- Gọi chúng tôi tới làm gì?
Chiến đấu vừa kết thúc, mọi người vẫn còn tiếp tục ăn mừng say sưa, Tô Bình cùng Tô Yến Dĩnh còn chưa kịp xuống đài liền bị một trong những lãnh đạo của học viện mời xuống văn phòng, nói có đại (lớn )nhân vật muốn gặp bọn họ.
Tô Yến Dĩnh mơ hồ đoán được “đại nhân vật” trong miệng ông ta là ai, dù sao cô cũng từng tiếp xúc qua trước đó, hơn phân nửa là vì Lôi Quang Thử của cô biểu hiện vô cùng tốt, khiến bọn họ càng thêm coi trọng.
Trong lòng cô rất kích động và khẩn trương, lần này biểu hiện của Lôi Quang Thử quả thực nằm ngoài dự liệu của mình, vốn cho rằng có thể không thua khó coi là thoả mãn lắm rồi, nhưng mà không hề nghĩ tới rằng nó có thể bộc phát ra chiến lực hung ác như vậy.
Khoảng thời gian này cô không hề huấn luyện bất kỳ cái gì, cũng không có đưa cho Tô Bình bồi dưỡng, chuyện này chỉ có thể giải thích là Lôi Quang Thử đã có chiến lực khủng bố to lớn như vậy ngay từ đầu.
Giết sủng thú cấp 7 hệ Long a!
Đây là nghịch thiên cỡ nào, nghĩ đến bản thân chỉ tốn có 10 ngàn tinh tệ liền thu hoạch được món hời to lớn như vậy, trong lòng cô càng thêm cảm kích Tô Bình, khó mà nói nên lời.
Nghĩ đến Tô Bình, cô quay đầu nhìn lại, ngay lập tức kinh ngạc, chỉ thấy Tô Bình đã ngồi ngay trên chiếc ghế sô pha trong phòng làm việc, tự rót cho mình một chén trà, tự rót tự uống, vô cùng tự tại.
Đây chính là văn phòng của phó hiệu trưởng đó!
Đại nhân vật lúc nào cũng có thể tiến vào, ngay cả khi cô đứng vẫn có cảm giác tư thế không đúng có chút ngại ngùng, trong lòng vô cùng khẩn trương, thế mà Tô Bình lại tự nhiên như ở nhà?
- Anh, anh mau đứng dậy đi.
Tô Yến Dĩnh vội vàng nói, nếu để lại ấn tượng xấu trong lòng đại nhân vật kia, rất có thể Tô Bình sẽ mất đi cơ hội, thậm chí còn có thể bị ném ra ngoài cửa.
Tô Bình đang đánh giá cách bày trí của phòng làm việc này, ánh mắt dừng lại ở bức tranh Tử Linh Thần Phượng trên vách tường, cảm giác nét vẽ của bức tranh này không tệ, sinh động như thật, cùng với bức tượng đá ngoài cửa học viện, đoán chừng đều đến từ bàn tay của một vị đại sư, đáng tiếc là khí thế của Tử Linh Thần Phượng hơi kém một chút, nhưng mà dù sao cũng chỉ là Vương Thú, cũng không cần yêu cầu quá cao.
Nghe tiếng Tô Yến Dĩnh, Tô Bình quay đầu nói:
- Làm gì?
- Những đại nhân vật kia lúc nào cũng có thể đến, để bọn họ trông thấy bộ dạng này của anh không tốt lắm đâu.
Tô Yến Dĩnh vội vàng nói, thanh âm cũng giảm thấp xuống, sợ đại nhân vật có thể sẽ tiến vào bất kỳ lúc nào.
Tô Bình còn tưởng rằng cô ta tìm mình có việc, đang chuẩn bị, nghe xong lời này, cái mông lại ngồi xuống ghế, thuận miệng nói:
- Có gì không tốt, bọn họ chủ động mời tôi tới, lại bắt tôi phải chờ, như vậy đã là thất lễ rồi, với lại tôi cũng không có yêu cầu gì với bọn họ, nếu một lúc nữa còn không đến thì tôi không chắc là mình sẽ rời đi hay không.
Tô Yến Dĩnh bị cậu nói vậy hơi tức ngực, im lặng một chút, nhưng ngẫm lại mấy đại nhân vật chủ yếu là đến tìm cô, lại không quen biết Tô Bình, Tô Bình không biểu hiện tốt cũng không ảnh hưởng gì đối với anh ta, thôi thì mặc kệ anh ta.
- Đến rồi.
Bỗng nhiên lỗ tai Tô Bình khẽ động, nói với Tô Yến Dĩnh.
Tô Yến Dĩnh sửng sốt một chút, lập tức nghe được tiếng bước chân, trong lòng hoảng loạn, vội vàng đứng vững ngay bên cạnh ghế sô pha, không dám đụng vào, điều này khiến người ta cảm thấy cô là người rất an phận.
Đối diện với mấy đại nhân vật, cô cảm giác giống như đang tham gia phỏng vấn, không bao giờ hết lo lắng.
Két một tiếng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiếng bước chân đi vào được mấy bước liền dừng lại đứng ở cửa, tựa như đang dò xét người trong phòng.
- Phó, phó hiệu trưởng!
Tô Yến Dĩnh nhìn thấy mấy người đẩy cửa vào, từng người đều tản ra khí thế mãnh liệt, khiến áp lực tâm lý của cô đột ngột tăng cao, giống như bị một ngọn núi cao đè xuống, thở không nổi, nhưng dù sao cô cũng là người đã trải qua rèn luyện của học viện, tố chất tâm lý đã được rèn luyện qua, lập tức gật đầu cười nhẹ.
Đám người đó đối với thái độ của cô có chút thưởng thức, mỉm cười gật đầu đáp lại, sau đó ánh mắt nhìn vào trong phòng tìm kiếm một bóng người khác, nhưng không nhìn thấy, khi ánh mắt lướt qua ghế sô pha, mới nhìn thấy nửa cái đầu.
Không ít người hơi nhếch khóe miệng lên, đối phương hơn phân nửa là muốn lười biếng nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng bị bọn họ bắt tại trận, đoán chừng đợi lát nữa phản ứng lại sẽ lập tức đứng dậy, lúng túng, nghĩ tới đây, bọn họ hiểu ý cười một tiếng.
- Vị bạn học này...
Đổng Minh Tùng ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho đối phương bọn họ đã tới, thuận tiện cho một cái ánh mắt giáo huấn để cậu ta ra ngoài mở cửa, sau đó mới muốn nói đến chuyện chính.
Đối phương cũng đã đến, Tô Bình cũng đứng dậy, tiếp tục ngồi sẽ lộ ra không có giáo dưỡng, đây cũng là lễ phép cơ bản, cậu nhìn lướt qua đám người, trừ ông lão tuổi tác lớn nhất kia, đằng sau có tất cả bảy người, trong đó người tuổi tác lớn nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, cơ thể của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có vết sẹo, không phải trên gương mặt thì chính là trên cánh tay, có người tựa như còn bị cắt đứt mũi, nhìn qua giống như là mũi vểnh lên trời, đã buồn cười lại có chút doạ người, tiểu bằng hữu nhìn thấy tuyệt đối sẽ khóc.
- Xin chào.
Tô Bình gật đầu chào hỏi.
Nhìn thấy Tô Bình bình thản tự nhiên, Đổng Minh Tùng cùng bảy vị Khai Hoang Giả lại ngẩn người, phản ứng này cùng suy nghĩ bọn họ khác biệt hoàn toàn, hơn nữa nhìn biểu cảm của Tô Bình, hình như cũng không nhận ra Đổng Minh Tùng.
Ngay cả phó hiệu trưởng cũng không nhận ra?
Sắc mặt mọi người khẽ biến đổi, lập tức ý thức được, người này hẳn là không phải học viên ở đây?
Đổng Minh Tùng cũng nghĩ đến điểm ấy, trong lòng trầm xuống, ông ta thu hồi ý cười, biểu cảm nghiêm túc :
- Đồng học, cậu có phải là học viên trong trường này không?
- Không phải.
Tô Bình lắc đầu.
Đám người liếc qua nhau, trong đôi mắt không ngừng lấp lóe.
Ánh mắt của Đổng Minh Tùng từ mong đợi trong nháy mắt ảm đạm phai mờ, đáy lòng lạnh xuống, không phải học viên ở đây, ông ta không có quyền lực phân phối đối phương, mà đối phương đi đến chiến đội nào, phát triển như thế nào, cũng không có quan hệ gì cùng nơi này, không có cách nào mang thêm lợi ích cho học viện.
Như vậy, ông ta lập tức biến thành người ngoài cuộc rồi.
- Vị bạn học này, xem tuổi tác của cậu hẳn là học viên năm nhất đi, cậu đang ở học viện nào?
Một cô gái tóc đỏ thẫm lên tiếng hỏi.
- Không có học qua, học viện xã hội có tính không?
Tô Bình nói ra.
- Không học qua?
Đám người sửng sốt, Đổng Minh Tùng đang tâm trạng mất mát cũng sửng sốt, trước đó bọn họ có thảo luận qua thực lực cùng thiên phú của Tô Bình không kém Diệp Hạo, còn trẻ như vậy đã rất có triển vọng, thế mà chưa từng đi học?
Đôi mắt của Đổng Minh Tùng bỗng nhiên sáng lên, vội vàng nói:
- Vị bạn học này, cậu tên gì, cậu có hứng thú đến học viện của chúng tôi tu luyện không, hoàn toàn miễn học phí, bao ăn bao ở, có ký túc xá riêng cho học sinh, chờ đến khi tốt nghiệp xong, học viện còn thưởng cho cậu một con Tinh Sủng non huyết thống cấp cao, nếu như biểu hiện của cậu xuất sắc, thậm chí có thể nhận được một con Tinh Sủng trưởng thành cấp cao!
- Thế nào, nếu cậu muốn tới, tôi ngay bây giờ cấp thủ tục nhập học cho cậu, ngày mai có thể đến trường luôn!
Ông ta nói vô cùng nhanh, bảy vị Khai Hoang Giả đều sửng sốt, chờ đến lúc phản ứng lại, lập tức thầm mắng lão hồ ly, hung hăng liếc mắt trừng ông ta một cái, nếu như ánh mắt chính là mũi tên, giờ phút này sau lưng Đổng Minh Tùng đã bị đâm thành con nhím rồi.
Tô Yến Dĩnh ở bên cạnh cũng sửng sốt, tình huống này là như thế nào? Phó hiệu trưởng lại mời Tô Bình nhập học? Còn hoàn toàn toàn miễn học phí, bao ăn bao ở? Có ký túc xá riêng cho học sinh? Tốt nghiệp còn được thưởng sủng thú trưởng thành cấp cao?
!!!
Những phúc lợi này cô chưa từng nghe qua!
Xem như học viện đặc biệt chiêu sinh, được miễn giảm hoàn toàn học phí đã cao nhất rồi, nhưng cũng không đến mức lấy sủng thú cấp cao ra làm phần thưởng tốt nghiệp, như vậy không phải là đãi ngộ quá cao sao?
Cô vô cùng hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, hay nói phó hiệu trưởng mắc bệnh nhiều năm, hôm nay ra khỏi nhà quên không uống thuốc?
Với lại, nhân vật chính không phải cô sao, vì cái gì vừa tiến đến đều nhìn chằm chằm vào Tô Bình?
Chẳng lẽ, bọn họ biết Lôi Quang Thử là do Tô Bình bồi dưỡng không?
Nghe thấy lời của ông lão này, Tô Bình im lặng một chút, lúc trước Lạc Cốc Tuyết mời cậu ta tới làm đạo sư, ông lão trước mắt này lại mời cậu nhập học, trực tiếp xuống hẳn một bậc.
- Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Tô Bình trực tiếp cự tuyệt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận