Đế Thính: Truyền kỳ (có thể tiến hóa)
Mệnh cách: Tai mắt Thông Thiên.
Lực lượng: 21.
Tốc độ: 21.
Thể phách: 21.
Nguyên khí: 21.
Kỹ năng thiên phú: Đế Thính, Bất Hủ kim thân, trừ tà, cửu cực.
Phối hợp trạng thái: Vòng tai.
Trước kia Chu Văn chỉ biết thuộc tính cao nhất cấp độ Truyền kỳ là 18, sau khi có Biến dị Liên Nghĩ cùng Ngân dực phi kiến, mới biết 18 không phải là cực hạn, nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua 21 diểm.
- Thần thoại sinh vật quả không tầm thường, coi như chưa tiến hóa đến Thần thoại, thuộc tính của nó không phải Phối sủng thông thường so sánh.
Chu Văn xem xét tỉ mỉ tư liệu Đế Thính thấy tai mắt thông thiên bốn chữ, được chú giải là “Dùng tai mắt nhìn ngó thiên địa”.
Đem Đế Thính triệu hoán, nó vẫn có bộ dáng đẹp đẽ, toàn thân kim quang sáng chói, như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Chỉ nhìn từ bên ngoài mà đánh giá, không thể cảm thấy sự cường đại của nó, cùng cấp độ Truyền kỳ so với Biến dị Khô Lâu Nghĩ thì nó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đem Đế Thính hóa thành vòng tai. Chu Văn nhắm mắt dùng tâm cảm thụ, ngay lập tức phát hiện vòng tai đem cho hắn thính lực mạnh hơn không biết bao lần so với trước kia.
Dù nhắm mắt lại hắn vẫn có thể nhìn được hết thảy xung quanh, hình ảnh ảnh như những hình nổi huyền phù hiện lên trong não, chỉ khác chỗ màu sắc nhìn được chỉ là màu đen trắng.
Chu Văn biết hắn không có thực sự nhìn thấy, đây là năng lực của Đế Thính.
Ban đầu, Chu Văn cứ nghĩ thính lực có lợi hại đến đâu, cũng không thể nghe được vật bất động, bây giờ mọi thứ chứng minh hắn sai lầm.
Bất luận mọi vật thể không phải độc lập tồn tại, kể cả vật bất động, chỉ cần vật khác di chuyển sẽ ảnh hưởng đến vật khác, chỉ cần thính lực đủ mạnh có thể làm được hết thảy.
Không khí lưu động khi chạm vào vật thể đứng im sẽ gây ra phản hồi, người bình thường không thể nào nghe được những phản hồi này, nhưng vòng tai Đế Thính lại cho Chu Văn khả năng nghe được, đồng thời trong đầu Chu Văn xây dựng ra hình nôỉ, hiển thị các vật xung quanh, thậm chí một số thời điểm nhìn được nhiều đồ vật hơn so với dùng mắt thường.
Trong vòng hai mươi thước. cho dù có chướng ngại vật ngăn cản, Chu Văn vẫn có thể dùng tai nghe hết thảy sau tường, như thể nhìn xuyên qua tường được ngoài trừ chỉ có hai màu đen trắng, những cái khác đều giống dùng thị giác bình thường.
Với năng lực quỷ dị của thính lực này, Chu Văn bên trong toàn bộ tiểu lâu đều có thể nghe hết thảy mọi thứ, trang bị cách âm trong tiểu lâu đều vô dụng.
Vương Lộc và An Tĩnh trong tiểu lâu, lúc này Chu Văn không muốn nghe trộm, thời điểm chuẩn bị thu hồi thính lực, lại nghe được An Tĩnh nói:
- Chu Văn vẫn không chịu luyện Xạ Nhật quyết, phải chăng lần đó ta đánh bại hắn khiến hắn tổn thương phải không. Ta làm vậy có quá đáng?
Chu Văn hơi ngẩn người, nếu không phải hắn thây rõ ràng, người nói là An Tĩnh, có đánh chết hắn cũng không tin đây là thật.
An Tĩnh cho hắn ấn tượng là người cao ngạo lãnh đạm, miệt thị hết tất cả, cao cao tại thượng, thật không thể tin được những lời ấy trong miệng An Tĩnh nói.
Chu Văn hiếu kỳ muốn nghe An Tĩnh nói tiếp, không có thu hồi vòng tai Đế Thính, tiếp tục nghe tiếp động tĩnh.
An Tĩnh ôm con gấu nhỏ nằm trên giường, như cùng gấu nhỏ nói chuyện:
- Ta thật sự không muốn làm thương tổn hắn, ta chỉ muốn chứng minh bản thân cho ông ngoại biết, lựa chọn ban đầu của mụ mụ là đúng, cho mọi người biết ta ưu tú nhất, so với thiên tài trong miệng ông ngoại ưu tú hơn thôi. Ta biết Chu Văn vô tội nhưng ngoài cách đánh bại hắn ta không có biện pháp khác, ta không cố ý đả kích hắn.
- Gấu nhỏ, ngươi nói xem làm thế nào để hắn tỉnh lại?
An Tĩnh dừng một chút, nói tiếp:
- Ta cũng không quan tâm hắn, nếu hắn không tấn thăng Truyền lỳ thì đánh bại hắn không còn ý nghĩa nữa. Ta muốn đánh bại hắn lúc hắn mạnh nhất, kiêu ngạo nhất., lúc đó ta sẽ cho mọi người biết ai mới là ưu tú nhất.
Chu Văn nghe đến đó không muốn nghe tiếp, thu hồi vòng tai Đế Thính.
Hắn hiện tại cũng biết lý do gì mà An Tĩnh nhắm vào hắn, thực sự không phải vì Chu Lăng Phong kết hợp cùng Âu Dương Lam, không phải đơn thuần vì cái danh ngạch thể chất đặc thù kìa.
Có điều Chu Văn không quan tâm An Tĩnh lắm, hắn chỉ mong từ nay về sau cô ả không làm phiền hắn là được, hai người nước sông không phạm nước giếng.
Hiện tại Chu Văn chỉ muốn yên lặng chơi game, những chuyện khác càng ít càng tốt.
Như thường ngày hắn đảo qua hết các BOSS của Phó bản nhỏ một lần, đảo đến lần thứ hai thì tiếng chuông cửa vang lên.
Chu Văn mở cửa thấy Lý Huyền lâu ngày không gặp tới.
Lý Huyền đắc ý, vừa vào cửa vỗ bả vai Chu Văn nói:
- Tiểu quỷ, về sau trong học viện có ta bảo kê ngươi, ai khi dễ báo tên ta, ta liền cho hắn biết tay.
- Ngươi có phải bị bệnh không?
Chu Văn mở tay Lý Huyền ngồi xuống ghế salon, rót cho mình một ly bổ huyết trà rồi chậm rãi uống.
Lý Huyền đương đương đắc ý bên cạnh Chu Văn ngồi xuống, ôm bả vai hắn, đè nén nội tâm đang hưng phấn, thấp giọng nói:
- Lão Chu, hôm qua ta cuối cùng thành công lên cấp Truyền kỳ, ngươi đoán xem Truyền kỳ mệnh cách ca ca là gì?
- Không đoán, không hứng thú.
Chu Văn nhâm nhi bổ huyết trà nói.
Lý Huyền lại hưng phấn nói:
- Chắn ngươi cũng không đoán được, ca ca không ngại nói cho ngươi, Truyền kỳ mệnh cách của ta gọi là Bất Hủ chiến thần, ngầu không? Nghe tên đã biết mệnh cách này trâu bò, vô địch rồi. Những tên như Dương Liệt kia, ta đứng đấy không hoàn thù mặc hắn đánh thoải mái chẳng lay động được ta.
Lý Huyền hưng phấn nhảy lên ghế salon, trong ánh mắt mang theo sự khinh thường, bày ra cái thế ngạo thi quần hùng, vô địch thiên hạ.
Nhưng hắn vừa nói xong liền bị linh dương đang nằm trên ghế salon đạp xuống.
Bành!
Linh dương đã coi ghế sô pha là giường của nó, Lý Huyền dám đeo giày trên giường nó nhảy nhót nó làm sao chịu được.
Lý Huyền bị linh dương đạp xuống đất, xương ngực vỡ nát, trong miệng máu tươi không ngừng trào ra.
- Nó không phải là linh dương sao?
Lý Huyền nằm co gắp trên mặt đất, kinh hãi nhìn kinh dương, trên mặt không thể mọi chuyện diễn ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận