Dịch: Hoangforever
Lâm Phong chạy loạn xạ trong rừng, lao tới nơi ánh sáng màu tím phát ra với một tốc độ nhanh nhất.
Đó là một khối nham thạch nhô lên trên một vách đá. Nham thạch này có màu xám đen, bên trong hiện ra ánh sáng màu tím, quang mang chợt lóe chợt lóe giống như đang hô hấp vậy.
Mỗi lần anh sáng màu tím chớp động là lại có một trận sấm “ầm ầm” rền vang.
Lâm Phong đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra không có ai mai phục.
Vận khí không tệ, xem ra hắn là người đầu tiên chạy tới nơi này.
Lâm Phong nhanh chóng leo lên vách đá.Một tay nắm lấy tảng đá giống như cái móc, tay còn lại cũng không có dùng phép thuật, mà vận chuyển pháp lực, một quyền oanh lên tảng đá nhô ra kia.
Nham thạch tách ra khỏi vách đá và rơi xuống dưới. Lâm Phong xuống dưới thì tìm thấy nham thạch. Mặc dù bị vách đá ngăn cách thế nhưng nham thạch vẫn như cũ lóe lên ánh sáng màu tím liên tục, từng tiếng sấm vang dội kêu lên giống như thể có sinh mạng vậy.
Lâm Phong đập vỡ tảng đá, hiện ra bảo vật ẩn giấu ở bên trong. Đó là một khối tinh thạch màu tím to bằng quả bóng trên Địa Cầu. Bên trong quả bóng này từng tiếng sấm rền vang kêu lên.
Mặt ngoài tinh thạch gập ghềnh, gồ ghề, không theo quy tắc.
Sau khi mò mẫm một hồi, Lâm Phong phát hiện ra tinh thạch này cũng không phải là bản thể thật của cái bảo vật này, mà nó giống như là lớp da bao bọc bên ngoài vậy.
Lâm Phong chậm rãi đem pháp lực của mình rót vào trong tinh thạch màu tím, cố gắng câu thông với bảo vật bên trong.
Ầm Ầm Ầm.... Ầm Ầm Ầm.... Ầm Ầm Ầm!
Hắn cảm thấy mình giống như tiến vào một cái thế giới toàn sấm sét vậy.
Một sự sợ hãi vô biên, một uy áp lớn lao.
Sấm sét cuồng bạo, thần phạt (1) viễn cổ, tia chớp hung mãnh, thiên khiển (2) hồng hoang....chấn động thiên địa, làm cho người đối mặt với nó linh hồn không ngừng run rẩy,thế nhưng vẫn tự động tiến về phía trước, để rồi sau đó bị đánh cho hồn phi phách tán (3).
(1) Thần phạt: Hình phạt thần thánh
(2) Thiên khiển: quả báo thần thánh, tai họa.
(3) Hồn phi phách tán: không còn hồn phách.
Một loại uy thế thái sơn áp đỉnh. Mà quả thực chính là thái sơn áp đỉnh mà. Trong tích tắc làm cho người khác tan thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Phong cả kinh, Đạo pháp “Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp” tự động vận chuyển, không phải là chống cự lại, cũng không phải là đồng hóa mà là khống chế.
“Ta là chúa tể Vạn Lôi, chấp chưởng Sấm Sét trong thế gian.”
Phảng phất chỉ trong nháy mắt, cũng phảng phất giống như trải qua thời gian rất lâu rất lâu rồi, thần trí Lâm Phong lúc này mới thanh tĩnh lại. Hắn nhìn tinh thạch màu tím đã bị vỡ làm 2 mảnh trong tay, một viên Bảo châu hình tròn có màu vàng nhạt nằm giữa lòng bàn tay.
Lúc này, tiếng sấm và Lôi quang chớp động đã biến mất, không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại một viên Bảo châu nho nhỏ chớp động lên từng ánh sáng màu vàng nhạt. Nhìn qua thì có vẻ yên tĩnh đấy, thế nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được sâu bên trong nó ẩn chứa linh khí Lôi hệ vô cùng kinh khủng.
Những linh khí Lôi hệ này nếu như toàn bộ nổ tung, đủ để ngọn núi non liên miên bất tận này san thành bồn địa.
Bên trong Hệ Thống Đổi Thưởng cũng có đồ vật giống như thứ này. Nó có tên là “Thiên Lôi Ngọc Phách”, đổi nó cần 2000 điểm thưởng.
Dựa theo Hệ thống miêu tả, thứ này cực kỳ hi hữu, cần hàng ngàn thiên lôi từ trên trời đánh xuống vào cùng một điểm trên tảng đá mới có 1% cơ hội sinh ra thứ này. Nó ẩn chứa tinh hoa linh khí Lôi hệ vô cùng to lớn. Đối với Tu Chân giả tu luyện đạo pháp Lôi hệ mà nói nó là bảo vật vô giá.
Lâm Phong nhìn mà cười tít cả mắt lại, rất là vô sỉ thầm nghĩ:
“Đồ đệ ngoan, cái này xem như là lễ bái sư đi. Yên tâm, vi sư sẽ không bạc đãi con.”
Mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân từ dưới núi truyền tới, Lâm Phong nhanh chóng cất “Thiên Lôi Ngọc Phách” đi, sau đó nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy hai bên sườn núi, các đạo nhân mã đang nhanh chóng chạy về phía này.
Trong đó có 1 nhóm người đi đầu là “nhóc con”. “Nhóc con” hồng hào, dễ thương giống như một con búp bê vậy. Vào lúc này nó nhanh nhẹn chẳng khác gì một con thỏ nhỏ, nhanh chóng lao về phía này.
Lúc trước “nhóc con” không có hiển lộ ra, hiện tại Lâm Phong mới phát hiện ra rằng, đứa nhỏ còn chưa được 4 tuổi này, ấy vậy mà đã có tu vi Luyện Khí tầng 2.
Lâm Phong theo thói quen sờ sờ mũi, cảm giác vô cùng áp lực:
“Lão trưởng thôn kia là người điên sao? Thằng nhóc đang còn nhỏ mà đã dạy đạo pháp cho nó rồi?”
Còn nhóm người khác là người của Thôn Sói.
Lâm Phong tính toán một chút tốc độ của hai bên, xác định nhân mã bên thôn Đá và “nhóc con” sẽ tới trước, thế là cầm lấy Thiên Lôi Ngọc Phách mang đi, để lại lớp da bọc bên ngoài, cũng chính là hai mảnh vỡ tinh thạch màu tím bao bọc lấy viên Bảo Châu kia.
Mặc dù Thiên Lôi Ngọc Phách đã bị lấy đi, thế nhưng hai mảnh vỡ tinh thạch màu tím này đã ân cần chăm sóc Thiên Lôi Ngọc Phách lâu như vậy, cũng đã tích tụ được một lượng lớn linh khí, cũng là một món bảo vật quý hiếm.
Bầu trời âm u với những đám mâymàu đen, sấm chớp nổ đùng đùng, Lâm Phong nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói:
“Mưa gió sắp tới rồi....”
Đúng như dự đoán của Lâm Phong, “Nhóc con” và người của Thôn Đá đã tìm thấy lớp da đá trước. Mặc dù họ rất tiếc khi bảo vật bên trong đã bị người khác nhanh chân lấy mất, thế những cuối cùng vẫn vui vẻ vì không phải tay không mà về. Mọi người nhanh chóng đi về thôn.
Còn đám người Thôn Sói thì vô cùng buồn bực. Thịt không có mà ăn, tới ngay cả nước cũng không có mà húp.
Bọn họ đương nhiên không biết bảo vật chân chính “Thiên Lôi Ngọc Phách” đã bị Lâm Phong lấy đi rồi, mà nghĩ rằng bảo vật đã bị người của thôn Đá đoạt mất.
Thù mới hận cũ chồng chất lên, nhất thời khiến cho người thôn Sói nổ tung. Họ đỏ mắt nhìn đám người “nhóc con”, sau đó đuổi theo.
Đúng lúc này, Lâm Phong “trùng hợp” đụng phải người Thôn Sói. Ông nội Sói Phong, Sói Lí Thanh thấy Lâm Phong, mặt liền tối sầm lại, hỏi:
“Người tại sao lại ở đây?”
Lâm Phong giả bộ xấu hổ nói:
“Định vào trong núi học hỏi thêm kiến thức, ai dè lạc đường.”
Sói Lí Thanh không nhịn được xua tay, cũng không có để ý tới Lâm Phong nữa, mang theo mọi người tiếp tục đuổi theo về phía trước.
Lâm Phong rất tự giác chạy theo đằng sau mọi người. Hắn che giấu tu vi, cho nên ở trong núi sâu chạy bì bà bì bõm, giống như tùy thời lúc nào cũng có thể bị đoàn người này bỏ lại sau lưng vậy.
“Hai người kia....”
Bộ dạng Lâm Phong nhìn qua thì có vẻ chật vật, thế nhưng hắn lại một mực quan sát đoàn người, rất nhanh liền phát hiện ra có 2 người khác lạ trong đoàn người. Đó là 2 người đàn ông trung niên, cũng không phải là người của thôn Sói.
Cách ăn mặc của hai người này hiển nhiên khác biệt mọi người, không phải là cách ăn mặc của người trên núi.
Môi hai người khẽ nhúc nhích, nhưng không có phát ra âm thanh. Sau khi ánh mắt Lâm Phong lóe lên, họ thản nhiên hạ môi xuống.
Hai người trung niên này thực ra là Tu chân giả, một người là Luyện Khí tầng 3, người kia là Luyện Khí tầng 4 giống như Lâm Phong.
Bọn họ dùng pháp lực che đậy giọng nói của mìn. Người bình thường không thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, thế nhưng Lâm Phong lại có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Lão Trần, lần cuối cùng người kia xuất hiện là ba năm trước đây, lúc đó đứa nhỏ cũng không có ở bên cạnh, có khả năng thằng nhỏ vẫn đang ở đó, ở cái thôn nhỏ kia?”
Người đàn ông trung niên bị gọi là lão Trần kia trầm ngâm, nói:
“Dựa theo tuổi tác tính tới vừa vặn bằng đứa nhỏ này. Nhưng mà Tiểu Thất, đứa nhỏ kia đã bị phế rồi, có lẽ không sống được, lớn lên được như vậy đâu.”
Tiểu Thất nói:
“Hiện tại chúng ta đi theo bọn họ tới thôn Đá kiểm tra một chút, xem xem đó có đúng là đứa bé năm đó không? Nếu là phải, chúng ta sẽ trảm cỏ trừ căn, giữ lại nó, đối với Biểu thiếu gia mà nói chúng quy vẫn là một tai họa.”
Lão Trần suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Chúng ta cũng không thể nào trực tiếp động thủ được, bằng không sẽ lưu lại dấu vết. Thạch Gia có những người đồng cảm với đứa nhỏ kia, nếu như chúng ta làm vậy, không chừng họ sẽ tới tìm chúng ta gây phiền toái. Mặc dù gia tộc rất mong đứa nhỏ kia chết đi, thế nhưng chúng ta làm rồi, họ chưa chắc đã cho chúng ta chỗ dựa, ngược lại còn đem chúng ta ra làm người chịu tội thay.”
Tiểu Thất âm hiểm cười liếc nhìn Sói Lí Thanh trước mắt nói:
“Trực tiếp xuất thủ cũng không sao cả, trước mắt không phải có người chịu tội thay tốt nhất rồi hay sao?”
Dứt lời, hai người nở ra nụ cười nói:
“Có thể chịu tiếng xấu thay cho người khác, cũng coi như là vận may của bọn họ.”
Lâm Phong thầm than một tiếng, lão trưởng thôn thôn Đá đã hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, cố gắng giấu diếm tin tức về “nhóc con” rồi, ấy vậy mà không hiểu tại sao thân phận vẫn bại lộ ra được.
Bất quá hai người này tới cũng quá đúng lúc rồi! Nhìn bóng lưng hai người, trên gương mặt Lâm Phong liền nở ra một nụ cười rạng rỡ.
Lựa chọn các nhân vật phụ phối hợp diễn với mình cũng cần phải chọn lọc kỹ càng, thứ nhất sự an toàn của nhóc con cần phải được đảm bảo, thứ hai cảnh giới của Lâm Phong cũng mới chỉ là Luyện Khí tầng 4. Đã chuẩn bị trước rồi mà còn thất bại chẳng phải để người ta cười chê hay sao?
Cho nên hắn chọn hai tên Tu Chân Giả như thế này vừa vặn vừa đủ.
Hắn vừa nghĩ tới đây, tiểu mập mạp bên cạnh liền tức giận gầm lên:
“Người cứ ở sau mở to hai mắt lên mà nhìn, đừng có gây thêm phiền phức cho chúng ta nữa, bằng không tiểu gia ta thịt ngươi trước đó!”
Lâm Phong nhếch miệng lên, cũng không nói gì. Hắn hiện tại yên lặng chờ trò vui sắp tới.
Rất nhanh người thôn Sói đuổi kịp nhóm người “nhóc con. Hai bên xảy ra một trận chiến ác liệt. Nhân số thôn Sói đông đảo, ai ai cũng hung hãn, thế nhưng lại không đánh lại lão trưởng thôn và “nhóc con”.
Nhất là “nhóc con”, mặc dù kinh nghiệm không có được phong phú, hạ thủ cũng không có độc ác, thế nhưng lực lượng của hắn đủ bóp chết những võ giả thế tục kia. Hắn giống như một con tiểu hổ thời viễn cổ, đánh cho đám người thôn Sói thua liểng xiểng.
Trước khi hai bên xảy ra đánh nhau, Lâm Phong giả vờ sợ hãi, lặn mất tăm.Tiểu mập mạp bên cạnh không thấy Lâm Phong đâu, tức giận mắng: “Đồ thỏ đế chết nhát!”
Lâm Phong khinh bỉ trong lòng. Hắn đương nhiên phải nhanh chân ẩn mình đi rồi, bằng không để cho đám người “nhóc con” và thôn Sói cùng lúc nhìn thấy hắn, vậy chuyện vỡ lỡ rồi còn gì?
Tìm một nơi ẩn giấu xong, hai con mắt Lâm Phong dán chặt vào hai vị Tu Chân giả kia. Chỉ thấy người đàn ông trung niên có tên là Lão Trần kia rút ra một cây sáo xương và thổi. Tiếng sáo khàn khàn, chói tai rất là khó nghe, giống như tiếng ma kêu quỷ gào vậy.
Một khắc sau, chỉ thấy từ sâu trong rừng rất nhiều con thú dữ chạy tới. Nào là voi bạc to như quả đồi, hổ kỳ lân màu đen có sừng trên đầu, những con gấu có bộ lông đỏ rực...
Con nào con nấy hung dữ hơn đám thú bình thường gấp trăm lần. Muốn giết được chúng cần những thợ săn lão luyện dũng mãnh, kết thành đội nhóm, bố trí bẫy rập mới dám đi săn bọn chúng. Mặc dù đã làm hết mức như vậy rồi thế mà vẫn có người chết, đôi khi toàn đội bị diệt nữa là!!
Mà hiện tại đám thú dữ này có tới chục con. Từ bốn phương tám hướng bao vây lại nhóm người “nhóc con”, giống như thủy triều tràn tới vậy.
Đối mặt với thú triều, lão trưởng thôn và “nhóc con” cũng không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng hết mức bảo vệ thôn dân rút lui. Tuy vậy, vẫn có mấy người bị thú dữ giết chết.
Bầu trời mây đen dày đặc, gió rít gào. Dưới mặt đất, tiếng đánh nhau rung trời, máu chảy thành sông.
Tình thế trong nháy mắt chuyển biến đột ngột khiến cho Lâm Phong có chút phản ứng không kịp, chỉ có thể ở xa theo dõi bọn họ, trong lòng thầm nói:
“Cố lên, chạy nhanh nữa đi, ở đây vẫn chưa được, xa hơn một chút nữa, ta sẽ đem bọn họ dẫn đi chỗ khác.”
Thôn dân thôn Đá không ngừng bị thú dữ giết chết. Hai con mắt “nhóc con” đỏ hoe. Hắn chỉ có thể đảm bảo mình không bị thú dữ gây thương tích. Cho dù hắn cứu được 1 người, thế nhưng những người khác vẫn lâm vào cảnh nguy hiểm.
Lão trưởng thôn dậm chân một cái, ném một vật bằng da cho nhóc con, sau đó móc ra một cái trống nhỏ.
“Pháp khí? Hơn nữa còn là hai món?”
Mắt Lâm Phong sáng lên nói.
Với sự giúp đỡ hai món pháp khí do cha của “nhóc con” lưu lại, lão trưởng thôn và “nhóc con” cuối cùng cũng dẫn dắt thôn dân của mình thoát khỏi vòng vây và chạy về phía thôn Đá.
Mắt thấy con vịt đã vào rọ rồi lại sắp bay mất, hai gã Tu chân giả kia liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó không nhịn được ra tay.
Lúc này khoảng cách của mọi người cách thôn Đá còn chưa tới 1 dặm, thế nhưng chỉ vài trăm mét này lại trở thành một cái hố sâu khiến cho họ không tài nào vượt qua được.
Ngay vào lúc hai Tu Chân Giả kia hành động, lão trưởng thôn ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn:
“Các ngươi là ai?”
Người đàn ông trung niên tên là Lão Trần nói:
“Người đã chết không cần thiết phải biết.”
Lão trưởng thôn tức giận nói:
“Các người là người Thạch Gia phái tới hay là Vu Gia phái tới? Không ngờ các người lại độc ác như vậy, mưu hại một đứa nhỏ đã đành, hiện tại ngay tới cả tính mạng của nó cũng không có bỏ qua sao?”
Tu Chân giả có tên là Tiểu Thất cười ha ha nói:
“Biểu thiếu gia nhà ta trời sinh chí tôn, thằng nhãi con này, có thể vì Biểu thiếu gia nhà ta kính dâng lên đã là may mắn cho nó rồi. Hiện tại ta đưa nó đi đầu thai, để nó chuyển sang một kiếp khác tươi đẹp hơn!”
“Nhóc con” nghe hai người nói chuyện như vậy mà không hiểu gì. Thế nhưng cũng không có vì vậy mà ảnh hướng tới phán đoán của hắn:
“Ê... A, các ngươi không phải là người tốt.”
Nói xong, hắn đánh về phía Tiểu Thất, có pháp khí trong tay, lấy Luyện Khí tầng 2 chiến với Tiểu Thất Luyện khí Tầng 3 mà cũng không có rơi vào hạ phong.
Thế nhưng, “nhóc con” làm sao đấu lại đầu óc quỷ quyệt của Tiểu Thất được.
Trong lúc vừa chiến đấu với “nhóc con”, Tiểu Thất lại thỉnh thoảng đánh lén thôn dân thôn Đá. Thôn dân thôn đá bên cạnh có thú dữ, đằng sau là thôn Sói bao vây, tấn công, hiện tại hoàn cảnh vô cùng nguy ngập.
“Nhóc con” muốn cứu người, thế nhưng lại bị Tiểu Thất quấn lấy, lo lắng tới mức mặt đỏ bừng, sắp khóc.
Lâm Phong ẩn thân một bên, thầm nghĩ:
“Chính là hiện tại, đồ đệ ngoan, nhanh lấy đòn sát thủ vi sư để lại cho con dùng đi. Tiểu tử ngốc, đừng bảo là con quên nó rồi nha?”
Không biết có phải cảm nhận được lời nhắc nhở của Lâm Phong hay không, mà “nhóc con” đỡ trái hở phải rốt cuộc cũng nhớ tới bùa hộ mệnh mà Lâm Phong đã đưa cho. Hắn móc lá bùa hộ mệnh ra và ném về phía Tiểu Thất!
Tiểu Thất hơi kinh hãi, sau đó nhận thấy lá bùa này hình như không có gì liền tiện tay bắt lấy nó, cười nhạo nói:
“Đúng là trẻ con...”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên tấm bùa hộ mệnh trong tay liền biến hóa.
Xung quanh hắn, cùng lúc sáng lên chín điểm sáng, chiếu sáng rõ ràng khuôn mặt kinh ngạc của hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận