Sau khi xác nhận thân phận của Tô Bình, Giang Hàn Tuyết hơi ngượng ngùng. Những hoài nghi trước đó thật là thất lễ, cô cúi đầu xin lỗi Tô Bình, sau đó không do dự nữa mà lập tức trả tiền mua dịch vụ bồi dưỡng chuyên nghiệp này.
Vì Tô Bình là một giảng viên cấp cao, nên cô tin những tin đồn về Lôi Quang Thử hoàn toàn có thật. Tốn một triệu là có được một sủng thú phẩm chất Lôi Quang Thử, đối với cô mà nói thì hời quá rồi!
Vì cô muốn đuổi kịp Tô Yến Dĩnh. Mặc dù trong học viện không còn cơ hội đọ sức nữa, nhưng trong khu hoang cấp C, cô có thể dựa vào sủng thú này tăng cấp nhanh chóng, góp nhặt kinh nghiệm, nhanh chóng trở thành Khai Hoang Giả chính thức.
Sau này nếu cô trở về trường họp lớp, sẽ không thua kém Tô Yến Dĩnh là bao.
Nghĩ đến đây, hai mắt cô lại sáng lên.
Nhận được thông báo đã chuyển tiền, Tô Bình khẽ gật đầu. Đây là một khoản tiền lớn, mặc dù cậu cũng vui, nhưng nhiệm vụ lần này rất quan trọng, áp lực cũng rất lớn, muốn đào tạo một sủng thú có tư chất trung thượng đẳng không phải chuyện dễ.
Cũng may có thời hạn một tháng, cậu có thể từ từ suy nghĩ.
- Gọi sủng thú của cô ra đi.
Tô Bình nói.
Giang Hàn Tuyết gật đầu, giơ tay tụ tập tinh văn mở không gian triệu hồi ra. Một bé heo ú nu màu hồng rơi xuống đất, là một con Thiên Hương Trư có huyết thống cấp 3 giống với Lôi Quang Thử, thực lực khi trưởng thành chỉ tới cấp 3.
Thiên Hương Trư là sủng thú hệ độc, có xác suất vô cùng nhỏ sẽ tiến hóa thành độc thú có huyết thống cấp 5.
Với thực lực và những trận đấu hiện tại của Giang Hàn Tuyết phải đối mặt, Thiên Hương Trư gần như không có đất dụng võ. Nhưng đây là sủng thú đã theo cô từ sớm, cô đã có tình cảm với nó. Với lại, Thiên Hương Trư có bề ngoài trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu, mặc dù bề ngoài là heo, nhưng giống như cái tên Thiên Hương Trư của nó, cơ thể nó rất mềm và sạch, không có lông, còn toả ra mùi thơm nhàn nhạt. Không giống với phần lớn sủng thú bình thường có mùi cơ thể khó ngửi, phải tắm rửa thường xuyên.
Mà mùi cơ thể của Thiên Hương Trư sẽ tự chuyển thành kịch độc khi gặp nguy hiểm để khiến kẻ thù mất mạng.
Hừm!
Thiên Hương Trư vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng bò lên, vì cấu tạo cơ thể mềm mại nên nó không dễ bị dính bụi. Nó lập tức bày ra tư thế công kích, cảnh giác nhìn người xa lạ trước mặt mình - cũng chính là Tô Bình.
Giang Hàn Tuyết nhanh chóng truyền ý thức tới, Thiên Hương Trư liền hiểu đây không phải trận đấu, lập tức ngồi bệt xuống đất, dùng móng heo nhọn nhỏ xíu gãi gãi cổ, đôi mắt đen bóng nhìn xung quanh.
Tô Bình nhìn thoáng qua rồi khẽ gật đầu, vẫn trong phạm vi có thể bồi dưỡng.
- Thời gian bồi dưỡng chuyên nghiệp lần này khoảng một tháng.
Tô Bình nói.
- Một tháng sau cô có thể đến đón nó.
- Nhanh thế sao?
Giang Hàn Tuyết ngạc nhiên.
Cô biết Thiên Hương Trư của mình có năng lực tới đâu, mặc dù cô đã huấn luyện khá tốt, nhưng cũng chỉ giúp nó hơi ưu tú so với đồng tộc mà thôi. Muốn vượt cấp chiến đấu là điều không thể, ngay cả vài sủng thú cùng cấp có tính kháng độc cao hơn một chút cũng không hạ độc được.
Muốn bồi dưỡng nó có thể đánh bại sủng thú cấp 7 trong một tháng?
Cô còn nghi ngờ có phải Tô Bình nói nhầm thời gian hay không. Cho dù là Đại Sư Bồi Dưỡng thì cũng phải tốn nửa năm, hay thậm chí là một năm trở lên chứ? Với lại, theo hiểu biết của cô về Đại Sư Bồi Dưỡng, có thể làm được chuyện này hay không vẫn còn là nghi vấn.
- Đến đó cô cứ tới đón là được.
Tô Bình không hề giải thích thêm.
Giang Hàn Tuyết thấy cậu nói vậy, trong lòng có hơi chờ mong. Tô Bình đã nói như thế, chứng tỏ đã nắm chắc chuyện này. Dù đến đấy có kéo dài thời gian cũng sẽ không quá lâu. Nghĩ đến việc sau một tháng ngắn ngủi đã có thể thu được một sủng thú cùng cấp bậc với Lôi Quang Thử, tâm trạng cô liền kích động, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại, không biểu hiện nhiều trên mặt, chỉ thầm hưng phấn trong lòng.
- Vậy tôi...em cảm ơn giảng viên trước.
Giang Hàn Tuyết mỉm cười, biểu hiện vô cùng khách khí.
Tô Bình nói:
- Chỉ cần gọi tôi là ông chủ Tô là được.
- Vâng, ông chủ Tô.
Giang Hàn Tuyết gật đầu, trông khá là ngoan ngoãn. Nếu để người trong lớp cô thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Tảng băng sơn (núi băng) xưa nay luôn mặt lạnh, thế mà cũng có lúc nghe lời như thế?
- Có muốn bồi dưỡng những con khác không? Loại sủng thú cấp trung bình thường chỉ cần 101 ngàn tệ mà thôi.
Tô Bình hỏi tiếp, tuy đã có tiền đặt cọc, nhưng mất đi một mối chẳng thà tranh thủ thêm một mối.
Giang Hàn Tuyết hơi xấu hổ nói:
- Trên người em không còn nhiều tiền lắm…
Một triệu tiền bồi dưỡng gần như đào hết của cô rồi, mặc dù còn thừa lại một chút, nhưng muốn dùng trong việc khác bao gồm cả chi tiêu hàng ngày thì không đủ.
Tô Bình bất đắc dĩ, chậc chậc, lại là một kẻ nghèo kiết xác.
Nhưng mà so với Tô Yến Dĩnh nghèo trong nghèo kia mà nói, thì Giang Hàn Tuyết vẫn coi như giàu có. Một học sinh mà lại có tiền tiêu vặt tới một triệu đã coi là người có tiền rồi.
- Có mua thức ăn cho sủng thú gì không?
Tô Bình lại hỏi.
Giang Hàn Tuyết nhìn giá cả sủng thức trên quầy kệ, ngượng ngùng nói:
- Lần sau đi, lần sau.
Tô Bình im lặng, cậu cảm thấy mình thật là thiện lương, nhưng vì sao ai ai cũng muốn lừa mình như thế, “lần sau” là đến khi nào!
- Không sao, tôi sẽ không bạc đãi nó đâu.
Thấy không còn dụ thêm được gì nữa, Tô Bình cũng không còn hứng thú nói thêm.
Giang Hàn Tuyết câm nín, đây là lần đầu tiên cô gặp được một ông chủ vừa đặt xong một đơn hàng liền đuổi khách, tốt xấu gì cô cũng là một khách hàng lớn được chứ? Giang Hàn Tuyết thầm cười khổ một tiếng rồi tạm biệt Thiên Hương Trư, giao nó cho Tô Bình.
Dưới sự trấn an bằng ý thức của cô, Thiên Hương Trư mới lưu luyến không rời ở lại trong cửa hàng.
Sau khi Giang Hàn Tuyết đi khỏi, Tô Bình lập tức hỏi hệ thống mua một bản khế ước tạm thời để ký kết với Thiên Hương Trư. Dù sao đến lúc bồi dưỡng cũng phải ký, sau này còn phải ở chung một tháng, cậu không phải chủ nhân của Thiên Hương Trư, đời nào mà nó nghe lời cậu, có khế ước sẽ dễ hơn nhiều.
- Lại đây.
Tô Bình dẫn Thiên Hương Trư tới phòng sủng thú phía sau, rồi ngồi xuống sờ lên đầu nó, cảm giác…rất tốt. Cậu ôm Thiên Hương Trư bỏ vào “Nơi nuôi dưỡng” để linh khí tẩm bổ nó trước, đến khi đi bồi dưỡng rồi mới đến mang theo.
Trở lại cửa hàng, Tô Bình ngồi sau quầy, vừa tu luyện vừa bấm mở giao diện bồi dưỡng. Bên trên hiện ra rất nhiều thứ, giao diện này chỉ có mình cậu nhìn thấy, nên không hề lo lắng sẽ bị khách hàng vào đột ngột bắt gặp.
- Chính là chỗ này sao?
Mới nhìn chưa được bao lâu đã có người vào cửa.
Tô Bình ngước đầu nhìn, giao diện bồi dưỡng trước mặt cậu cũng biến mất. Có hai cô gái dáng người nhỏ nhắn bước vào cửa hàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tò mò.
Sau khi nhìn thấy Tô Bình ngồi phía sau quầy, hai cô gái đi đến, một cô gái mặt tròn hỏi:
- Nơi này là cửa hàng Sủng Thú Tiểu Tinh Nghịch đúng không? Có phải Lôi Quang Thử có thực lực tăng đột biến do chỗ này bồi dưỡng ra?
Tô Bình nghe xong liền biết lại là học viên trong học viện, vì thế gật đầu nói:
- Không sai, hai người cũng đến bồi dưỡng sao?
Thấy Tô Bình thừa nhận, cô gái mặt tròn khẽ thở phào, đang muốn mở miệng thì tay áo bỗng bị kéo lại. Cô quay đầu nhìn, thấy bạn mình hơi sợ hãi và rụt rè, dùng ngón tay chỉ vào kệ hàng sau lưng Tô Bình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận