Lão tổ Vân gia đã trở về!
Nghe được tin tức này, thần sắc của Diệp Thiên liền trở nên vui vẻ.
Lão tổ Vân gia trở về, Đại căn cứ Ma Hải tối thiểu nhất là vẫn có thể bảo trụ, chuyện này đối với Diệp Thiên mà nói là một chuyện tốt, hắn cũng không hi vọng Đại căn cứ Ma Hải bị huỷ diệt, bản thân phải mang theo em gái đào vong.
Rất nhanh, tin tức lão tổ Vân gia trở về được truyền khắp Đại căn cứ Ma Hải, các cao tầng của Đại căn cứ Ma Hải thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian này, tổn thất của bọn hắn cũng không nhỏ, không biết chết đi bao nhiêu Tông Sư, thậm chí ngay cả cường giả Vương Cấp cũng chết mất mấy người.
Nếu như lão tổ Vân gia vẫn không trở lại mà nói, chỉ sợ đám hung thủ sẽ chờ không nổi mà phát động tổng tiến công, đến khi đó Vương Thú vô địch tất nhiên sẽ xuất thủ, Đại căn cứ Ma Hải sẽ gặp nguy hiểm.
Vào ngày thứ hai khi lão tổ Vân gia trở về, Nhạc Linh thông báo cho Diệp Thiên, Vân gia đã thương lượng cùng với những đại thế lực khác, chuẩn bị phản công hung thủ, đánh lui đám hung thủ, giải trừ nguy cơ cho Đại căn cứ Ma Hải.
Mà một trận chiến này, tất cả Võ Giả có cảnh giới Đại Võ Giả trở lên đều phải xuất động, coi như là dạng trận pháp sư như Diệp Thiên cũng nhất định phải xuất thủ, dù sao thì ở trên chiến trường, trận pháp sư mới có thể chân chính phát huy ra uy lực của trận pháp.
Trong ngày này, Diệp Thiên đi theo đại quân Võ Giả tiến nhập vào chiến trường, mấy chục vạn Võ Giả từ cảnh giới Đại Võ Giả trở lên chiếm cứ khu vực có phạm vi ngàn dặm, mà so sánh cùng với hung thủ, số lượng Võ Giả của nhân loại không thể nghi ngờ là ít hơn rất nhiều.
Nhưng nhân loại cũng có ưu thế, ví dụ như là có thể sử dụng vũ khí, sử dụng trận pháp, còn có các loại vật phẩm chữa thương, có trí tuệ cao hơn.
Cho nên, sự chênh lệch về số lượng cũng ảnh hưởng không lớn, điều trọng yếu ảnh hưởng tới chiến cuộc là trận chiến đấu giữa Vương Cấp, đặc biệt là trận chiến đấu giữa Vương Cấp vô địch cùng với Vương Thú vô địch.
Lão tổ Vân gia cùng với Vương Thú vô địch, ai là kẻ thắng lợi, thì phương đó sẽ chiến thắng.
Ở giữa không trung, lão tổ Vân gia xuất hiện, gã mặc áo bào màu trắng, có bộ dáng vô cùng trẻ tuổi, giống như một công tử nhà giàu.
Lão tổ Vân gia tên là Vân Mộng Ly, cái tên này giống như tên của một cô gái, nhưng chiến tích của gã lại hết sức hiển hách, ở cảnh giới Tông Sư đã từng chém giết ba con Vương thú trong một trận chiến, sau khi bước vào cảnh giới Vương Cấp, chỉ dùng vẻn vẹn mười năm thời gian liền trở thành tồn tại vô địch trong Vương Cấp, sau đó liền bế quan tiềm tu, không hỏi tới thế sự.
Nhưng mọi người lại không biết, gã đã sớm rời khỏi Đại căn cứ Ma Hải, tiến nhập vào căn cứ siêu cấp, nếu không phải lần này xảy ra sự kiện thú triều, Vân Mộng Ly vẫn còn đang ở bên trong căn cứ siêu cấp.
"Lui đi!" Vân Mộng Ly quát lạnh, gã đang nói với con Viên Hầu, bảo rằng Viên Hầu hãy suất lĩnh đàn thú rời đi.
Nhưng mà, Viên Hầu lại nhe răng cười, phảng phất như là đang trào phúng Vân Mộng Ly.
Không nói hai lời, Viện Hầu liền trực tiếp khai chiến!
Rầm rầm rầm! ! ! ! Hai nhân vật vô địch chém giết ở trên không trung, đánh đến mức hư không chấn động kịch liệt, Võ Giả bình thường nếu như dám ngẩng đầu lên nhìn, tâm thần đều sẽ đại chấn, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Mà ở phía dưới, Võ Giả cũng chém giết cùng một chỗ với đám hung thú, tạo ra một cảnh tượng vô cùng thảm liệt, toàn bộ chiến trường giống như là một chiếc cối xay thịt, coi như là Tông Sư cũng không dám chắc là có thể bảo vệ được tính mạng của mình.
Diệp Thiên ở cùng một chỗ với đội ngũ Nhạc gia, cùng với mấy vị trận pháp sư Nhạc gia thôi động một bộ trận pháp cao cấp, bao trùm chu vi 10 dặm, điên cuồng đồ sát đám hung thú.
Thi thể của hung thủ chất đầy đại địa, coi như là hung thủ đỉnh cấp ở dưới sự công kích của trận pháp cao cấp cũng không kiên trì được bao lâu.
"Tiểu huynh đệ Diệp Thiên, người hãy nghỉ ngơi một chút đi, ngươi đã duy trì trận pháp trong nửa giờ, đã hao tốn rất nhiều tinh thần lực cùng với nguyên lực, hãy để ta thay cho!" Một ông lão mở miệng nói.
Ông lão này là một vị trận pháp sư trung cấp của Nhạc gia, tên là Nhạc Lai, tu vi cũng chỉ có cấp bậc Đại Võ Giả, cho nên chỉ vẻn vẹn trong vài phút liền tiêu hao hết nguyên lực, cho nên mới đi ra ngoài nghỉ ngơi. Mà bây giờ, ông ta đã khôi phục lại.
"Ta không sao, ông hãy đi trợ giúp những trận pháp sư khác đi!" Diệp Thiên mở miệng nói.
Hắn cũng không nói láo, mặc dù duy trì trận pháp cao cấp xác thực là rất hao tổn nguyên lực cùng với thể lực, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng tiêu hao không ít, nhưng ở dưới chân tất cả đều là thi thể của hung thú, có một lượng lớn máu tươi ở bên người.
Thế là hắn âm thầm thôi động thiên phú phệ huyết, hấp thu lực lượng máu tươi để khôi phục lại thể lực, cho nên lực sinh cơ của hắn rất sung mãn, cho dù cưỡng ép tiêu hao sinh mệnh lực để thôi động trận pháp cũng có thể rất nhanh bổ sung trở về, dù sao thì cái mà thiên phú phệ huyết chân chính bổ sung chính là sinh cơ, thể lực và nguyên lực chỉ là hiệu quả bổ sung.
Nhưng Nhạc Lai lại cho rằng Diệp Thiên chỉ đang ráng chống đỡ, không ngừng khuyên Diệp Thiên đi nghỉ ngơi.
Đột nhiên, sắc mặt của Nhạc Lai đại biến nói: "Không tốt, có một con Vương thủ đã xông vào trận pháp, người Nhạc gia chúng ta sắp gặp nguy hiểm!”
Các vị Tông Sư Nhạc gia đều đang ở bên trong trận pháp chém giết hung thủ, chỉ đơn thuần dựa vào trận pháp cao cấp để giết chết nhiều hung thủ như vậy là không thực tế, cần phải có Tông Sư tiến hành phối hợp.
Chỉ có như vậy, đám hung thủ mới không có cách nào phá hư trận pháp, mặc cho lực lượng của trận pháp thu hoạch tính mạng của bọn chúng.
Nhưng bây giờ, Vương thú lại xông tới, các vị Tông Sư Nhạc gia căn bản là ngăn không được.
"Nhạc Lai, ông hãy tới đây chủ trì trận pháp, ta tiến vào trong trận pháp!" Diệp Thiên vội vàng nói.
"Diệp Thiên, ngươi là trận pháp sư, làm sao có thể tiến vào bên trong trận pháp?" Nhạc Lai khẩn trương, chỉ sợ Diệp Thiên mất mạng.
Nhưng mà, Diệp Thiên đã nhảy vọt vào bên trong trận pháp, Nhạc Lại thấy vậy chỉ có thể tiến tới chủ trì trận pháp, thay thế Diệp Thiên.
Bên trong trận pháp, các vị Tông Sư Nhạc gia lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng nhìn con Vương thú vừa mới xông vào, mặc dù không được tính là Vương thú quá mức cường đại, nhưng cũng không phải là Tông Sư có thể đối phó được.
Trừ phi là Tông Sư đồng thời nắm giữ lực công kích cùng với tốc độ Vương Cấp mới có thể đối phó được với con Vương thứ này, dạng Tông Sư này đã đủ được gọi là Tông Sư vô địch.
Nhưng ở nơi này lại không có dạng Tông Sư vô địch này, mà cường giả Vương Cấp của Nhạc gia lại đang ở một chiến trường khác, căn bản không có thời gian đến trợ giúp bọn hắn.
"Phải chết sao?" Nhạc Linh tuyệt vọng nhìn qua con Vương thú cực kỳ kinh khủng kia, thầm nghĩ.
Chỉ thấy hai vị cường giả Tông Sư đỉnh phong Nhạc gia vọt tới, hai người bọn họ đều có thiên phú Kiếm Pháp Trung đẳng, thi triển kiếm kỹ cấp Thanh Đồng có thể phát huy ra lực công kích gấp mấy lần, sánh ngang với lực công kích của Vương thú yếu nhất.
Những luận tốc độ cùng với phòng ngự, bọn hắn lại kém xa tít tắp. Mà Con Vương Thú này cũng không phải Vương thú yếu nhất, lực công kích của nó cũng đã đạt đến 1000 Tượng.
Oanh! ! ! Vương thú dùng một bàn tay đánh bay hai vị cường giả Tông Sư đỉnh phong Nhạc gia.
Kiếm quang lập tức vỡ nát, hai vị cường giả Tông Sư đỉnh phong bị đánh bay ngược ra bên ngoài, không biết là còn sống hay đã chết.
Vào thời điểm Nhạc Linh cùng với một đám Tông Sư chuẩn bị kích phát chiêu thức liều mạng, chuẩn bị lấy số lượng liều mạng chém giết con Vương Thú này, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở trước mặt Vương thú.
"Là hắn!" Có Tông Sư Nhạc gia nhận ra Diệp Thiên, chính là vị Tông Sư Nhạc Bôn kia.
Mà Nhạc Linh cũng chú ý tới Diệp Thiên, không khỏi hô to: "Diệp Thiên, ngươi không phải là đối thủ của Vương thú, chạy mau!"
Nhưng mà, Diệp Thiên vẫn như cũ bất vi sở động, hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào Vương thủ, nhìn tình huống thiên phú của đối phương.
-----
Chủng loại: Cự Linh Chiến Thú
Thiên phú huyết mạch: Siêu phàm
-----------
Đây là một con Vương Thú không có bất kỳ một loại thiên phú đặc thù nào, chỉ có thiên phú huyết mạch không tồi, đạt đến cấp Siêu phàm, nếu như một mực tiếp tục trưởng thành mà nói, có thể trưởng thành đến cấp độ Vương Cấp đỉnh phong.
Nếu như nó thật sự phát triển đến cấp độ Vương Cấp đỉnh phong, cho dù không có bất kỳ thiên phú đặc thù nào, nó cũng có thể dùng một bàn tay đập nát Diệp Thiên, nhưng còn rất lâu nữa nó mới đạt tới cái cấp độ đó, bây giờ nó chỉ nắm giữ 1000 Tượng, xem ra nó bước vào cảnh giới Vương thú cũng chưa được lâu.
Diệp Thiên rút đao chém một cái, ánh đao sáng chói phá không mà đi.
Ở dưới sự chồng chất của thiên phú lực lượng ngụy Áo Nghĩa cùng với đao kỹ cấp Thanh Đồng, lực công kích của một đao này đã đạt tới cực hạn.
Cự Linh Chiến Thú muốn dùng tay cản đao mang của Diệp Thiên, lại bị một đạo này chém đứt cánh tay, thống khổ hét to.
"Hừ, một con Vương thú rác rưởi mà ngay cả thiên phú phòng ngự cũng không có, còn không bằng con Hắc Bối Chiến Hùng kia!" Diệp Thiên khinh bỉ nói.
Thân hình của hắn khẽ động, lại chém tới một đao, một kích này chém vào trên cổ của Cự Linh Chiến Thú, đao mang không có một chút trở ngại nào cắt đứt cổ của Cự Linh Chiến Thú, kém một chút nữa đã chém rơi đầu của nó.
Ầm! Cự Linh Chiến Thú ngã xuống, sinh cơ dần dần mất đi.
Một con Vương thú lại bị Diệp Thiên giết đi như vậy!
Cách đó không xa, đám người Nhạc gia lộ ra vẻ phát mộng, không dám tin.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận