Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Sủng Thú Siêu Thần (Dịch)
  4. Chương 63: Cầu Cứu

Sủng Thú Siêu Thần (Dịch)

  • 175 lượt xem
  • 1711 chữ
  • 2023-11-19 21:59:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đi thôi.

Lý Ưng đi ở phía trước dẫn đường, đám người họ đi theo sau lưng Lý Ưng, đề phòng bốn phía.

Đường núi phụ cận ngọn núi cao lớn này gồ ghề nhấp nhô, có dấu chân của cự thú (thú khổng lồ), lại có vết tích chiến đấu của Tinh Sủng. Mà trong những cái lỗ to nhỏ dưới mặt đất cũng không phải chứa nước mưa, trong đó ngập tràn máu tươi đậm đặc đã chuyển sang màu đen, bên trong đã sinh ra bệnh khuẩn, bốc ra mùi hôi thối...

Cho dù đám người Phiền Cương Liệt đã trải qua biết bao chiến trường cũng bị mùi gay mũi như vậy hun đến nhăn mũi chau mày.

Tô Bình để tiểu Khô Lâu đi theo sát bên người mình, đề phòng bị đột kích bất ngờ.

Đây là...

Không đi được bao lâu thì bỗng nhiên Lý Ưng dừng lại. Ánh mắt anh ta nhìn chăm chú đống nham thạch màu nâu bị gió cát bào mòn lởm chởm phía trước. Nơi đó có một cánh tay rũ ra cụp xuống, cổ tay có mang một loại bao tay làm bằng kim loại đen.

Sắc mặt Phiền Cương Liệt hơi đổi, hơi suy nghĩ một chút rồi để cho Đa Nhĩ Hầu tiến lên xem xét. Đa Nhĩ Hầu nhảy nhót đi đến trước cánh tay kia, xem xét một hồi, đúng là một khúc cánh tay bị cụt. Phiền Cương Liệt cầm lấy cánh tay Đa Nhĩ Hầu mang về, lật qua lật lại nhìn một hồi, sắc mặt khó coi:

-Là người của những chiến đội khác, đây là bao tay Hắc Vân Kim, kẻ có thể mua được loại bao tay tốt như vậy thì chắc chắn thực lực không hề yếu...

Lâm Mạc Không và đám người Phạm Ngọc Kinh cũng nhận ra loại bao tay này, sắc mặt chợt biến. Chủ nhân của cánh tay này rất có thể là một Chiến Sủng Sư cao cấp, hoặc là Chiến Sủng Sư cấp 6 giàu có, ấy thế mà chết ở chỗ này. Có thể thấy được nhất định anh ta đã gặp phải tình huống nguy hiểm cực kỳ, ngay cả cơ hội bỏ chạy giữ mạng cũng không có.

Tô Bình để ý tới vết đứt trên cánh tay, trong lòng máy động, nói:

Đưa tôi xem một chút.

Phiền Cương Liệt khó hiểu, nhưng vẫn đưa cánh tay cụt này cho Tô Bình.

Cậu mà cũng biết loại bao tay này.

Lâm Mạc Không thấy Tô Bình như đang giả bộ quan sát cánh tay, khẽ cười lạnh.

Tô Bình cầm cánh tay cụt, nhìn kỹ chỗ đứt, tròng mắt chợt co lại, nhưng trong khoảnh khắc đã khôi phục như thường. Cậu vờ xem như không có việc gì, tiếp tục quan sát độ cứng của cánh tay và mức độ tổn hại rất nhỏ của bao tay, lật tới lật lui một hồi liền trả lại cho Phiền Cương Liệt.

Có phát hiện được gì không?

Phiền Cương Liệt dò hỏi, anh rất xem trọng ý kiến của Tô Bình, dù sao trước đó Tô Bình đã cảnh báo mối nguy mà bọn họ không phát hiện ra được. Hơn nữa đi cả đoạn đường dài tới đây, anh lưu ý Tô Bình đối mặt với hoàn cảnh ác liệt quanh đây mà sắc mặt vẫn như thường. Nếu là một Khai Hoang Giả lâu năm có biểu hiện như vậy cũng bình thường. Nhưng đối với một lính mới chưa từng đi khai hoang mà nói, Tô Bình là một kẻ rất khác lạ!

Có điều, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, anh cũng không tiện đi dò hỏi, miễn cho đắc tội trở mặt thành thù.

Không có gì cả.

Vẻ mặt Tô Bình vẫn như thường.

Lâm Mạc Không ở một bên lập tức cười nhạo.

Tô Bình khẽ liếc anh ta, bỗng nhiên vung tay ra.

Chát!

Một cái tát vang lên âm thanh chói tai.

Phiền Cương Liệt, Phạm Ngọc Kinh và Lý Ưng đều sửng sốt, kinh ngạc nhất vẫn là Lâm Mạc Không. Cảm nhận được khuôn mặt đau rát nhưng anh ta khó có thể tin đây là thật...

Mình bị tán cho một bạt tai???

Là một Chiến Sủng Sư cao cấp, anh ta có địa vị đáng tôn sùng cỡ nào, loại chiến đội hạng hai như Phiền Cương Liệt anh ta hoàn toàn có tư cách làm đội trưởng, nhưng bây giờ lại bị một thằng nhóc vô danh tát vào mặt?

Sau một giây ngây ngốc, anh ta lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt đỏ như máu, rút đao ra ngay.

Thằng khốn, ông giết mày!!!

Ba người Phiền Cương Liệt cũng phản ứng kịp, vội vàng đè tay của anh ta lại. Phiền Cương Liệt gấp gáp khuyên:

- Anh Lâm, anh Lâm, chuyện gì cũng từ từ nói, đừng động đao động thương, nơi này quá nguy hiểm. Nếu chúng tự giết lẫn nhau thì e là tất cả mọi người khó giữ được tính mạng.

Lâm Mạc Không tức nổ phổi, mình là người bị tát, lại kêu mình có gì từ từ nói?

Anh ta liều mạng muốn rút đao, nhưng bàn tay bị Phiền Cương Liệt kiềm lại thật chặc, nhất thời nửa khắc không thể rút ra. Việc này lại khiến cho anh ta thầm giật mình, không nghĩ tới sức lực của Phiền Cương Liệt lại lớn như vậy. Cùng là cấp 7 như nhau nhưng đối phương lại mạnh hơn so với mình một bậc!

Lý Ưng và Phạm Ngọc Kinh cũng bị dọa phát sợ, vội vàng tiến lên ngăn cản, chắn ở giữa Lâm Mạc Không và Tô Bình, không cho bọn họ đánh nhau.

Cậu Tô, có chuyện gì cũng từ từ, sao lại đánh người.

Phạm Ngọc Kinh nhìn thấy biểu cảm bình thản của Tô Bình thì nóng nảy thay cho cậu, đối phương là một Chiến Sủng Sư cấp cao đấy, không phải nhân vật mà cậu có thể đắc tội được.

Đúng vậy đó.

Lý Ưng ở kế bên cũng sợ hãi không thôi, không nghĩ tới Tô Bình nhìn như một đứa học sinh da trắng thịt mềm lại có tính tình táo bạo như thế, nói đánh người là đánh liền, hơn nữa lại đánh tên Chiến Sủng Sư cấp cao...người mà ngay cả bọn họ đều phải nịnh nọt vỗ mông ngựa.

Là anh ta tự tìm.

Tô Bình lạnh nhạt nói, mặc dù hoàn cảnh chung quanh khá là nguy hiểm, việc chiến đội xảy ra nội chiến rất bất lợi cho việc sinh tồn, hơn nữa dễ bị người khác đánh lén. Nhưng người này chắc chắn đã có thành kiến với mình, nếu có cơ hội sẽ âm mình một phen, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đã như vậy thì không cần phải đắn đo cái quái gì nữa.

Vả lại, tình hình trước mắt không cho phép đánh nhau. Cho dù cậu ra tay thì đám Phiền Cương Liệt tất nhiên sẽ lôi kéo ngăn trở. Lùi thêm bước nữa, cho dù có đánh nhau thì cậu cũng không sợ, vừa vặn có thể thuận tay tiêu diệt kẻ này tránh việc về sau sẽ phát sinh chuyện xấu.

Đối với thứ có khả năng uy hiếp đến mình, bóp chết từ trong trứng nước là biện pháp bớt việc nhất.

Hả.

Nghe Tô Bình nói như thế, Phạm Ngọc Kinh và Lý Ưng đều rất ngạc nhiên, đích thật là Lâm Mạc Không giễu cợt trước, nhưng chỉ vì thế mà ra tay đánh đối phương sao, lá gan cậu ta quá lớn đi? Chẳng lẽ không sợ kết thành tử thù sao?

Mày!

Lâm Mạc Không tức giận đến mức muốn nổ mạch máu, cố sức rút đao. Nhưng tay của Phiền Cương Liệt vẫn đè chặt lại như cây kìm sắt, quả thực là không có cách nào rút ra.

Anh Lâm, chuyện này là Tô Bình không đúng, ta thay cậu ta xin lỗi anh, trước tiên hãy hoàn thành nhiệm vụ rồi lại tính, có được hay không?

Phiền Cương Liệt cố khuyên.

Lâm Mạc Không tức giận trợn trừng mắt nhìn đối phương. Anh ta cũng biết Phiền Cương Liệt sẽ không để anh ta và Tô Bình đánh nhau ở đây, nếu lỡ mà dẫn tới quái vật gì thì bọn họ chết chắc.

Có lẽ đối phương đó đã đoán được điểm này mới dám ra tay với mình. Nói cách khác một cái tát này xem như chịu không rồi...

Đáng chết, tất cả đều đáng chết, dù băm họ thành muôn mảnh cũng không đủ!

Lâm Mạc Không gào thét trong lòng, lửa giận tràn ngập, anh ta siết chặt cây đao trong tay khiến cho gân xanh nổi lên, sau một hồi kiệt lực nhẫn nại mới chậm rãi buông lỏng.

Anh ta âm trầm nhìn thoáng qua Tô Bình, xoay người nói:

Mối thù này tôi sẽ nhớ kỹ, một khi trở lại căn cứ sẽ giải quyết...!

Ngoài miệng anh ta nói trở lại căn cứ mới thanh toán, nhưng thật ra thì anh ta cố ý nói như vậy, mục đích là để cho Tô Bình hiểu lầm, cho là anh ta sẽ không giở trò trong suốt chuyến hành động lần này.

Phiền Cương Liệt thấy Lâm Mạc Không nhịn xuống, thở phào một hơi, sau đó nói với Tô Bình:

Cậu Tô, cậu không thể xúc động như thế nữa, bằng không thì tôi sẽ không giúp cậu.

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh ta, Tô Bình mỉm cười:

Đi thôi.

Đối với thái độ như chẳng có việc gì của Tô Bình, Phiền Cương Liệt rất đau đầu, nhưng không thể làm gì khác hơn đành nói:

Lên đường thôi, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trở về!

Lý Ưng với Phạm Ngọc Kinh liếc nhìn nhau, cả hai than thầm trong lòng một tiếng.

Lý Ưng vẫn đi ở phía trước đội ngũ để mở đường. Cũng không lâu lắm thì bọn họ nhìn thấy thật nhiều tay chân đứt gãy trên mặt đất, hẳn là của chiến đội khai hoang khác.

Thông qua số lượng tay cụt chân cụt có thể thấy được có ba bốn người chiến đấu, trong đó còn lưu lại một cái sọ đang bị lũ côn trùng nhỏ xíu gặm đến biến hình...

-Tất cả cẩn thận!

Những thi thể này gián tiếp gõ cảnh cáo cho mọi người, tất cả hết mức đề phòng.

Vèo!

Đột nhiên, đoạn dốc ở khu rừng phía trước bay ra một luồng khói hiệu màu sắc rực rỡ.

Là tín hiệu cầu cứu!

Phiền Cương Liệt thấy vậy khuôn mặt biến sắc, vội vàng thúc giục:

- Nhanh đi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top