Bọn người Phiền Cương Liệt cùng Phạm Tiểu Ngư đều trọn to mắt khi nhìn vết nứt đen thẳm kéo dài đến bảy tám mét, rộng nửa mét ở trước mắt.
Uy lực hung mãnh như vậy, ở đây ngoại trừ Phiền Cương Liệt ra thì sợ là không ai có thể tuỳ tiện ngăn cản!
Một kích này là thật sự là do tiểu Khô Lâu công kích?
Một Khô Lâu cấp thấp?
Khi ánh mắt lần nữa rơi vào trên thân tiểu Khô Lâu, bọn họ mới chú ý tới tiểu Khô Lâu này có hơi khác biệt so với Khô Lâu bình thường.
Màu xương cốt của nó cũng không phải là màu trắng tái nhợt mà là màu đen sẫm, đồng thời bên trong xương cốt lờ mờ có huyết sắc (màu máu) lưu động như là máu tươi, ngoài ra trên xương sọ có một viên bảo thạch màu đỏ lớn bằng ngón cái, giống như linh hồn của nó, không ngừng tản ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ quỷ dị.
- Đây là...?
Phiền Cương Liệt lấy lại tinh thần, không khỏi nhìn về phía Tô Bình, một Khô Lâu có thể dùng một đao tạo thành uy lực như vậy ít nhất cũng là sủng thú cấp trung. (cấp trung 4-5-6)
Hơn nữa, Khô Lâu cũng biết đao thuật sao? Hơn nữa còn là đao thuật có uy lực manh mẽ như thế, điều này nói rõ nó đã được huấn luyện đao thuật chuyên nghiệp.
Tô Bình để Tiểu Khô Lâu thu đao, lập tức hỏi mấy người kia:
- Như vậy đủ chưa?
Ánh mắt Phiền Cương Liệt lấp lóe, anh ta tin tưởng chiêu này cũng không phải là tuyệt chiêu của Khô Lâu, có thể thấy được thực lực chân chính của nó còn chưa hoàn toàn hiện ra, bởi vậy cũng nói rõ Khô Lâu này ít nhất cũng là sủng thú cấp trung cực mạnh.
Phạm Ngọc Kinh có nói Tô Bình là Chiến Sủng Sư cấp cao, mặc dù có hơi khác biệt, nhưng nếu lấy tiêu chuẩn chiến đấu của Khai Hoang Giả mà nói thì Tô Bình đã đủ tư cách rồi.
- Không có vấn đề.
Phiền Cương Liệt thu hồi suy nghĩ, nói với Phạm Ngọc Kinh bên cạnh:
- Dẫn cậu ấy đi đăng ký đi, sau khi đăng ký xong lại dẫn cậu ấy đến nhà kho chọn lựa một bộ chiến giáp cùng những thứ cần thiết, sau khi chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ xuất phát, việc này không nên chậm trễ, nếu cứ kéo dài, chỉ sợ Huyết Hồ (hồ ly ) sẽ có nguy hiểm.
Phạm Ngọc Kinh lấy lại tinh thần, gật gật đầu, nói với Tô Bình:
- Cậu Tô, đi theo tôi.
Tô Bình không thu hồi Tiểu Khô Lâu vào không gian sủng thú, thuận tiện xoay người lấy Huyết Linh châu trong xương sọ của nó ra, để tránh lát nữa đi vào vết rách tinh không, trong lúc chiến đấu vô ý va chạm mà rơi mất.
Thu thập Huyết Linh châu vào túi quần, trong lòng cậu mặc niệm không gian chứa đựng, Huyết Linh châu lập tức gửi vào bên trong.
Làm xong những bước này, Tô Bình theo Phạm Ngọc Kinh rời đi.
Phạm Tiểu Ngư bên cạnh kêu một tiếng chờ chút, cũng đuổi theo.
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ, Phạm Tiểu Ngư vô cùng tò mò nhìn Tiểu Khô Lâu lảo đảo đi theo sau lưng Tô Bình, hỏi:
- Nói là Khô Lâu loại nào, nhìn không giống bình thường.
- Không giống bình thường?
Tô Bình nói:
- Là đẹp trai giống tôi sao?
Phạm Tiểu Ngư ngạc nhiên, xụ mặt lại nói:
- Coi như tôi không hỏi.
Trên đường đi trở nên yên tĩnh.
Rất nhanh.
Bọn họ đến trước một tòa nhà hùng vĩ trong căn cứ, Phạm Ngọc Kinh dẫn đầu đi vào, bên trong là một đại sảnh vô cùng rộng lớn, nhưng người thì rất ít, dù sao giờ phút này cũng đã khuya rồi.
Đi vào đại sảnh, đứng trước chỗ Dụng Cụ- Tự Phục Vụ, Phạm Ngọc Kinh nói với Tô Bình:
- Có mang theo thẻ căn cước không, nếu như không mang thì cần phải quét tròng đen mắt, hệ thống sẽ ghi chép thân phận của cậu, sau đó sẽ khóa thân phận cậu trong cục Nội Vụ, từ đó hết thẩy hồ sơ tư liệu của cậu sẽ được chuyển thành văn kiện cơ mật.
Đương nhiên Tô Bình không mang theo thẻ căn cước rồi, theo lời đứng trên bàn đạp trước dụng cụ, Phạm Ngọc Kinh bên cạnh giúp cậu đưa ra một loạt lựa chọn trên màn hình "Đăng ký Khai Hoang Giả" → "Biên chế tạm thời" → "Nghiệm chứng thân phận" → "Nghiệm chứng tròng mắt".
Màn ảnh nhanh chóng được hạ xuống, sau đó điều chỉnh đến trước mắt Tô Bình.
Ánh hồng chiếu rọi, tròng đen Tô Bình cũng bị ghi vào.
Cùng lúc đó, trên màn hình xuất hiện tất cả tin tức của cậu.
Tô Bình
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 18
Nơi học tập: Nhà trẻ Lam Long, tiểu học Thánh Oanh, trung học Thánh Oanh, cao trung Bách Vật.
Hoàn cảnh gia đình:
Mẹ: Lý Thanh Như.
Em gái: Tô Lăng Nguyệt
Cha: Tô Viễn Sơn
Thân phận của mẹ. ...
Thân phận em gái. ...
...
Khi nhìn thấy những tin tức về thân phận của cậu kỹ đến từng chân tơ kẽ tóc, Tô Bình có chút kinh ngạc, có chút sợ hãi.
Chỉ đăng ký ngắn ngủi, chẳng những thu thập được tin tức của cậu từ nhỏ đến lớn, mà ngay cả những người thân bên cạnh cũng đều được ghi lại ở trong hồ sơ!
Điều này nói rõ hệ thống lập hồ sơ thân phận của Khai Hoang Giả có quyền hạn cực cao, có thể tùy ý từ những ngành khác trực tiếp điều tra lấy tin tức liên quan.
Hai anh em họ Phạm bên cạnh nhìn tuổi tác Tô Bình, yên lặng không nói, không nghĩ tới Tô Bình thật sự mười tám tuổi, không nói xạo.
- Đăng kí xong rồi.
Phạm Ngọc Kinh nói xong liền tắt khung tin tức đi, cũng không xem nhiều.
Tô Bình sững sờ:
- Vậy là xong rồi?
Phạm Ngọc Kinh cười cười:
- Khai Hoang Giả tạm thời ghi tên đăng kí rất đơn giản, không cần xét duyệt, chỉ cần có chiến đội mời là được, tôi thông qua mạng nội bộ của chiến đội mời cậu đấy, cho nên có thể đăng ký trực tiếp.
Lúc này, anh ta lại nhấn chọn trên màn hình, đánh vào một chuỗi mật mã, rất nhanh nhảy ra một giao diện chiến đội.
Phía trên là năm ảnh chân dung.
Phía dưới ảnh chân dung có một dòng lựa chọn thay thế, là ảnh chân dung của Tô Bình.
- Về sau cậu chính là Khai Hoang Giả tạm thời của chiến đội chúng tôi, nếu như cậu muốn chuyển qua chính thức thì cần phải thông qua căn cứ xét duyệt mới được.
- Khai Hoang Giả tạm thời ở bên trong khu căn cứ sẽ không có trợ cấp, cũng không được bố trí xe tăng, nhưng về mặt đãi ngộ cũng giống hệt những Khai Hoang Giả khác, nếu có người cố ý trêu chọc cậu, chỉ cần không chết người, cậu muốn làm sao cũng được, dù sao cậu cũng không phải là Người Khai Hoang chính thức, nếu phạm phải sẽ bị xử phạt nhỏ đấy.
Phạm Ngọc Kinh cười nói.
- Chỉ là xử phạt nhỏ sao?
Tô Bình giật mình, lần nữa cảm nhận được quyền lực to lớn của Khai Hoang Giả.
Có điều, căn cứ tính chất của Khai Hoang Giả thì địa vị còn cao hơn quân đội, có quyền lực như vậy cũng không có gì kì lạ.
Nếu ngay cả một người bình thường cũng có thể chống lại Khai Hoang Giả, như vậy sẽ khiến những Khai Hoang Giả nguội lòng (rét lạnh lòng người), đối Liên Bang cao tầng mà nói thì đây là tổn thất rất lớn.
- Quả nhiên có thực lực mới là vương, nếu là một người bình thường không biết gì đến đây làm loạn e là xui xẻo rồi.
Tô Bình thầm nghĩ trong lòng, cậu cũng không dám nói tất cả Người Khai Hoang đều là người tốt, lỡ như gặp phải người có tính khí nóng nảy, tiện tay đập chết một người bình thường, mà người bình thường kia căn bản không có lực phản kháng!
Đây chính kết cục bi ai của kẻ yếu.
Cho dù là thế giới nào, cuộc sống đều không công bằng.
- Mặc dù là Người Khai Hoang Giả tạm thời, nhưng cậu Tô cũng có quyền lực cơ bản của Khai Hoang Giả, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ sẽ căn cứ biểu hiện mà phân phối công huân, khi công huân góp được đến mức độ nhất định thì sẽ có phúc lợi và đãi ngộ khác biệt, cũng có thể dùng điểm công huân tích lũy để mua sắm các loại vật phẩm cần thiết.
Phạm Ngọc Kinh mỉm cười, nói với Tô Bình:
- Để tôi dận cậu Tô đi nhà kho khai hoang nhìn một chút xem có đồ vật gì cần, cậu cứ việc chọn.
- Ồ?
Ánh mắt Tô Bình khẽ động, có chút hứng thú.
Ngay sau đó, bọn cậu đến một tòa nhà khác, ở chỗ này thông qua máy tính ghi tên, tiến vào giao diện "Nhà kho khai hoang- trao đổi vật tư."
- Trong này có chiến giáp, binh khí khai hoang, cũng có các loại công pháp tu luyện khác nhau, ví như phương pháp tu luyện tứ đại kỹ năng tăng phúc cơ bản được dạy trong học viện, nhưng chỉ truyền dạy đến cấp 4 mà thôi, mà ở nơi này có phương pháp tu luyện kỹ năng tăng phúc từ cấp 1 đến cấp 9.
Phạm Ngọc Kinh nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận