- Để tôi nhìn lại lần nữa.
Phiền Cương Liệt cũng không phải người cẩu thả, lấy dụng cụ quan sát ra, lần này anh ta nhìn vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn đúng thật là Hổ Lân Mô không có sai.
- Có phải là Hổ Lân Mô?
Lâm Mạc Không nhìn anh ta.
Sắc mặt Phiền Cương Liệt có hơi khó coi, giao dụng cụ cho đối phương:
- Anh tự xem đi.
Lâm Mạc Không cầm lên xem, lập tức xác nhận.
- Đúng thật là Hổ Lân Mô!
Anh ta trả lại dụng cụ cho Phiền Cương Liệt, sau đó nhìn về phía Tô Bình với ánh mắt bất thiện, đúng là đồ nghi thần nghi quỷ, không có kết quả gì còn làm trễ nải nhiều thời gian như vậy, quả thực là đáng chết!
Cảm nhận được sát ý của Lâm Mạc Không, Phiền Cương Liệt thầm than trong lòng, biết chuyện này là sai lầm của Tô Bình, nhưng trong lúc khai hoang tự giết lẫn nhau là tối kỵ, anh ta thở dài nói:
- Trước tiên hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau.
- Hừ!
Lâm Mạc Không lạnh lùng nhìn Tô Bình :
- Nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách tôi không khách khí!
Nói xong, anh ta lập tức khống chế Khoa Đa Sâm Mãng Thú nhanh chóng phóng tới Hổ Lân Mô bên hồ, đối phó với một sủng thú cấp 6, Khoa Đa Sâm Mãng thú có thể dễ dàng giảo sát (xoắn giết)!
Hổ Lân Mô phát giác được Khoa Đa Sâm Mãng Thú đến gần, nhanh chóng xoay đầu lại, nhưng giây phút nó quay đầu, Phiền Cương Liệt vẫn đang dùng dụng cụ quan sát chiến đấu chợt nghẹn ngào la lên:
- Không tốt!
Nghe tiếng kêu mang theo hoảng sợ, Lâm Mạc Không sững sờ, vội vàng lấy ra dụng cụ của chính mình quan sát.
Khi anh ta nhìn thấy rõ tình hình, lông tơ toàn thân dựng đứng!
Bởi vì Hổ Lân Mô nghiêng người uống nước bên hồ nên bọn họ chỉ thấy khía cạnh, nhưng giờ phút này Hổ Lân Mô xoay đầu lại, lộ ra một nửa thân thể khác lại là xương cốt trắng xóa!
Một bên đầu của nó không có máu thịt, trong hốc mắt có xúc tu vặn vẹo như rắn, bên trên xương đầu như có một sinh vật giống bạch tuộc cuộn lại.
Đúng thật là Hổ Lân Mô không sai, nhưng Hổ Lân Mô đã chết từ lâu.
Trước đó Tô Bình cũng hoài nghi có phải mình đoán sai lầm rồi không, nhưng ngay khi nghe đến tiếng kêu thảm của Phiền Cương Liệt, cậu lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng cướp dụng cụ quan sát trong tay anh ta.
- Là Hồn Linh Thú cấp 7!
Con ngươi Tô Bình co lại .
Đây là một trong những quái vật cấp thấp cậu từng nhìn thấy trong Hỗn Độn Tử Linh giới, mặc dù cái đầu nhỏ, nhưng thực lực cực mạnh, quan trọng nhất là...
Bành!
Khoa Đa Sâm Mãng Thú hối hả chạy đến trước mặt Hổ Lân Mô, Hổ Lân Mô không né tránh, dưới sự khống chế của Hồn Linh Thú nó bay thẳng về phía Khoa Đa Sâm Mãng thú.
Khoa Đa Sâm Mãng Thú không nhìn thấy một bên khác của Hổ Lân Mô, nó há miệng thật lớn trực tiếp nuốt đối phương vào miệng.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Tô Bình biến sắc, gầm nhẹ với Lâm Mạc Không:
- Không muốn sủng thú của anh chết thì mau bảo nó tranh thủ thời gian phun ra, lập tức rút về.
Lâm Mạc Không sửng sốt, không nghĩ tới một tên nhóc con choai choai như Tô Bình lại dám gầm rú với mình, trong mắt toát ra sát ý:
- Cậu nói cái gì?
Lâm Mạc Không cũng nhìn ra Hổ Lân Mô bị thứ gì đó điều khiển rồi, nhưng không ít sinh vật Vong Linh cấp thấp đều có thể điều khiển thi thể những sinh vật khác, mà sủng thú Khoa Đa Sâm Mãng thú của anh ta cũng là sủng thú cấp 7, đừng nói là Hổ Lân Mô đã chết, dù có sống lại thì như thế nào?
Mấy người Phiền Cương Liệt thấy hai người mâu thuẫn, vội vàng muốn ra tay ngăn cản, đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng gào thét đau đớn.
Mấy người vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy lúc này Khoa Đa Sâm Mãng nằm trên mặt đất quay cuồng, có vẻ như rất đau, cùng lúc đó, cả người nó bị khí tức hắc ám bao trùm, đây là năng lượng hắc ám đặc biệt của sinh vật Vong Linh.
- Ngu xuẩn!
Tô Bình cắn răng, biết đã chậm.
Cậu mặc kệ anh ta, lập tức nói với Phiền Cương Liệt:
- Lập tức rời khỏi nơi này, Khoa Đa Sâm Mãng Thú kia không cứu nổi rồi, dính chặt trên người Hổ Lân Mô là Hồn Linh Thú cấp 7, nếu không có thuộc tính khắc chế, những sủng thú cùng cấp bình thường đều không phải là đối thủ của nó!
- Hồn Linh Thú?
Phiền Cương Liệt cùng Lý Ưng, Phạm Ngọc Kinh bên cạnh đều sửng sốt.
Lâm Mạc Không đang muốn ra tay với Tô Bình cũng biến sắc, vừa sợ vừa giận:
- Cậu nói bậy bạ gì đó!
Phiền Cương Liệt chưa từng nghe nói qua loại Tinh Sủng này, nhưng trước đó Tô Bình đã phát hiện ra sự khác thường, nên lúc này lời nói của cậu ta có độ tin cậy tăng lên không ít, anh ta vội vàng nói:
- Nếu như là sủng thú cấp 7, chúng ta đồng loạt ra tay cũng có thể đánh chết mà.
- Nếu như là một con thì đương nhiên có thể.
Sắc mặt Tô Bình khó coi, nhanh nói:
- Nhưng Hồn Linh Thú chỉ là ký sinh trên thân Huyết Hồn Thú, nơi có Hồn Linh Thú thường thường sẽ có Huyết Hồn Thú ẩn nấp ở gần, nếu như tôi đoán không sai, bên trong hồ kia căn bản không phải nước, mà là máu, Huyết Hồn Thú ở trong đó!
- Huyết Hồn Thú?
Nghe Tô Bình nói ra một cái tên sủng thú lạ lẫm, mấy người lần nữa sửng sốt.
- Có Hồn Linh Thú cấp 7 chuyển vận dinh dưỡng, Huyết Hồn Thú này ít nhất cũng là cấp 9, thậm chí là Vương Thú!
Tô Bình cắn răng nói.
Nếu như không phải ở nơi khai hoang này còn cần dựa vào mấy người bọn họ dò đường thì cậu đã sớm tự mình chạy đi.
- Cấp 9? Vương Thú?
Mấy chữ này trong nháy mắt khiến mọi người tỉnh táo lại, mặc dù không biết vì sao Tô Bình lại biết những chuyện này, nhưng nhìn thấy Khoa Đa Sâm Mãng Thú nơi xa đau đớn giãy dụa, mấy người đều không rét mà run.
Khoa Đa Sâm Mãng Thú hung hãn như vậy, nhưng vừa đối mặt đã bị đánh bại, đây tuyệt đối là một sinh vật cực kỳ nguy hiểm.
- Đi!
Phiền Cương Liệt quyết định thật nhanh.
Lâm Mạc Không sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Các anh muốn bỏ sủng thú của tôi lại sao?
- Chuyện này...
Phiền Cương Liệt nhất thời không biết nên trả lời thế nào, Lâm Mạc Không là được anh ta mời tới, nếu bây giờ bỏ sủng thú của anh ta chạy trốn, chuyện này mà bị truyền đi thì quá khó nghe.
- Đồ xấu xa, có phải cậu lấy việc công báo thù riêng không? Cố ý để sủng thú của tôi chết trong vô vọng?
Lâm Mạc Không trực tiếp đưa mắt nhìn sang Tô Bình, ánh mắt lộ ra sát ý điên cuồng.
Tô Bình không căn bản không để người này vào mắt, thấy anh ta nhiều lần chậm trễ, sát ý trong lòng cậu cũng bạo phát, ánh mắt bén nhọn gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ta:
- Anh không muốn chết liền câm miệng cho tôi.
- Cậu!
Khuôn mặt Lâm Mạc Không dữ tợn, trong nháy mắt rút đao.
Nhưng vào lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng nước bì bõm.
Mấy người vội vàng nhìn lại, chợt thấy một nửa thân thể Khoa Đa Sâm Mãng Thú đã rơi vào trong hồ, khiến bọt nước nổi lên.
Ngay sau đó, đột nhiên từ trong hồ nước xuất hiện ba đầu xúc tu huyết sắc (màu máu) to bằng con Khoa Đa Sâm Mãng Thú, chúng quấn chặt lấy thân thể Khoa Đa Sâm Mãng Thú, sau đó kéo xuống sâu trong hồ nước, cho đến khi thân thể nó hoàn toàn biến mất.
- Chuyện này...
Lâm Mạc Không ngẩn ra.
Vào lúc này, anh ta cảm giác được ý thức của mình kết nối với Khoa Đa Sâm Mãng Thú đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Trước khi nó chết, anh ta chỉ cảm nhận được cảm giác rất sợ hãi từ trong ý thức của Khoa Đa Sâm Mãng Thú truyền lại.
- Đi mau!
Tô Bình chỉ nhìn một chút liền nhận ra thật đúng là Huyết Hồn Thú, cậu không nhiều lời, xoay người liền chạy.
Ba người Phiền Cương Liệt, Lý Ưng cùng Phạm Ngọc Kinh thấy Tô Bình dẫn đầu chạy, cũng theo bản năng chạy đi theo, trong lòng ai nấy đều bàng hoàng.
Lâm Mạc Không lấy lại tinh thần, sắc mặt cực kỳ khó coi, khuôn mặt biến ảo một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng đuổi kịp bọn người Phiền Cương Liệt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận