Dịch: Hoangforever
“Nhóc con” móc ra lá bùa hộ mệnh mà Lâm Phong đưa cho, sau đó ném về phía Tiểu Thất.
Lâm Phong núp ở bên cạnh thấy vậy, cười không ra tiếng, đứng dậy nói:
“Đáng tin cậy vô cùng!”
Hắn ngắt một pháp quyết, trong lòng mặc niệm:
“Động!” (sử dụng)
Dưới sự khống chế của ý niệm, pháp lực hắn để lại trong bùa hộ mệnh nhanh chóng vận chuyển.
Lúc trước, hắn có chôn dấu ở đây chín miếng tinh thạch linh lực Lôi hệ, giờ phút này chúng liền bị hắn dẫn động, tản mát ra ba động linh khí cường đại.
“Tư tư tư tư!”
Trong không khí từng tiếng luồng điện xẹt ngang qua không khí. Từng đạo ánh sáng màu tím không ngừng xuẩn động.
Trước khi Tiểu Thất kịp phản ứng, chín miếng tinh thạch Lôi hệ cùng lúc bắn ra chín đạo Lôi quang!
Mà bùa hộ mệnh trong tay hắn thì giống như là vật dẫn, dẫn chín đạo lôi quang kia bay về phía hắn. Ngay lập tức chín đạo lôi quang này đánh tan linh khí hộ thể của hắn.
“A!!!!”
Cùng với tiếng la hét, chín con rắn điện quấn quanh lấy hắn, điên cuồng tàn sát bừa bãi hắn.
Lão Trần sợ quá, vội vàng đẩy lão trưởng thôn ra, lao về phía trước, song chưởng hợp lại, tuôn ra pháp lực lên người Tiểu Thất, cố gắng xua Lôi Điện đi.
Đối với cử động này của Lão Trần, Lâm Phong làm như không thấy, giương mắt nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời bao la, nói:
“Hôm nay thời tiết thật đẹp a!”
Hắn nhún bả vai nói tiếp:
“Ngươi tưởng rằng “Cửu Thiên Động Lôi Dẫn” của ta đơn giản như vậy sao?”
Hai tay Lâm Phong thay đổi pháp quyết: “Dẫn!”
Theo sự biến hóa pháp quyết trên tay Lâm Phong, Lôi điện quấn quanh người Tiểu Thất đột nhiên đồng loạt nhảy lên, theo một tiết tấu đặc biệt, vô cùng nhịp nhàng.
Ngay sau đó, những đám mây trên trời đột nhiên giáng xuống một đạo Sấm sét to đùng như thùng nước. Mà mục tiêu của đạo Sấm Sét này lại chính là Tiểu Thất và Lão Trần kia.
Đây chính là một kích trí mạng của thần thông Cửu Thiên Động Lôi Dẫn của Lâm Phong.
“Không!”
Tiểu Thất tuyệt vọng nhìn đạo Sấm sét giống như thần phạt đánh xuống đầu mình. Hắn thậm chí còn không có thời gian giới thiệu mình nữa.
“Nhóc con” và lão trưởng thôn kinh ngạc nhìn sấm sét đánh sáng rực cả một bầu trời. Họ không ngờ rằng lá bùa hộ mệnh mà Lâm Phong để lại cho “nhóc con” lại có uy lực lớn tới như vậy.
Thôn dân Thôn Sói và Thôn Đá thì lại càng choáng váng hơn nữa. Họ tưởng rằng đây chính là Thần Lôi hiển linh.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Sấm sét đánh xuống mặt đất, ầm một tiếng, ánh chớp mạnh mẽ xuyên qua, biến một mảnh phía trước mọi người thành một mảnh trắng xóa.
Khi mọi người lại một lần nữa khôi phục thị lực, họ liền vội vàng nhìn về phía Tiểu Thất, chỉ thấy ở đó có một mảnh than cháy đen!
Một Tu Chân giả cứ như vậy bị Thiên Lôi đánh cho không còn hài cốt!
Mãi một lúc sau, mọi người mới khôi phục tinh thần lại được.
Trong nháy mắt, thôn dân thôn Sói sợ hãi, chạy tán loạn như ong vỡ tổ, cũng không có ai dám ở lại làm khó đám người “nhóc con” nữa.
Thú dữ bị Lão Trần gọi tới kia cũng bị dọa cho sợ, tứ chi mềm nhũn ra, toàn bộ cong đuôi chạy trốn.
Đám người thôn Đá thấy vậy hoan hô rợp trời. Lão trưởng thôn phản ứng lại, dậm chân mạnh xuống mặt đất, hét lên:
“Giết! Giết hết đám người thôn Sói kia, một tên cũng không chừa lại!”
Thôn dân thôn Đá tinh thần dâng cao, cùng nhau đuổi giết thôn dân thôn Sói.
Lão Trần ngây người trong chốc lát, sau đó khàn cả giọng, quát:
“Chúng ta là người của Vu gia, đám nông dân bọn bây dám giết người của Vu Gia sao? Các người không sợ cả thôn sẽ bị Vu gia san thành bình địa à?”
“Tân thủ lễ bao” mang tới niềm vui bất ngờ cho Lâm Phong. Lâm Phong nhìn mặt đất bị sét đánh cháy đen kia, trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau mới thở dài nói:
“Không tồi! Mặc dù sử dụng có rất nhiều hạn chế , thế nhưng chung quy lại, uy lực không khiến ta phải thất vọng!”
Lâm Phong sờ sờ cái mũi, có Cửu Thiên Động Lôi Dẫn làm nền, cảnh tiếp theo, hắn thuyết phục lão trưởng thôn và “nhóc con” sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao trong mắt bọn họ, đây cũng mới chỉ là một tấm bùa hộ thân nho nhỏ thôi mà đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi.
Còn nếu để Lâm Phong chính diện giao phong với Tiểu Thất và Lão Trần, hắn vẫn sẽ thắng. Dù sao hắn có Cửu Tiêu Thiên Lôi Chánh Pháp, làm gì có chuyện thua hai người tu luyện đạo pháp không ra hồn kia được chứ? Vậy thì nghỉ mẹ đi cho rồi!
Thế nhưng thắng lợi chắc chắn không được đẹp mắt giống như lúc này rồi. Và lúc đó hình tượng “thế ngoại cao nhân” mà hắn đã tạo dựng ra được kia sẽ bị lộ tẩy.
Sao có thể giống như bây giờ, một kích chết ngay lập tức, nhẹ nhàng thoải mái, lại được tiếng vang.
Về phần Lão Trần còn sống sót, hắn cũng không có đặt nặng ở trong lòng. Người này mặc dù tránh được sét đánh, thế nhưng cũng bị dư chấn của nó làm cho trọng thương. Lão trưởng thôn và “nhóc con” dư sức xử lý hắn.
Hiện tại, Lâm Phong dự tính lặng yên không một tiếng động nào về sân nhà lão trưởng thôn trước. Sau đó khoan thai ngồi ở đó chờ lão trưởng thôn và “nhóc con” trở về. Lúc đó, hắn sẽ bày ra cái tư thế, “liệu sự như thần, bình tĩnh như thường”.
Tới lúc đó, “Nhóc con” còn không quỳ lạy hắn làm sư phụ hay sao?
Đúng rồi, Sơn bảo xuất thế, vì để thuận tiện cho việc đi lại trong vùng rừng núi, hắn đã cởi áo đạo bào ra, hiện tại vẫn đang còn mặc bộ vải thô, thoạt nhìn không khác người miền núi là bao. Trước tiên, thay quần áo cái đã.
“Ha ha ha... Đồ đệ đầu tiên rốt cuộc cũng sắp tới tay rồi.”
Lâm Phong vui mừng thầm nghĩ, sau đó xoay người đi về phía cổng thôn.
Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đang cười rạng rỡ kia đột nhiên cứng đờ lại, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy rõ rành rành, cái cây cổ thụ ở trước cổng thôn, vốn đã chết khô, không còn tí sinh cơ nào nữa, thế mà lúc này một nhánh mới được sinh ra từ nháy cây khô cháy xém kia??
Một vài bông hoa đào màu hồng trên cành cây sống động, đung đưa theo làn gió?
Lâm Phong thề với trời đất, lúc mới tới thôn Đá này, rõ ràng cái cây cổ thụ này cũng không có nở hoa đào rực rỡ như thế này.
Càng khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu là cái cây cổ thụ này mặc dù nở ra hoa đào rất đẹp, rất sặc sỡ, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy từ nó phát ra một cỗ tà dị.
“Vừa mới ngủ dậy, lại có nhiều thức ăn như vậy a...”
Tâm thần Lâm Phong khẽ hoảng hốt. Hắn phảng phất giống như nghe được một giọng nói khàn khàn, trầm thấp của một người phụ nữ. Giọng nói giống như kiểu đang ngâm nga vậy, làm cho hắn không rét mà run.
Rùng mình một cái, Lâm Phong phục hồi tinh thần lại. Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy sắc mặt Lão Trần đại biến, kinh hoảng nhìn xung quanh.
Nhưng những người khác dường như không hề hay biết chuyện này, vẫn ra sức chém giết.
Lâm Phong hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy hoa đào lộng lẫy trên cành cây rơi xuống, bay về phía chiến trường cách đó một dặm.
Những cánh hoa nhẹ nhàng, yếu ớt thế nhưng lại bay nhanh như chớp. Hàng trăm cánh hoa giống như sao băng bay ngang qua bầu trời, chập chờn vào đám đông theo một quỹ đạo kỳ lạ.
Lão Trần muốn tránh né, thế nhưng có thể chạy đâu với một mảng hoa to lớn, bay quỷ dị như thế này?
Thấy vậy, hắn liền nảy sinh ý định độc ác, một chưởng đánh tới.
Cánh hoa nhìn như yếu đuối không chịu nổi một kích kia đột nhiên xuyên thủng bàn tay Lão Trần, sau đó dính thẳng lên trán hắn.
Lâm Phong trợn to mắt nhìn. Hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lão Trần, thấy lão mở miệng định hét lên, thế nhưng lại không có âm thanh nào được phát ra.
Máu thịt của Lão Trần nhanh chóng khô cạn với một tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cuối cùng trực tiếp biến thành một cái xác khô!
Cánh hoa đào trên trán xác khô càng thêm kiều diễm, càng thêm rực rỡ hơn.
Nhìn cảnh này, tâm Lâm Phong như chết lặng. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, trên chiến trường phàm là người hoặc thú bị cánh hoa này dính lên, toàn bộ đều trong một thời gian ngắn ngủi hút thành xác khô.
Sói Lí Thanh kêu la đòi giết chết “nhóc con” báo thù cho cháu trai mình kia, tiểu mập mạp rất ghét Lâm Phong...trước đó không lâu hai người này còn nói chuyện với hắn, thế mà lúc này đã chết rồi. Lâm Phong nhìn mà rét run cả người!
còn nói chuyện với hắn, lúc này trong mắt hắn, hai người bọn họ đều mất đi tính mạng. Thấy vậy, Lâm Phong cả người phát rét!
Khoảnh khắc tiếp theo, những cánh hoa dính vào con mồi, hút chúng thành xác khô kia bay lên trên bầu trời, sau đó lại một lần nữa trở về cây cổ thụ.
Lâm Phong nhìn chằm chằm cây cổ thụ, quả đúng như dự đoán, trên thân cây cháy xém này lại mọc ra 2 cành mới nữa!
Những bông hoa đào trên những cành mới khẽ đung đưa trong gió đêm.
Lâm Phong thầm mắng trong lòng:
“Con mẹ nó, cái cây này tuyệt đối có vấn đề!”
Hắn cẩn thận quan sát tiếp thì phát hiện ra ngoài trừ Lão Trần bị hoa đào hút thành xác khô kia, thì còn lại tất cả đều là thôn dân của thôn Sói. Đám thú dữ được lão Trần gọi tới kia cũng không tránh được số phận. Người còn sống sót chính là thôn dân của thôn Đá.
Đám người thôn Đá và lão trưởng thôn ngơ ngác nhìn một màn này. Đột nhiên có một thôn dân quỳ rạp xuống đất, hướng về phía cây cổ thụ trước cổng thôn lạy, miệng lẩm bẩm nói:
“Đào Tiên hiển linh rồi! Đào tiên hiển linh rồi!”
Càng ngày càng có nhiều người cho rằng cây cổ thụ trước thôn này là Đào Tiên hiển linh, trợ giúp bọn họ giết chết địch nhân, vì vậy vội vàng quì xuống quỳ lạy.
“Nhóc con” mờ mịt nhìn mọi người.
Vẻ mặt già nua của lão trưởng thôn có chút phức tạp nhìn mọi người, muốn nói lại thôi.
Vẫn không có lộ diện Lâm Phong mặt không chút biểu cảm, thầm rét run trong lòng. Bên tai phảng phất nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của một cô gái:
“Hôm nay tới đây thôi, những người còn dư lại để sau vậy...”
Cây cổ thụ này chính là không phân địch ta a! trong mắt nàng ta ai cũng giống nhau cả, đều là thức ăn!
Điểm khác biệt duy nhất là nàng canh giữ trước cổng thôn Đá, cho nên nàng không sợ thôn dân thôn Đá chạy trốn.
Có lẽ đây chính là bản năng sinh học thỏ không ăn cỏ gần hang sao?
Lâm Phong thầm chua xót trong lòng, cảm thấy chuyện không ổn. Nhìn tình huống vừa mới xảy ra, nói không chừng nàng ta có thể giết chết hàng trăm mục tiêu ngay lập tức, bao gồm cả những người tu luyện như lão Trần.
Mặc dù Lão Trần đã bị thương, thế nhưng nàng muốn giết chết hắn dễ như trở lòng bàn tay. Chỉ cần phóng ra trăm cánh hoa bay tới, ngay lập tức liền giết chết lão Trần.
Đối với nàng mà nói Tu Chân giả Luyện khí Tầng 4, cùng với đám võ giả thế tục kia cũng không khác nhau là bao.
Lâm Phong cũng không có dự tính tới trường hợp xấu nhất này.
Theo như hắn phỏng đoán, thực lực của cái cây cổ thụ yêu này e rằng đã vượt qua cảnh giới Luyện Khí kỳ.
Ít nhất cũng là Trúc Cơ.
Lâm Phong sờ sờ cái mũi mình, thật vất vả lắm mới chọn được một người làm đồ đệ, hết lần này tới lần khác lại gặp phải khó khăn nhiều tới như vậy sao??
Chân mệnh thiên tử, nhân vật chính xung quanh luôn gặp nhiều rắc rối như vậy sao?
Đang suy nghĩ, trong đầu Lâm Phong đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Hệ thống vận hành được 1 tháng, hệ thống rút thưởng chính thức khởi động!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận