến vị này có thể là đồ đệ được thần tiên nào trong Phong Thần đại chiến nuôi dưỡng, là Cáp nhị tướng trong Hanh tướng; những thứ khác cũng chỉ là nghe đồn một số chuyện không đâu.
Tám phần, Độ Ách chân nhân cũng chỉ là đệ tử ký danh của Thái Thanh thánh nhân, xếp hạng trên bảng thần tiên cũng không cao lắm...
Quay lại nói về chính mình.
Không có bối cảnh, không có thần thông, không có khí vận, ở thời đại này mình có thể tạo ra thành tựu gì chứ?
Nói đùa gì vậy, có thể sống sót cũng không tệ rồi.
Cho nên, bắt đầu từ năm đó, Lý Trường Thọ đã định cho mình mục tiêu, chính là 【 sống sót 】, cố gắng sống lâu một chút, cố gắng thoát khỏi các kiếp nạn, yên ổn vượt qua đời thứ hai mà chính mình thật vất vả mới có được.
Trở nên nổi bật, dương danh lập vạn gì đó, hoàn toàn cách biệt với chính mình.
Cố gắng tu hành thêm nữa, có thể vượt qua đại lão tam giáo?
Lại liều mạng đi tìm cơ duyên, có thể bù đắp được những thứ được gọi là kiếp vận chi tử?
Trận đại kiếp tiếp theo chính là cuộc chiến Phong Thần, trận đại kiếp này, càng xa mình càng tốt, cùng đi với Phong thần lên Thiên đình làm thần tiên, thật sự không bằng chính mình nhanh chóng tu luyện, đến lúc Thiên đình suy thoái chủ động đầu nhập vào, làm nguyên lão Thiên đình...
Quan chức trong Hồng Hoang?
Ngược lại điều này có thể có.
Trên con đường sinh mạng của hắn, rõ ràng đã khắc ba chữ “bia đỡ đạn”, vậy sao không đàng hoàng trốn trong núi tu hành, tích lũy tu hành, nhàn nhã sống qua ngày?
Cho dù không hái được củ lạc, chỉ cần bình ổn sống qua tuổi thọ mình nên có, như vậy xứng đáng với việc sống lại một kiếp này của mình!
Cho nên, bắt đầu từ ngày đó, mục tiêu cuối cùng của Lý Trường Thọ chính là ——
Sống đến chết già!
Vì mục tiêu này, hắn...
"Sư huynh?"
"Sư huynh!"
"Sư huynh, sao huynh lại ngủ ở đây? Bên chủ phong đã bắt đầu tập hợp rồi, nếu chúng ta không mau đi qua sẽ muộn mất!"
Bên tai truyền đến tiếng nói êm tai, Lý Trường Thọ ngừng suy nghĩ lung tung, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, lông mày lá liễu, mũi ngọc tinh xảo, đôi tai xinh đẹp, đôi môi mỏng hồng hào, những thứ này vốn đã là ngũ quan vô cùng xuất chúng, lại kết hợp hoàn mỹ trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại làm người khác phải thương yêu, sóng mắt lưu chuyển tràn đầy Linh khí...
"Mỹ nữ nàng là ai?"
"Sư huynh!"
Thiếu nữ này đưa tay nắm lấy mũi của Lý Trường Thọ, khẽ nhéo, "Huynh lại ngủ đến mơ hồ rồi!"
"Ồ, Linh Nga à, chỉ trong nháy mắt sao có thể lớn nhanh như vậy!"
Lý Trường Thọ cười ha hả, thân hình dán lên bãi cỏ bay ra ngoài, ở bên ngoài ba trượng đứng dậy thẳng tắp.
"Muội đã lên núi mười năm rồi!"
Lam Linh Nga dậm chân, khóe miệng hơi phồng lên, rất đáng yêu mê người không thể diễn tả được.
Không chỉ có một khuôn mặt mỹ nhân, bây giờ tư thái của nàng cũng đã hoàn toàn nẩy nở, chân nhỏ eo nhỏ vô cùng cân xứng, váy tiên trên người cũng lộ ra dáng người với đường cong hoàn mỹ kia, da thịt trắng như tuyết, tóc đen mềm mại say lòng người.
Đoong ——
Tiếng chuông từ trong mây bay tới, Lam Linh Nga thúc giục nói: "Sư huynh nhanh đáp lên mây đi! Nếu không nhanh đi qua đó sẽ đến trễ mất!"
Lý Trường Thọ cau mày nói: "Không phải muội cũng biết điều khiển sao?"
Lam Linh Nga ưỡn ngực ngẩng cao đầu, rất hùng hổ ngay thẳng đáp lại một câu: "Muội bay không nhanh!"
"Được rồi," Dường như Lý Trường Thọ có chút không tình nguyện, vẫy một đám mây trắng, nhảy lên trước;
Ánh mắt của Lam Linh Nga lộ ra một chút giảo hoạt, đôi giày vải màu hồng hơi điểm nhẹ trên đồng cỏ, bay đến bên cạnh Lý Trường Thọ, nàng vừa muốn đưa tay kéo cánh tay của sư huynh đã bị Lý Trường Thọ né tránh không chút dấu vết.
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói một câu: "Muội không nên quên ba điều quy ước."
"Biết rồi! Sư huynh thật đúng là! Quỷ hẹp hòi!"
Lam Linh Nga oán giận, thở phì phò dịch qua phía bên kia nửa bước.
"Như vậy mới đúng chứ, đầu tiên muội phải duy trì khoảng cách ba thước trước.
Bây giờ muội chính là nhân tài mới nổi của Độ Tiên môn chúng ta, mấy ngàn nam đệ tử cảm mến Linh Nga Tiên tử, sư huynh cũng không muốn bị bọn họ thi triển vu thuật nguyền rủa mà chết."
Lý Trường Thọ từ từ xoay người, quay đầu nhìn về phía nhà tranh, "Lão nhân gia sư phụ vẫn luôn bế quan sao?"
"Ừm, sư phụ đang tĩnh tâm bế quan, bất cứ lúc nào cũng có thể xung kích thiên kiếp thành tiên! Nói không chừng lần này chúng ta ra ngoài trở về, sư phụ đã là tiên nhân rồi!"
Lam Linh Nga khẽ cười, trong đôi mắt to mang theo chút chờ mong, sau đó lại nhìn sư huynh của mình phát ngốc, khuôn mặt phủ lên một chút ửng đỏ, mím môi, nhỏ giọng nói:
"Vốn dĩ trong môn tổ chức cho đệ tử ra ngoài thí luyện, sư huynh vẫn luôn không tham gia, lần này có thể tới... là bởi vì... lo lắng cho muội... sao?"
Một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, sau đó chính là khuôn mặt “tê liệt” của Lý Trường Thọ, tốc độ nói rất nhanh, liên tục trả lời nhấn mạnh từng chữ:
"Không phải!
Xin cho ta từ chối.
Muội là một cô nương tốt.
Huynh vẫn luôn đối xử với muội như một muội muội."
"Hừ, muội cũng không nói điều gì hết! Phiền chết đi được! Không để ý tới huynh nữa!"
Trán của Lam Linh Nga treo đầy hắc tuyến, khóe miệng phồng lên thành tiểu bánh bao, xoay người để cho sư huynh mình một bóng lưng rất tức giận, nắm tay nhỏ nắm chặt lại.
Lý Trường Thọ nở nụ cười bình yên, ngắm nhìn mây trắng phía chân trời, tính toán thời gian và tốc độ mình và sư muội tiến vào chỗ tập hợp.
Chỉ có điều tính toán cũng như không, có một sư muội sáng chói mắt ở bên người, muốn hạ thấp cảm giác tồn tại...
Chính là ngày càng khó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận