Chiến loạn đã dần dần lắng xuống, cả thế giới đã bắt đầu làm công tác xây dựng lại dưới sự hướng dẫn của chính phủ Liên bang.
Chuyện xảy ra nửa năm qua, khiến người ta cảm thấy như là đang nằm mơ.
Chẳng qua may mắn là, mọi chuyện đều đã trôi qua.
Mọi người cố nén bi thương, chuẩn bị bắt đầu nghênh đón cuộc sống mới.
Thế nhưng không bao lâu sau, ở các nơi bắt đầu xuất hiện án mưu sát. Thậm chí còn xuất hiện vụ án diệt môn.
Ngay từ đầu rất nhiều người đều tưởng là do người làm.
Thế nhưng không bao lâu sau, có người chứng kiến xuất hiện.
Theo lời ke của người chứng kiến, năng lực của kẻ giết người gần như không khác gì với thần linh.
Và sau khi người chứng kiến xuất hiện, lượng lớn sự kiện giết người còn xông ra giống như măng mọc sau mưa.
Vô số người sống lại tìm kiếm vị trí chuỗi thực ăn thuộc về mình trong thời kì chân không này.
Cung Mặc ngòi trên lầu nhỏ, vẻ mặt lãnh đạm nhìn về nơi xa.
Ánh mắt của hắn hết sức thâm thúy như lỗ đen, giống như là có thể nhìn thấy vạn vật trên thế gian.
Ở dưới lầu nhỏ có vô số binh sĩ đã tụ tập quanh đây.
Bọn họ nhìn người trên lầu nhỏ, ở sâu trong ánh mắt là sự sợ hãi cùng cực.
Trước mặt người này, bọn họ cảm nhận được sự đáng sợ bị kẻ săn mồi bao phủ.
Giống như, người trước mắt là thứ còn kinh khủng hơn vô số ác thú. khiến bon ho vừa nhìn thay là run lây bẩy, ngay cả lòng muốn công kích cũng không dám có.
Mà cái cảm giác này, theo thời gian trôi qua nó càng ngày càng rõ ràng.
"Lại bắt đầu, một vòng luân hồi mới." Cung Mặc lẫm bẩm.
Thông qua cự nhân vàng kim trên bầu trời, hắn đã thấy được tình trạng của thế giới này.
Lại có người sống lại bắt đầu đi ra giết người.
Nhân loại, lần nữa bị ép hại.
Mà chỉ cần thế giới này còn tràn ngập linh năng, không có mở lại, loại chuyện như vậy trong tương lai còn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Thậm chí ngay cả chuyện đại diệt tuyệt như bây giờ, cũng sẽ theo thời gian chậm lại mà xác suất xảy ra càng lúc càng lớn.
"Xoẹt.”" Ngay vào lúc này, cánh cửa máy móc của lầu nhỏ từ từ mở ra, một thanh niên bước vào từ bên ngoài.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một chiếc quan tài toàn thân đỏ như máu cùng với đầy hoa văn kỳ dị màu đen.
Khi này quan tài xuất hiện, tất cả mọi người của thế giới này sợ choáng váng, cho rằng tà thần lại tới nữa.
Cung Mặc thấy cái quan tài đó, mỉm cười, thân hình loe lên xuất hiện ở dưới lầu.
"Ngươi xuất hiện rồi." Cung Mặc nhìn Tô Bạch, mỉm cười chào hỏi.
Giờ khắc này, hắn giống như là một người bạn cũ của Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn người trước mắt, vẻ phức tạp lóe lên trong mắt một cái rồi biến mát.
Trước đây, nếu như mình không có trợ giúp đối phương, có lẽ sẽ không xảy ra tình huống như ngày hôm nay.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền bỏ qua suy nghĩ này.
Nếu tất cả moi chuyên đã xảy ra rồi, thì cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy nữa?
"Ta muốn mở lại thế giới này, cần sự trợ giúp của ngươi, ngươi có đồng ý giúp ta không?" Cung Mặc nhìn Tô Bạch, dò hỏi.
Tô Bạch nghe vậy, lắc đầu nói: “Ta sẽ không giúp ngươi."
Thân phận bây giờ của hắn là Ảnh Tử, là người canh giữ thế giới này, làm sao có thể cùng đối phương mở lại thế giới này chứ?
Hơn nữa, thế giới này còn có người thân của mình.
"Tại sao vậy? Lễ nào ngươi còn muốn để người thường bị người sống lại áp bách ư2?" Cung Mặc thu liễm nụ cười, thản nhiên hỏi.
"Ngươi cảm thấy người thường bị người sống lại áp bách à2?” Tô Bạch nhìn Cung Mặc, vẻ mặt bình tính không gợn sóng.
Vẻ mặt Cung Mặc cứng lại, tùy tiện nói: "Không phải vậy thì sao? Ngươi cảm thấy loại diệt tuyệt hiện tại tới bằng cách nào?”
"Chẳng lẽ đó không phải vì công lao của ngươi sao." Tô Bạch từ tốn nói.
Nghe được lời của hắn, Cung Mặc cười khẽ: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng không có ta giúp, thì thế giới này sẽ không biến thành như vậy sao?”
Tô Bạch im lặng.
Sau đó hắn nói thêm: "Phải, nhưng thế thì sao? Mọi thứ đều có quy luật phát triển của nó. Tuy thế giới vì chuyện đó mà gặp tai kiếp, nhưng bởi vậy nên còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Tương lai ta sẽ một lần nữa tổ chức lại Ảnh Tử và Đò Long Bộ, làm cho xác suất người sống lại phạm tội xuống mức thấp nhát."
"Không phải người sống lại sẽ áp bách người thường sao?" Cung Mặc lạnh lùng nói. Tô Bạch nhìn về phía hắn, đáp: "Không có người sống lại thì không có áp bách a? Người sống lại tới như thế nào ngươi không rõ ràng chắc? Tuy trước kia có một bộ phận trong đó là kẻ xấu, thế nhưng phần lớn người sống lại, ở trước khi chết đều là người thường, là bởi vì gặp oan khuất nên trở thành người sống lại.
Ngươi cảm thấy khiến cho người sống lại biến mát, mọi chuyện đều sẽ trở vì bình thường à? Không. Bởi vì không có người sống lại, một số người sẽ hành sự càng thêm không kiêng ne gì cả. Mà có người sống lại tồn tại, bọn họ ngược lại sẽ sợ hãi trong lòng."
Cung Mặc nhìn Tô Bạch, đột nhiên mỉm cười: "Ta cứ cho rằng nội tâm ta đã coi như là bi quan lắm rồi, dù sao ta coi người sống lại như là nguyên tội. Thế nhưng ta thật sự không ngờ, ngươi thế mà còn bi quan hơn ta nữa, ngươi lại cảm thấy bản thân nhân loại chính là nguyên ti."
Tô Bạch chẳng tỏ ý kiến, chỉ chậm rãi nói tiếp: "Ở thế giới này, người ích kỉ, người vô sỉ sống tốt hơn người bình thường."
"Xếp hàng lên xe không có chỗ ngồi, chen hàng là đã có chỗ ngồi. người buôn bán thành tín dễ dàng phá sản, mà của cải của người mưu lợi lại tăng nhanh. Minh tính lưu lượng kếm được nhiều tiền hơn người chăm chú diễn trò."
Nói đến chỗ này, Tô Bạch lắc đầu cười nói: "Tuy là như vậy, thế nhưng ta vẫn cảm thấy phần lớn người đều là người tốt, sở dĩ có những hiện tượng này, chẳng qua là vì thế giới này vốn là như vậy mà thôi.
Có một số người lợi dụng một số quy tắc mà thôi, không liên quan gì tới thiện ác của con người cả."
"Ngươi cảm thấy có người sống lại mọi chuyện đều sẽ tốt lên?” Cunaq Mặc lanh lùng cười. Tô Bạch lắc đầu: "Rồi sẽ có biện pháp hạn chế người sống lại, mà những người lợi dụng quy tắc đó lại rất khó hạn chết."
"Nguy biện." Trong mắt Cung Mặc hiện lên ý lạnh.
Tô Bạch thản nhiên nói: "Không bằng ngươi đánh cược với ta một ván?”
"Đánh cược thế nào?" Cung Mặc hơi nhíu mày.
"Ta cược là chỉ cần trăm năm, là có thể giảm xác suất phạm tội của người sống lại ở thế giới này xuống còn một phần một ngàn hiện tại." Tô Bạch trả lời.
"Tiền đặt cược là gì?"
Tô Bach thản nhiên nói: "Tiền đặt cược chính là thế giới này. Nếu như đạt tới, nó sẽ tiếp tục tồn tại Nếu như không đạt được, ngươi sẽ mở lại thế giới này. ˆ
"Xùy." Cung Mặc cười khẩy: "Ngươi cảm thay ta có cần phải đánh cược với ngươi không? Hiện nay ta nắm trong tay 60 trong tổng số tất cả linh kim, ngươi chỉ giữ trong tay 40, ta nhiều hơn ngươi 20. Tắt nhiên ta có thê giành được thắng lợi."
Hắn đã giết gần hết người sống lại cấp Giao, đồng thời đoạt đi thành quả của Ảnh Tử.
Cho nên, linh kim của hắn nhiều hơn của Tô Bạch. "Vậy ngươi cũng có thể chọn không cược." Tô Bạch bình tĩnh nói.
Cung Mặc nghe vậy, im lặng không nói.
Hắn có thể chọn chiến đấu không?
Đương nhiên là được.
Thế nhưng vậy thì có ý nghĩa gì chiến?
Chiến thắng rồi, thì đại biểu cho hắn đúng à?
Đây là một trận quyết đấu về tín niệm, nếu như hắn sử dụng vũ lực, vậy đại biểu cho hắn chột da.
Tín niệm đã thua. "Ta đáp ứng đánh cược với ngươi, thế nhưng ta có một điều kiện." Cung Mặc nhìn Tô Bạch, chậm rãi nói.
"Điều kiện gì?" Tô Bạch hỏi.
"Ngươi và ta, không được can thiệp." Cung Mặc nói.
"Được." Tô Bạch gật đầu.
Nói xong, bước chân hắn khẽ động, thân hình hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện trên quan tài vàng kim giữa không trung.
Trong nháy mắt, quan tài vàng kim tiêu tán hóa thành một cự nhân vàng kim khổng lò.
Cung Mặc nhìn quan tài vàng kim tiêu tán, hơi nhíu mày lại, sau đó lap tức mỉm cười. Hắn giang cánh tay ra, bầu trời phát ta tiếng am ầm, hai thế giới hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.
Cùng lúc đó, nồng độ nguyên to linh năng trong không khí lại tăng lên vài phần.
Tiếp lấy, bước chân hắn khẽ động, xuất hiện ở giữa không trung, tiến vào trong thân thể của cự nhân vàng kim.
Không bao lâu, hai cự nhân vàng kim trên không trung đều biến mắt.
Tất cả khôi phục lại sự bình tính.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận