Chu Văn mở ra Liên Hoa Phật thể sau lưng xuất hiện Ngân dực, chốc lát lui hơn mười mét, nắm tay trái đánh nát khối xi măng cốt thép.
Ầm ầm!
Chu Văn thấy một con Lục Lân quái xà từ trên lỗ rách trên trần lao xuống, khiến giá sách thư viện nát bấy, mảnh gỗ cùng mảnh giấy bay khắp nơi, mặt đất bị phát nát thành cái lỗ to.
Chu Văn thoát ra khỏi đống giá sách, những mảnh vụn bắn tung tóe không làm thương tổn gì đến hắn.
Lục Lân quái và to lớn vô cùng, dài hơn trăm mét, thân thô to như vậc nước, trên lưng lại còn mọc ra một đôi cánh vây cá to lớn.
Trong thư viện học sinh né tránh, hét loạn lao ra bên ngoài thư viện, Chu Văn không biết tình huống như thế nào, chuẩn bị chạy ra khỏi thư viện, thì thấy cự và há miệng muốn nuốt sống học sinh bên cạnh.
Học sinh kia quá gần cự xà, bắp chân bị thanh thép xuyên qua, thân thể bị găm trên mặt đất, nhất thời không thể chạy thoát khỏi.
Chu Văn nhìn thoáng qua, phát hiện sinh viên đó là Phương Nhược Tích, Ngân Dực Phi Nghĩ ngay lập tức phi ra ngoài biến thành một đạo lưu quang, lao đến cứu Phương Nhược Tích ra khỏi trước miệng rắn.
Ngân Dực Phi Nghĩ đem Phương Nhược Tích đang thụ thương, bay trở lại chỗ Chu Văn, Lục xà thẹn quá hóa giận liền lao tới.
Chu Văn đang có ý định chạy trốn thì nghe được tiếng súng, hàng loạt binh lính theo lỗ rách nhảy xuống, tay cầm súng tiểu liên, xả đạn liên tục vào cự xà.
Đừng nói là đạn, ngay cả bom hạt nhân đối với Dị thứ nguyên sinh vật gây tổn thương chỉ có hạn, thậm chí có trường hợp xúc tiến Dị thứ nguyên sinh vật tiến hóa.
Binh lính bắn đạn liên tục trên thân rắn, bắn xuyên qua lân phiến của nó, cự và đau đớn muốn chạy trốn.
Nhưng chạy trốn bây giờ hơi trễ, hỏa lực bắn xuyên phá, qua mấy chục giây khiến đầu cự và hung mãnh toàn thân như tổ ong.
- Văn thiếu gia, ngài không sao chứ?
Một sĩ quan trẻ tuổi thấy Chu Văn vội vàng hỏi thăm.
- Ta không sao?
Chu Văn nhận ra tên sĩ quan kia, hắn là phó quan An Sinh.
- Không có chuyện gì tốt rồi, Văn thiếu gia ngài đi về trước, nơi này còn nhiều chuyện phải giải quyết.
An Sinh gọi hai tên lính, bảo chúng hộ tống Chu Văn cùng Phương Nhược Tích rời thư viện.
Phương Nhược Tích thụ thương, thanh thép còn cắm trên bắp chân, vừa bước ra khỏi thư viện đã có đội chữa thương của học viện tới, Phương Nhược Tích được mang đi cấp cứu.
- Cám ơn người, Chu Văn, trước kia ta đối với người như vậy, người còn mạo hiểm cứu ta.
Phương Nhược Tích nằm trên kệ, nhìn Chu Văn nói, Phong Thu Nhạn vẫn còn canh cánh chuyện không thể cùng Chu Văn lập tổ đội thi đại học.
- Tiện tay mà thôi, đổi thành những người khác, ta vẫn sẽ cứu, ngươi không phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Chu Văn nói xong liền xoay người rời đi.
Bác sĩ trung niên bên cạnh đang xử lý vết thương cho Phương Nhược Tích nghe Chu Văn nói như vậy, xém chút bật cười, thấy gương mặt thất thần của Phương Nhược Tích, bèn nói:
- Cô gái, loại đàn ông này đừng nên để ý tránh khỏi về sau bị hắn làm tức chết.
Phương Nhược Tích mặt đỏ nói:
- Chúng ta chỉ là bạn học bình thường, ngài đừng suy nghĩ nhiều.
Sự tình phát sinh tại thư viện đưa tới oanh động không nhỏ trong Tịch Dương học viện, các học sinh thảo luận ầm ĩ về chuyện này.
Học viện đưa ra nhanh lý do giải thích sự việc, có tội phạm khống chế phối sủng chạy trốn, khi quân đội đuổi bắt mới vào học viện, tội phạm nhân cùng Phối sủng đều bị quân đội tại chỗ bắn chết.
Chu Văn tận mắt chứng kiến, cảm thấy điều này không có khả năng, cự và kia dường như không có chủ nhân, giống Dị thứ nguyên sinh vật hoang dã hơn.
Ban đầu Chu Văn cảm thấy điều đó không có khả năng, dù Dị thứ nguyên sinh vật không có khả năng rời khỏi Dị thứ nguyên lĩnh vực, nhưng nghĩ đến trường hợp của con linh dương trong ký túc xá, Chu Văn nghĩ không phải không có khả năng.
“Nếu tất cả Dị thứ nguyên sinh vật đều có thể ra khỏi Dị thứ nguyên lĩnh vực thì thế giới loài người không biết sẽ như thế nào?" Chu Văn nghĩ mà không khỏi rùng mình một cái.
Cường giả nhân loại trong mấy chục năm gần đây không ngừng tăng lên nhiều, cấp độ Sử thi không còn hiếm thấy nữa, nhưng so sánh với những Dị thứ nguyên sinh vật kia thì chẳng tính là gì.
- Không nói xa, như Tiểu Phật tự cũng núi Lão Quân không có lộ ra Dị thứ nguyên sinh vật, nếu không nhân loại khó có mà địch nổi.
Ở địa cầu còn rất nhiều chỗ giống như vậy.
“Nếu quả thật có một này bị thứ nguyên sinh vật có thể ra khỏi Dị thứ nguyên lĩnh vực, chỉ sợ đây là ngày tận thế của nhân loại, nhất định phải có đủ thực lực mới có thể sinh tồn được". Chu Văn cảm thấy ngày đó cũng không xa, trường hợp linh dương cũng cự xà xuất hiện, khiến hắn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.
“Nói chung vẫn phải cần có lực lượng cường đại mới được." Chu Văn càng muốn tăng thực lực của bản thân, ít nhất nếu tai nạn giáng xuống vẫn có chút vốn liếng để sống sót.
Trở lại ký túc xá, Chu Văn dự định tắm rửa vì toàn thân bám đầy bụi đất, sau đó tiếp tục chơi game.
Thời điểm cởi quần áo, lại phát hiện bên trong vạt áo của hắn, biết lúc nào dính một vỏ ốc biển to bằng quả trứng gà.
Vỏ ốc có đủ màu sắc hết sức xinh đẹp, Chu Văn tiện tay đem dứt xuống, ban đầu định ném đi, nhưng cầm trong tay xem xét lại, lại hơi ngẩn ra.
Bên trong cái vỏ ốc biển kia, vậy mà chứa đầy nước biển xanh lam, đột nhiên nước biển gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài, tại trung tâm có đồ vật gì đó đang từ từ nổi lên.
Chu Văn trong lòng cảnh giác, nhanh chóng vứt bỏ vỏ ốc biển, đồng thời triệu hoán Phối sủng cùng tự thân hợp thể, chuẩn bị xong tư thể chiến đấu.
Cái vỏ ốc biển bị Chu Văn ném đi, lăng không trên không trung, bên trong xuất hiện thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp chui ra.
Đó là một người cá, như sinh vật Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, có mái tóc quăn màu vàng, lỗ tai giống như vậy cá, đôi mắt xanh lam như nước biển, chứa mị lực.
“Đây là Mỹ nhân ngư hay hải yêu”. Chu Văn khẽ nhíu mày, hiện tại hắn có khả năng khẳng định đây tuyệt đối là Dị thứ nguyên sinh vật hoang dã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận