- An tĩnh, ngươi có thể mang chúng ta đi vào sao?
Chu Văn đem ánh mắt hướng về phía An Tĩnh, lúc này hắn cũng bất chấp rất nhiều.
Hiện tại Chu Văn sợ hãi quân đội đã đem thi thể giải phẫu, khi đó tất cả đều xong rồi.
- Có thể có điều ta có một điều kiện.
An tĩnh nghĩ nghĩ nói.
- Ta đáp ứng cùng người chiến một trận, hiện tại lập tức mang ta đi vào.
Chu Văn lập tức nói.
- Ta chưa nói muốn cùng người chiến một trận.
An tĩnh lại có chút ngoài dự kiến, Chu Văn nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Chu Văn nhíu mày nói.
- Ta hiện tại còn không có nghĩ ra, coi như người thiếu ta một điều kiện, chờ ta nghĩ kỹ rồi lại nói cho ngươi.
An tĩnh nói xong, cũng không có chờ Chu Văn thúc giục, trực tiếp đi tới cổng lớn.
- Chào tiểu thư, xin mời đưa ra giấy thông hành.
Hai binh lính rõ ràng nhận ra thân phận An Tĩnh, mặc dù đã hành lễ, thế nhưng vẫn không để An Tĩnh đi vào.
An Tĩnh dường như sớm biết có chuyện như thế này, nên nàng không có phản ứng đặc biệt gì. Nàng lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận thông hành, sau đó binh lính mới cho nàng đi vào, đồng thời mang theo Chu Văn và Lý Huyền tiến vào trong.
An Tĩnh hỏi rõ ràng nơi chứa thi thể, một đường thẳng tiến, nàng đối với quân khu này không hề có chút xa lạ.
Chu Văn có chút may mắn vì có An Tĩnh ở đây, nếu không ở quân khu lớn như thế này, Chu Văn cùng Lý Huyền kể cả có tiến vào được, muốn tìm được nơi chứa thi thể cũng không dễ dàng.
Chu Văn vừa đi vừa nhìn điện thoại thần bí, chỉ thấy Tử Nhân Thụ bên trên lập lòe hoa quang màu đỏ, nở ra năm đóa hoa.
Nụ hoa như hồng bảo thạch điêu khắc mà thành, càng thêm lộng lẫy, hơn nữa tản ra một loại hơi thở tà dị, nhìn xuyên vào bên trong hồng bảo thạch, có thể nhìn thấy có một thứ gì đó giống như trái tim nhảy nhót.
- Số đồng học bị chết là bao nhiêu người?
Chu Văn hỏi.
- Năm người.
Lý Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trả lời nói.
Trong lòng Chu Văn đã có khẳng định, năm cái chết của bọn Vương Lộc, cùng năm đóa hoa trên Tử Nhân Thụ có quan hệ, như có điều Chu Văn không biết, năm đóa hoa kia rốt cục có ý nghĩa gì, hắn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể chờ đến khi nhìn thấy thi thể bạn Vương Lộc rồi tính toán tiếp.
Bên trong nhà xác, Phó Thống đốc Tần Vũ Phu cùng vài vị Sử thi cường giả của Tịch Dương học viện, đang nghe báo cáo pháp y.
- Bên ngoài không có phát hiện bất kỳ vết thương và bệnh tật nào, hiện tại chỉ có thể tiến hành giải phẫu, sau đó mới tìm được kết quả.
Pháp y Nghiêm Chân nói.
- Không được, không thể giải phẫu.
Một Sử thi cường giả lập tức phủ định Nghiêm Chân, ngữ khí thập phần kiên quyết.
- Nếu không giải phẫu, rất khó tìm được nguyên nhân tử vong chính.
Nghiêm Chân ung dung nói.
- Chất nữ Vương gia chết không minh bạch ở chỗ chúng ta, nếu chúng ta đem thi thể nàng giải phẫu, lúc đó người Vương gia tới, chúng ta phải bàn giao như thế nào?
Cường giả sử thi lúc trước nói.
- Thi thể Vương Lộc có thể không cần giải phẫu, nhưng trước hết có thể giải phẫu thi thể của bốn học viên còn lại.
Nghiêm Chân nói.
- Như vậy có thể tạm chấp nhận.
Ngữ khí Sử thi cường giả hòa hoãn rất nhiều.
- Không thể giải phẫu.
Tần Vũ Phu không đồng ý Nghiêm Chân.
- Vì sao không thể giải phẫu?
Nghiêm Chân nhìn Tần Vũ Phu hỏi.
- Thân thể bọn họ tuy không còn hoạt động nữa, nhưng trên người vẫn còn một tia sinh cơ, hiện tại bọn họ vẫn không có chân chính tử vong, bây giờ giải phẫu có khác gì giết họ đâu.
Tần Vũ Phu nhàn nhạt nói.
Nghiêm Chân nghe xong nở nụ cười:
- Phó thống đốc, nếu bây giờ chúng ta không mổ bọn họ, không biết nguyên nhân biến họ trở nên như thế này, như vậy bọn họ có khác gì người chết đâu? Hiện tại trước mắt chúng ta đem bốn học viên còn lại tiến hành giải phẫu, có khả năng tìm ra nguyên nhân, nói không chừng có thể cứu sống được Vương Lộc, đây là lựa chọn tốt nhất bây giờ đi?
Mấy Sử thi cường giả thấy phương án này dường như không tồi, vạn nhất có thể cứu được Vương Lộc, phiền toái sẽ giảm đi rất nhiều.
- Không chỉ cứu Vương Lộc, người khác cũng phải cứu.
Tần Vũ Phu nhìn chằm chằm Nghiêm Chân nói.
- Xin thứ lỗi, ta đây bất lực.
Nghiêm Chân nhàn nhạt nói.
- Các ngươi đều đi ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện riêng với Nghiêm Chân.
Tần Vũ Phu phất tay để tất cả mọi người rời đi, hiện tại chỉ có hắn cùng Nghiêm Chân còn ở lại bên trong.
Lúc này, Tần Vũ Phu nhìn chằm chằm Nghiêm Chân lạnh giọng nói:
- Nghiêm Chân, ta biết ngươi có thể cứu bọn họ, ngươi muốn giải phẫu bọn họ chẳng qua là muốn biết, lực lượng nào có thể biến họ như vậy.
- Phó thống đốc, ngài không khỏi quá xem trọng Nghiêm Chân ta, ta chỉ là một bác sĩ, không phải thần, bọn họ bị thương tích gì ta cũng không biết, sao có thể cứu bọn họ?
Thần sắc Nghiêm Chân không đổi nói.
- Nói đi, ngươi điều kiện gì mới bằng lòng cứu bọn họ?
Tần Vũ Phu nhíu mày nói.
- Không có điều kiện gì cả, giải phẫu bốn người, cứu một người.
Ánh mắt Nghiêm Chân nhìn chằm chằm năm thi thể, liếm môi đạm mạc nói.
- Bọn họ là người đang sống sờ sờ, không phải vật thí nghiệm của ngươi.
Trên mặt Tần Vũ Phu lộ ra sự giận dữ.
- Ta cứu bọn họ, bọn họ mới tính là người sống, ta không cứu bọn họ chính là người chết, đem xác chết làm vật thí nghiệm, ngay cả thời đại hòa bình cũng là chuyện bình thường, huống chi là hiện tại.
Ngữ khí Nghiêm Chân, như đang nói một chuyện theo ký hết sức bình thường.
Sắc mặt Tần Vũ Phu xanh mét, nếu hắn không biết tên Nghiêm Chân này từ trước, chỉ sợ hiện tại hắn đã nội thương, trực tiếp xé xác tên điên này.
Nhưng hiện tại Tần Vũ Phu không thể làm như vậy, người có thể cứu năm học viên này, chỉ có Nghiêm Chân.
Trong lòng kiềm chế lửa giận, Tần Vũ Phu lạnh lùng nói:
- Cứu sống năm học viên này, ta sẽ thay người xin phép lấy binh lính tử vong làm vật thí nghiệm.
- Không ta chỉ lấy bốn người này làm vật thí nghiệm.
Nghiêm chân thật quyết đoán từ chối Tần Vũ Phu, không có chút thương lượng nào.
- Dùng binh lính tử vong làm thí nghiệm, không phải điều người vẫn mong muốn sao? Bỏ lỡ cơ hội lần này, người tuyệt đối không có cơ hội thứ hai đâu, vì bốn học viên này người từ bỏ, đáng giá sao?
Tần Vũ Phu nhìn chằm chằm Nghiêm Chân nói.
- Đáng giá, trạng thái năm người này, thực sự kỳ diệu, đối với nghiên cứu của ta có hỗ trợ rất lớn, ta muốn tìm hiểu đây là dạng năng lượng gì mới có tác dụng như vậy.
Nghiêm Chân nói.
- Ta không cho phép người làm như vậy.
Tần Vũ Phu cả giận nói.
- Ngươi không có quyền lựa chọn, nếu ta không cứu bọn họ, Vương Lộc cũng sẽ chết, đây là làm Vương Lộc cùng bốn học viên còn lại cùng chết, ta chỉ làm cho bọn họ bốn người chết, Vương Lộc sống, Tần phó đốc thống lựa chọn là do ngài quyết định.
Nghiêm Chân nhìn Tần Vũ Phu như khẳng định ăn chắc hắn.
Tần Vũ Phu nhìn gắt gao Nghiêm Chân, hận không thể một đạo làm thịt tên hỗn đản này, nhưng hắn biết, nếu mình làm thịt hắn cũng vô dụng. Nghiêm Chân nếu không đạt được mục đích, tuyệt đối sẽ không khuất phục, cho dù giết hắn cũng thế.
Huống chi làm thịt Nghiêm Chân, ngay cả Vương Lộc cũng không cứu được.
Thời điểm Nghiêm Chân đang phải thỏa hiệp, đột nhiên nghe được bên trong nhà xác bị người đẩy ra, không khỏi nổi giận, quát lạnh nói:
- Đi ra ngoài, ai cho các ngươi tiến vào?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận