- Thật sao?
Hai mắt Tô Bình tỏa sáng.
Cậu không được đến học viện để học tập, cho nên đối với kỹ năng tăng phúc hoàn toàn là dốt đặc cán mai (cái gì cũng không hiểu).
Làm một Chiến Sủng Sư, điều này hiển nhiên không hợp cách.
Phạm Ngọc Kinh ấn mở màn hình giao diện “Khai hoang- trao đổi” cho Tô Bình, chỉ thấy thật nhiều đồ vật với hình ảnh bắt mắt xuất hiện trên danh sách.
Có binh khí, công pháp, kỳ bảo, phân loại sủng thú, đủ loại khác biệt.
“Long Lân Chiến Giáp”: Có thể miễn nhiễm với công kích vật lý của Tinh Sủng cấp thấp, làm suy yếu đáng kể thiệt hại mà Sủng Thu cấp cao gây nên. . ."
"Ma Viên Đoán Thể Thuật”: Sau khi tu luyện tới đại thành, tự thân có thể né tránh đạn, hành động mau lẹ, có thể so sánh Tinh Sủng cấp 8. . ."
"Thiên Văn Băng Tâm Quả: Có thể làm cho uy năng sủng kỹ của sủng thú hệ thủy cấp cao tăng cường gấp đôi..."
"Lam Long Ấu Sủng (con non): Tư chất chưa ước định, dùng điểm tích lũy trao đổi 50 ngàn."
...
Thật nhiều bảo vật khiến Tô Bình nhìn vào hoa cả mắt, trong này ngoại trừ mấy loại công pháp tăng phúc, còn có công pháp dành riêng cho Chiến Sủng Sư rèn luyện bản thân, cùng những công pháp tu luyện các loại binh khí.
- Tùy ý chọn đúng không?
Tô Bình nhìn về phía Phạm Ngọc Kinh.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Bình, Phạm Ngọc Kinh lập tức ý thức được không ổn, cười khổ nói:
- Cậu Tô, những vật phẩm cấp cao tôi cũng không mua nổi, những món cấp thấp, cấp trung, tôi tận lực thỏa mãn cậu.
- Được.
Tô Bình cũng không làm khó anh ta, chỉ chọn lựa tứ đại công pháp cơ bản từ cấp 1~ cấp 6 , đây là công pháp cơ bản, giá bán của khá rẽ.
- Chỉ những thứ này?
Nhìn thấy Tô Bình không cần gì khác, Phạm Ngọc Kinh hơi kinh ngạc, vốn cho rằng Tô Bình sẽ chọn lựa không ít những kỳ bảo cấp thấp hoặc cấp trung, những đồ vật đó đều là thứ mà Khai Hoang Giả như bọn họ vô cùng thích thú, hơn nữa những này đều là vật phẩm tiêu hao, bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
Anh ta suy nghĩ một hồi, lại chọn cho Tô Bình một kiện chiến giáp cấp trung, có thể ngăn cản công kích của đại đa số Tinh Sủng cấp 5, cũng xem như có cái để phòng hộ.
Thanh toán bằng điểm công huân tích lũy, bên trong dụng cụ phun ra một tờ giấy.
Phạm Ngọc Kinh để Tô Bình cùng Phạm Tiểu Ngư ở chỗ này chờ đợi, anh ta cầm tờ giấy đi nhà kho nhận lấy đồ vật.
Mấy phút sau, anh ta trở về, trong tay ôm một bộ chiến giáp màu đen.
- Đây là công pháp của cậu.
Phạm Ngọc Kinh đưa một cái ổ cứng di động nhỏ cho Tô Bình.
Tô Bình tiếp nhận nhìn thoáng qua, liền cho vào trong túi, sau đó đưa vào đến không gian chứa đựng.
- sĐây là chiến giáp.
Phạm Ngọc Kinh giao chiến giáp cho Tô Bình, sau đó dẫn bọn họ trở về nhà nhỏ.
Sau khi rời khỏi căn cứ, ba người Phiền Cương Liệt, Lý Ưng và Phạm Ngọc Kinh đều gọi ra chiến sủng của mình.
Bành! Bành! Bành!
Từ bên trong khế ước không gian rơi xuống ba con cự thú, đều là Tinh Sủng Nham Long Tích cấp trung.
Nham Long Tích đã thành niên, là Tinh Sủng cấp 5, bên trong sủng thú cấp 5 thì nó có sức chiến đấu tương đối bình thường, nhưng lại công cụ dùng thay đi bộ cực kỳ tốt, cho dù bất ngờ có nham thạch cũng có thể tránh né.
Ba người xoay người ngồi trên lưng Nham Long Tích, nhìn thấy Tô Bình không có sủng thú làm tọa kỵ (thú cưỡi), Phạm Ngọc Kinh kêu lên:
- Cậu Tô, đến chỗ của tôi.
Tô Bình cũng không khách khí, ôm lấy Tiểu Khô Lâu bên cạnh, dùng tinh lực ngưng tụ trên hai chân rồi thả người nhảy lên lưng Nham Long Tích.
Nham Long Tích cảm nhận được trên lưng có mùi lạ lẫm, có chút xao động, đầu lưỡi dài nhỏ phun ra nuốt vào, tựa như có chút không tình nguyện.
Phạm Ngọc Kinh nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an một hồi, Nham Long Tích mới chậm rãi dịu dàng ngoan ngoãn đi tới.
- Đi thôi.
Phiền Cương Liệt nắm lấy dây cương, dẫn đầu xuất phát.
Phạm Ngọc Kinh cùng Lý Ưng cũng theo sát phía sau.
Trong màn đêm, bọn hắn một đường nhanh chóng tiến lên.
Đến khi căn cứ khai hoang dần dần khuất sau tầm mắt, toàn thân Lý Ưng phun trào tinh lực, lần nữa mở ra không gian sủng thú, gọi ra một con sủng thú phi hành (biết bay).
Đây là một con phi điểu (chim) cao không đến nửa thước (mét), nó vừa mới xuất hiện liền giương cánh bay vào bóng đêm phía trước, tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu.
Một lát sau, Lý Ưng bỗng nhiên nói:
- Phía trước 5 km, có đàn thú cỡ nhỏ.
- Đường vòng.
Phiền Cương Liệt không cần nghĩ ngợi nói.
Nham Long Tích từ từ leo lên đỉnh núi.
Trên ngọn núi dốc đứng, Tô Bình phải nắm lấy bả vai Phạm Ngọc Kinh mới có thể để cho bản thân không ngã xuống.
Nửa giờ sau, trong tầm mắt Tô Bình dần xuất hiện ánh lửa.
Chỉ thấy tại một chỗ bên bình nguyên, có nhiều đám lửa, đám người lắc lư.
Sau khi đến gần mới trông thấy, đây là một chỗ đóng quân tạm thời, trên không nơi đóng quân bảy tám mét có một vết rách hình đồng tử (con ngươi) dựng thẳng, dài hai hơn mười mét, rộng bảy tám mét, bên trong là không gian xoay tròn vặn vẹo.
- Đây chính là vết rách tinh không?
Tô Bình giật mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vết rách tinh không ở khoảng cách gần.
Rất nhanh, mấy người cưỡi Nham Long Tích đi vào trong doanh địa, khi đến nơi đóng quân, ba người thu hồi Nham Long Tích vào trong không gian sủng thú, sau khi lấy huân chương khai hoang ra rồi mới tiến vào trong doanh địa.
- Lão Phiền?
Vừa tiến vào nơi đóng quân, một thanh âm truyền đến.
Phiền Cương Liệt dừng lại, ánh mắt nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy một thanh niên gầy gò đi tới, bên hông gả đeo một thanh chiến đao đen kịt.
Dưới ánh lửa chiếu rọi ở, gương mặt thanh niên có vài vết sẹo dài trông hơi dữ tợn, khiến cho khuôn mặt vốn ưa nhìn nhiều hơn mấy phần âm lãnh.
- Đợi lâu không?
Phiền Cương Liệt nhìn thấy người nọ, vẻ mặt tươi cười, quay người giới thiệu với Phạm Ngọc Kinh cùng Lý Ưng:
- Vị này là công kích chủ lực của Chiến Đội Hắc Lang, Lâm Mạc Không, Chiến Sủng Sư cấp cao!
-Chiến Sủng Sư cấp cao?
Phạm Ngọc Kinh cùng Lý Ưng sững sờ, vội riêng phần mình báo tính danh lên.
- Mong chiếu cố nhiều hơn.
- Tôi đã xem qua tư liệu của các anh.
Lâm Mạc Không gật đầu chào bọn họ, lập tức ánh mắt dừng lại trên người Tô Bình:
- Người này là?
Phiền Cương Liệt lập tức giới thiệu:
- Đây là người bên ngoài Tiểu Phạm mời đến, cậu ấy là Tô Bình.
Lâm Mạc Không dò xét Tô Bình từ trên xuống dưới một lượt, hỏi:
- Trước kia cậu Tô là Khai Hoang Giả sao?
- Không phải.
Tô Bình nói.
Lâm Mạc Không khẽ nhíu mày, đúng như cậu ta quan sát, cơ thể Tô Bình quá sạch sẽ, không có vết thương nào, đây không giống như một Khai Hoang Giả có thâm niên.
Với lại, chiến giáp trên người Tô Bình cũng quá bình thường, anh ta vừa nhìn đã nhận ra, mặc dù chiến giáp cấp trung, nhưng một chiến giáp cấp trung thuộc loại bấp bậc khá rẻ, bên trong Hoang Khu cấp B có cực ít Khai Hoang Giả dùng chiến giáp loại này.
Phiền Cương Liệt nhìn thấy Lâm Mạc Không không vui, lập tức giải thích:
- Tình hình gấp gáp, mặc dù cậu Tô đây không phải là Khai Hoang Giả, nhưng thực lực vượt trội.
Lâm Mạc Không nhìn cậu một cái, lãnh ý trong mắt hết sức rõ ràng, thực lực vượt trội là được sao? Nếu vậy thì ai ai cũng có thể làm Khai Hoang Giả rồi!
Tuy nhiên, chuyện đã đến nước này, anh ta cảm thấy có nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa:
- Đi vào hết thảy phải nghe theo chỉ huy, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi không lưu tình!
- Anh cứ yên tâm.
Phiền Cương Liệt vội vàng cam đoan, dù sao bọn họ là do anh dẫn tới, đương nhiên sẽ quản tốt.
- Đi thôi.
Lâm Mạc Không không nói gì, xoay người đi vào trong doanh địa.
Phiền Cương Liệt quay lại nói với mấy người một tiếng, đi theo.
Phạm Ngọc Kinh có vẻ hơi xấu hổ, nói với Tô Bình:
- Cậu Tô, Khai Hoang Giả đều như thế, tính tình tương đối thẳng thắn, cậu đừng để ý.
- Ừm.
Tô Bình gật đầu.
Đương nhiên cậu sẽ không để ý, bởi vì cậu cũng có cùng suy nghĩ như đối phương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận