Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Ta Có Thể Biến Thành Cá (Dịch)
  4. Chương 415: Thịt Đường Tăng (2)

Ta Có Thể Biến Thành Cá (Dịch)

  • 377 lượt xem
  • 3521 chữ
  • 2022-01-24 10:11:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngũ Hoa tiếp tục nói:

- Muốn cùng hắn giao lưu đúng là vô cùng khó khăn, đối phương căn bản không hề có phản ứng, vừa rồi Khâu Sơn đi qua chào hỏi, đối phương nói thẳng là nhận làm người.

- Thật đúng là có cá tính.

Bát Ca mỉm cười, nhìn qua vị trí của Sở Tiên, tuy nhiên cũng chưa qua đi chào hỏi mà là cùng bọn Ngũ Hoa nói phiếm vài câu rồi đi một chỗ khác.

- Ngũ Hoa tỷ, tỷ nói xem Bát Ca sẽ đi tìm tiểu tử kia sao?

Một thanh niên nhỏ giọng hỏi Ngũ Hoa.

- Cái này chúng ta cũng không cần quản, điều cần nói chúng ta đều đã nói rõ ràng với Bát Ca.

Ngũ Hoa cười đầy thâm ý, tiếp tục đi về phía một nhóm khác.

Khâu Sơn thấy Ngũ Hoa rời đi, lắc đầu, cũng đi về một hướng khác.

- Tiểu Dĩnh.

Ước chừng hai mươi phút, khi Sở Tiên đuổi nhóm người thứ năm tới chào hỏi thì đám người Trương Tĩnh Vũ, Trương Tĩnh Sơn, Phỉ Phỉ đi tới.

- Vừa rồi những người kia là người nào, ta thấy bọn họ cầm ly rượu tới, các người làm quen được chưa?

Phỉ Phỉ hiếu kỳ hỏi.

- Không biết.

Tiểu Dĩnh lắc đầu:

- Bọn hắn đã là nhóm thứ năm.

Trương Tỉnh Sơn nghe được tiểu Dĩnh nói thì khẽ nhíu mày, tuy nhiên cũng không nói gì thêm.

- Đi thôi, chúng ta đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống đi.

Trương Tĩnh Vũ nói với cả bọn.

- Được.

Sở Tiên cùng Tiểu Dĩnh đứng lên, đi vào một bàn kế bên.

- Mấy đại thiếu gia tới kìa.

Vừa mới ngồi xuống, Tống Văn nhìn về phía cách đó không xa, nhỏ giọng nói.

Mấy người quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong năm đại thiếu gia có ba người đang đi tiếp đãi những người xung quanh.

Chung quanh mỗi người bọn họ đều tụ tập hơn mười thanh niên, trung niên, những người này ủng lập ở chung quanh.

Đây là những người thuộc cùng một phe với nhau, đều có chung lợi ích.

Trương Tĩnh Vũ nói nhỏ với Sở Tiên:

- Mỗi lần tụ hội này đều là dịp để các đại thiếu gia làm quen với người mới. Những người thuộc thế lực của các thiếu gia cũng dẫn theo những người quen của mình đến làm quen với các đại thiếu, việc này là để nói với mọi người đây là người của đại thiếu gia rồi, sau này có hợp tác thì nhớ nể mặt bản thiếu một chút.

- Há, thì ra là thế.

Sở Tiên gật đầu, không thể không nói những đại thiếu này thành công cũng là tất nhiên.

-Ùm.

Trương Tĩnh Vũ gật đầu, do dự một chút rồi tiếp tục nói:

- Nếu như Sở Tiên huynh đệ không có hậu trường cường đại thì quen biết với một đại thiếu gia tuyệt đối sẽ có lợi ích rất lớn.

- Ta biết rồi, về sau có cần hỗ trợ gì thì nói cho ta biết một tiếng.

Sở Tiên vỗ vỗ bả vai Trương Tĩnh Vũ.

- Đều là bạn bè cả.

Trương Tĩnh Vũ cười đáp.

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ, mà Trương Tỉnh Sơn, Tống Văn và mấy người thì luôn chú ý đến động tĩnh của mấy tên đại thiếu, bởi vì những đại thiếu đã sắp qua đây rồi.

- Đến rồi, Tĩnh Sơn, Sở tổng, các đại thiếu gia sắp đến rồi, nhớ chú ý một chút.

Sau mười mấy phút, Trương Tĩnh Vũ nhắc nhở Trương Tỉnh Sơn và Sở Tiên.

Trương Tỉnh Sơn gật đầu, Sở Tiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cổ Thành mặc âu phục màu đen chỉnh tề mang theo cả đám người dưới trướng đi tới bên này.

Người còn chưa tới, cả bọn Trương Tỉnh Sơn liền đứng lên:

- Cổ tổng.

- Cổ tổng.

Cả đám vừa cười vừa lễ phép chào.

- Trương Tổng, Tống tổng, Lê tổng, Triệu tổng.

Đứng bên cạnh Cổ Thành chính là Bát ca, hắn nói nhỏ bên tai Cổ Thành giới thiệu về những người trước mặt, Cổ Thành tươi cười chào hỏi.

- Vị này hẳn là ông chủ Tiên Cảnh, Sở tổng đúng không, rất vui được làm quen!

Khiến Trương Tỉnh Sơn, Tống Văn không nghĩ tới là Cổ Thành trực tiếp đi đến bên cạnh Sở Tiên, mỉm cười vươn tay.

- Xin chào, Cổ tổng.

Sở Tiên lần này cũng không tiện từ chối, bắt tay Cổ Thành, từ tốn nói.

- Thật sự là không nghĩ tới nha, không nghĩ tới ông chủ Tiên Cảnh lại là một thanh niên trẻ như vậy, thật sự là thanh niên kiệt tuấn, chỉ dùng hai năm đã có thể tạo ra được một nhãn hiệu nổi tiếng khắp cả nước như Tiên Cảnh.

Cổ Thành nhiệt tình nói ra.

- May mắn mà thôi.

Sở Tiên đáp lại.

“Lại là cái thái độ lạnh nhạt này”.

Đám Trương Tĩnh Vũ, Trương Tỉnh Sơn không nhịn được nghĩ thầm trong lòng.

“Con mẹ nhà ngươi chứ, đây là đại thiếu gia quyền thế ngập trời đó. Người không thể khách sáo hơn, lễ phép hơn một chút sao?”

Đám người của Cổ Thành hiển nhiên cũng có chú ý tới thái độ lạnh nhạt của Sở Tiên.

Tuy nhiên Cổ Thành thì không để ý quá nhiều, tươi cười giơ chén rượu trong tay lên rồi nói:

- May mắn gặp mặt, ta không cần tự giới thiệu, uống một ly kết giao bằng hữu.

- Ừm, kết giao bằng hữu.

Sở Tiên cười đáp lễ rồi một ly rượu trên bàn, cụng ly nhẹ với Cổ Thành.

Cổ Thành nhấp một ngụm rượu.

Sở Tiên cũng nhấp môi.

Nhưng mà trong mắt tất cả mọi người thì đây là hành động rất vô lễ. Đối với ai thì đại thiếu gia cũng chỉ nhấp môi nhưng đối phương thì phải uống cạn, điều này để thể hiện sự kính trọng với đại thiếu gia, cho thấy bản thân có địa vị thấp hơn thiếu gia.

Hiển nhiên, hành động bây giờ của Sở Tiên là biểu đạt hắn có địa vị ngang bằng với đại thiếu.

Tất cả những người xung quanh Cổ Thành đều có vẻ mặt khó chịu, đặc biệt là Bát ca, trên mặt đã lộ ra một chút hung tợn.

- Sở tổng có phải là không thể uống được rượu không?

Cổ Thành mỉm cười nhìn ly rượu của Sở Tiên còn hơn phân nửa, híp mắt hỏi.

Người chung quanh bỗng cảm giác không khí bắt đầu hơi căng thẳng, Trương Tỉnh Sơn, Trương Tĩnh Vũ và những người trong nhóm có chút khẩn trương nhìn về phía Sở Tiên, trên trán lộ ra một tia mồ hôi lạnh.

- Cổ tổng không phải cũng đồng dạng không uống được rượu sao?

Sở Tiên đồng dạng cười tủm tỉm nhìn về phía Cổ Thành, dáng vẻ phong khinh vân đạm.

- Ha, Ha.

Cổ Thành đột nhiên cười ha hả:

- Tốt, Tốt, Sở tổng thật đúng là có bá khí, không hổ danh là tuổi trẻ mà đã có sự nghiệp như vậy, đúng là thanh niên đầy hứa hẹn, thanh niên đầy hứa hẹn nha.

Nhưng mà, tiếng cười của Cổ Thành rất lạnh lùng.

Lần đầu tiên có một tên tiểu tốt dám không nể mặt hắn như vậy, hơn nữa còn là trước mặt rất nhiều người.

Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao nhưng từ trong khẩu khí của Cổ Thành thì chỉ có thể hiểu là: tuổi trẻ hừng hực, tuổi trẻ ngông cuồng.

- Cổ Tổng, tôi kính ngài một ly.

Trương Tịnh Sơn ngồi bên cạnh trông thấy tình hình này liền vội vàng rót một ly rượu rồi tự mình uống cạn trước.

Trương Tịnh Vũ và Tống Văn cũng rót một ly rồi uống với Cổ Thành.

Cổ Thành nhìn bọn họ chỉ cười mà không nói gì.

- Sở Tổng, tôi kính cậu một ly.

Lúc này Bát ca đứng bên cạnh đột nhiên giơ ly rượu vang lên rồi mới Sở Tiên.

Sở Tiên gật đầu tỏ ý với hắn.

Bát ca đổ cả ly rượu vang vào mồm rồi ra ám hiệu với đám thanh niên bên cạnh.

Đám thanh niên bên cạnh cũng gật gật đầu, lắc lắc ly rượu trong tay, đợi Sở Tiên uống hết rồi sẽ tiếp tục mời.

Chẳng phải mày uống không được sao? Được thôi, bọn tao sẽ cho mày gục luôn tại đây. Chẳng phải mày không hề nể mặt đại thiếu gia của bọn tao sao? Vậy thì hôm nay sẽ khiến cho mày phải mất mặt.

Sở Tiên đưa ly rượu lên miệng, nhẹ nhàng nhấp môi không nhìn rõ là uống hay không uống nhưng rượu vang trong ly không hề ít đi.

Bát ca nhìn Sở Tiên chỉ nhấp môi một chút, sắc mặt đột nhiên sầm lại.

- Sở Tổng, tôi kính cậu một ly mà cậu chỉ nhấp môi thôi sao? Có phải cậu nghĩ tôi không đủ tư cách không? Hay là không coi tôi ra gì?

Bát ca nhìn Sở Tiên một cách sắc lạnh.

- Thành thật xin lỗi, tôi không uống được rượu nên không thể uống nhiều.

Sở Tiên vừa cười vừa lắc đầu.

- Cậu có biết đây là hành vi rất vô lễ không?

Một gã thanh niên đứng bên cạnh nhìn Sở Tiên không chớp mắt rồi hỏi.

Sở Tiên mỉm cười dường như không hề để tâm tới cảnh tượng trước mắt:

- Tôi đã nói không uống được nhiều rượu rồi, tại sao các người cứ thích ép buộc lẫn nhau vậy?

Lễ phép ư?

 Lúc Cổ Thành mời rượu Sở Tiên thì hắn cũng chỉ nhấp môi một chút, khi ấy Sở Tiên liền đã có chút không vui rồi.

Đại thiếu gia thì sao chứ? 

Những thằng cùng đẳng cấp như mày tao cũng đánh nhiều rồi tại sao lại phải vác mặt đi để nịnh hót mày chứ.

Lời nói của Sở Tiên khiến sắc mặt của đám người bên cạnh đều xám xịt lại, đến cả Cổ Thành rất biết kiềm chế cảm xúc nhưng nghe thấy những lời này sắc mặt cũng có chút thay đổi.

- Cửa hàng bể thủy sinh và nhà hàng của Sở Tổng hiện đang rất “hot” nhỉ. Tình hình kinh doanh của nhà hàng Tiên Cảnh trong thành phố Hải Thanh hiện giờ và cửa hàng bể thủy sinh Tiên Cảnh mới khai trương thời gian trước đó ở Kinh Hải thật khiến người khác ngưỡng mộ. Không biết Sở Tổng có ý muốn mở rộng thêm sản nghiệp của mình không? Chúng ta cùng nhau hợp tác nhỉ.

Cổ Thành không nói thêm bất cứ lời lẽ khách sáo nào nữa mà trực tiếp hỏi thẳng.

Cái kiểu hỏi han thẳng thừng trắng trợn này dường như là cho bạn sự lựa chọn cuối cùng vậy.

Đám người Trương Tình Vũ, Trương Tỉnh Sơn và Tống Văn nhìn chằm chằm về phía Sở Tiên, Phỉ Phỉ cũng lấy tay kéo Tiểu Dĩnh ra hiệu cô ta nhắc nhở bạn trai của mình.

Tiểu Dĩnh nhìn Phỉ Phỉ mỉm cười và hơi lắc lắc đầu.

- Với hiệu ứng thương hiệu hiện tại của cửa hàng bể thủy sinh Tiên Cảnh và nhà hàng Tiên Cảnh của chúng tôi hiện nay, tôi nghĩ là tạm thời chưa cần hợp tác với người khác.

Sở Tiên từ chối một cách thẳng thừng.

Cổ Thành cười cười không nói gì rồi giơ ly rượu lên mời đám người Trương Tỉnh Sơn.

Tuy nhiên đám người sau lưng hắn rõ ràng đã phát hiện ra đại thiếu gia của bọn chúng đang rất khó chịu và ra tín hiệu cho nhau.

- Sở Tổng, cậu định bao giờ thì mở nhà hàng ở Thượng Kinh, ở đây có rất nhiều người muốn thưởng thức các loại nguyên liệu thực phẩm cao cấp của Tiên Cảnh đấy.

- Để có cơ hội đã.

Sở Tiên trả lời một cách hời hợt.

- Ha ha, vậy thì cố gắng nhanh lên, nếu như mở nhà hàng ở đây thì tôi có quen rất nhiều người phụ trách của các đơn vị có liên quan, đảm bảo nhà hàng Tiên Cảnh của các cậu sẽ luôn kinh doanh suôn sẻ.

Cổ Thành cười tít mắt rồi lắc lắc ly rượu trong tay mình.

- Ồ, được vậy thì rất cảm ơn cậu nhưng có mở nhà hàng ở Thượng Kinh hay không thì tạm thời chưa chắc chắn được.

Sở Tiên đương nhiên biết được hàm ý trong những lời mà hắn nói nên chỉ gật gật đầu mà không để tâm tới.

Cổ Thành nghẹn ngào, sắc mặt hơi thay đổi giống như là bị chiến bại rồi vậy.

- Cần gì phải phức tạp như vậy.

Lúc này một gã trung niên lực lưỡng bước ra rồi đi thẳng tới chỗ Sở Tiên:

- Thương hiệu “Tiên Cảnh” có thể cho chúng tôi sử dụng không? Dưới sự vận hành của chúng tôi tiếng tăm của thương hiệu này chắc chắn sẽ càng vang dội hơn.

Sở Tiên nghe thấy những lời này của gã trung niên cảm thấy hơi buồn cười, nhìn đám người bọn chúng rõ ràng là đến đây để gây sự nên ngồi im trên ghế mà không thèm ngó ngàng gì đến.

Gã trung niên thấy Sở Tiên không thèm đoái hoài tới mình, sắc mặt xám xịt rồi hơi cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào Sở Tiên:

- Gọi mày một tiếng Sở Tổng là nể mặt mày lắm rồi đấy, còn không nể mặt mày thì mày chỉ là kiến cỏ mà thôi. Bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn một là hợp tác với bọn tao hai là bọn tao sẽ khiến cho thương hiệu Tiên Cảnh này của mày mãi mãi không thể tiến chân vào trong ranh giới của Thượng Kinh nửa bước.

Sở Tiên bất cằm rồi vừa cười vừa nói:

- Một là tạo không hợp tác với bọn ngu, hai là bể thủy sinh Tiên Cảnh đã bắt đầu kinh doanh ở Thượng Kinh rồi.

Sở Tiên không hề hạ giọng cộng thêm đám người xung quanh đang rất chăm chú nhìn mình nên từng câu từng chữ mà Sở Tiên nói ra tất cả bọn họ đều nghe thấy rất rõ ràng.

Dám chửi người của đại thiếu gia Cổ Thành là lũ ngu á?

Đám người Trương Tinh Sơn nghe thấy những lời mà Sở Tiên nói đột nhiên cảm giác bất ổn, nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên xám xịt lại của Cổ Thành chuyện xảy ra tiếp theo không phải là chuyện bọn họ có thể nhúng tay vào rồi cho dù chỉ là một câu nói.

- Được được.

Gã trung niên vẻ mặt u ám nhếch nhếch mép:

- Nội trong một ngày tao sẽ khiến bể thủy sinh Tiên Cảnh của máy biến mất khỏi thành phố Thượng Kinh này, còn nữa mồm miệng của mày hơi bị gợi đòn đấy.

Trong một số hội giới thường sẽ không thể thiếu được ba loại người, một là người quen biết với cảnh sát, hai là người quen biết với luật sư và ba là người có thể lực xã hội đen.

Đương nhiên, loại người như xã hội đen thì không đủ tư cách để tham gia vào giới những đại thiếu gia được.

Gã trung niên không hoàn toàn sống trong xã hội đen nhưng hắn có chút dính líu, hắn là tổng giám đốc của một công ty bảo an quy mô lớn rất có năng lực và đã phát triển hơn chục năm rồi. Trong hơn chục thành phố lớn hắn đều có công ty bảo an của riêng mình và có hơn bốn, năm trăm người là vệ sĩ chính thức.

Có những lúc nếu như đám đại thiếu gia của Cổ Thành cần dùng đến vũ lực thì đều nhờ tới hắn.

Gã trung niên vừa nói xong thì một cú đấm hết sức tự nhiên đã hướng thẳng tới mặt của Sở Tiên.

Cổ Thành đứng bên cạnh nhìn thấy gã ra tay liền hơi nhíu mày nhưng lại không có ý ngăn cản.

- Rầm!

Nhưng vang lên không phải là âm thanh bị đấm vào mặt mà là một âm thanh va đập nặng nề vang lên trong cả hội trường.

Cả đám người kinh ngạc ngước mắt nhìn nhưng chỉ thấy phần mặt của gã trung niên ra đòn trước kia đang dính trên bàn, dường như bị ngất lịm toàn thân không có sức bất động nằm im tại đó. Nếu như cánh tay của Sở Tiên không đặt trên đầu hắn e

rằng hắn đã bị ngã gục xuống đất rồi.

Một dòng máu tươi chảy từ trên bàn xuống khiến ánh mắt của mọi người xung quanh không ngừng chớp mạnh.

- Dám đánh tao à, đúng là muốn chết.

Sắc mặt Sở Tiên sắc lạnh rồi dùng chân đạp ngã gã trung niên.

- Bụp!

Gã trung niên nằm bất động dưới đất, mũi của hắn như bị bẹp xuống, mặt đầy máu tươi, trông vô cùng thê thảm.

Đòn ra tay cuồng bạo của Sở Tiên khiến tất cả mọi người mắt trợn tròn mồm há hốc.

Cổ Thành nhìn thấy người của mình bị đánh một cách thê thảm rồi ngã gục dưới đất, vẻ mặt trở nên tức giận rồi nhìn Sở Tiên chằm chằm:

- Dám đánh người của tao à, nếu hôm nay mày có thể bước ra khỏi thành phố Thượng Kinh này được thì Cổ Thành tao về sau sẽ không ở đây nữa.

- Muốn chết.

Bát ca vẻ mặt giận giữ giơ nắm đấm lên rồi hùng hổ tấn công Sở Tiên.

Khí thế dũng mãnh quá nhìn qua thôi cũng biết là con nhà võ rồi.

- Dám đánh người của bọn tao à, hôm nay sẽ khiến mày phải hối hận cả đời.

Gã thanh niên đứng bên cạnh cũng lớn tiếng quát lên.

- Thật thú vị.

Sở Tiên vẻ mặt sắc lạnh nhìn gã trung niên đang tấn công về phía mình bằng một con mắt khinh thường. Ngay trong lúc hắn giơ chân lên định đá vào mặt Sở Tiên thì một cánh tay Sở Tiên nhẹ nhàng hất ra.

- Bụp!

Tiếng xương gãy vang lên răng rắc.

Bát ca sắc mặt không thể ngờ ngay sau đó trên trán toát ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu rồi kinh hãi đổ gục xuống đất.

Nhưng do xuất thân là bộ đội nên hắn vô cùng cứng cỏi và không kêu lên một tiếng nào.

- Rác rưởi.

Sở Tiên thốt lên một câu rồi nhìn sang tên Cổ Thành bên cạnh rồi chỉ thẳng tay vào mặt hắn:

- Mày là Cổ Thành chứ gì, mày lại đây.

Cổ Thành nghe thấy câu nói đó của Sở Tiên, sắc mặt u uất như muốn xuất huyết.

Lúc này, tất cả mọi người trong hội trường hầu như đều tập trung hết lại đây.

Lúc mà một âm thanh nặng nề vang lên thì mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý tới nơi này và đương nhiên nhìn thấy có người đánh nhau, đầu tiên là bốn tên đại thiếu gia hiếu kỳ tiến tới.

Nhìn thấy bốn tên đại thiếu gia đi tới chỗ kia mà chỗ đánh nhau lại là chỗ của đại thiếu gia Cổ Thành nên mọi người xung quanh cũng tiến lại cùng xem.

Nên khi họ vừa bước tới thì nhìn thấy Sở Tiên đang chỉ thẳng tay vào mặt tên đại thiếu gia Cổ Thành và nói một câu: “Mày là Cổ Thành chứ gì, mày lại đây”.

Tất cả mọi người đều nhìn Sở Tiên bằng ánh mắt kinh ngạc.

- Tên này chết chắc rồi.

Tất cả mọi người ở đây trong lòng đều nghĩ như vậy.

Trong cái Tứ Cửu thành này hầu như không có mấy ai dám nói với Cổ Thành như vậy huống hồ đây lại là một gã thanh niên không quen biết.

Trong đó có Ngũ Hoa, Khâu Sơn và một số người khác biết rõ thân phận của Sở Tiên cũng vô cùng kinh ngạc nhưng trong lòng lại đang cười thầm trên nỗi đau khổ của người khác.

Tuy nhiên trong số những người đang ở hiện trường lúc này lại có ba tên sắc mặt vô cùng kinh ngạc nhưng ngay lập tức nhìn Sở Tiên như nhìn sát tinh và nhìn Cổ Thành bằng một ánh mắt thương hại.

- Mẹ kiếp mày nói cái gì? Nói lại cho tao xem.

Cổ Thành nhìn Sở Tiên chĩa thẳng tay vào mặt của mình cũng nhìn chằm chằm vào Sở Tiên mà không chớp mắt.

- Khụ khụ.

- Khụ khụ.

- Khụ khụ.

Lúc này, không khí đang yên tĩnh bỗng vang lên những tiếng ho lụ khụ.

- Người anh em Sở Tiên, chúng ta lại gặp mặt rồi, thật là tình cờ.

Vạn Giang, Trịnh Huy và Giang Lưu Vũ vội vàng tới chỗ Sở Tiên, trên mặt nở những nụ cười khó coi.

Nhìn thấy ba người bọn họ đi tới, Sở Tiên không hề thấy bất ngờ liền mỉm cười nhìn ba người họ:

- Đúng, thật là tình cờ, ba đại thiếu gia.

- Ha ha, chúng tôi là đại thiếu gia gì đâu chứ, làm sao dám xứng danh là “đại thiếu gia” trước mặt người anh em Sở Tiên được.

Vạn Giang chỉ tay xuống hai tên đang nằm gục dưới đất rồi nói:

- Mấy thằng đáng chết này làm thế nào mà đắc tộc với người anh em vậy, thật đáng đời, đúng là lũ không biết điều, lôi chúng ra ngoài đi.

- Đúng vậy, thật không biết điều.

Trịnh Huy đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lại:

- Đúng rồi, Cổ Thành mẹ kiếp sao mày dám đắc tội với Sở Tiên thế, mau lại xin lỗi đi.

Đám người xung quanh bị ba tên đại thiếu gia này khiến cho sững sờ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top