"Tinh Anh Võ Giả!" Phong Lang chấn kinh nhìn Diệp Thiên, đơn giản là không dám tin.
Tinh Anh Võ Giả chính là mục tiêu cả một đời của hắn a! Nhưng hắn lại biết rõ muốn trở thành Tinh Anh Võ Giả sẽ khó khăn dường nào, chỉ nắm giữ thiên phú tu luyện Sơ đẳng mà muốn trở thành Tinh Anh Võ Giả thật sự là quá khó khăn!
Thậm chí ngay cả thiên tài nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng có đầy đủ tài nguyên, tối thiểu nhất cũng phải tới hai mươi mấy tuổi mới có hi vọng trở thành Tinh Anh Võ Giả. Còn Diệp Thiên thì mới bao nhiêu tuổi a, thế nhưng đã là Tinh Anh Võ Giả.
"Thiên phú tu luyện Cao đẳng!" Bên trong đầu óc của Phong Lang sinh ra một cái ý niệm như thế.
Đây chính là một loại thiên phú có cấp độ như lão tổ Lâm gia a, trong tương lai tất nhiên sẽ trở thành Đại Võ Giả, còn có một tia hi vọng trở thành cảnh giới phía trên Đại Võ Giả, kém nhất cũng có thể trở thành Đại Võ Giả đỉnh phong, trở thành người mạnh nhất trong căn cứ Lâm Hải.
Thiên tài như vậy dĩ nhiên lại xuất hiện ở trong tiểu đội của bọn hắn, có thể kết giao cùng với thiên tài như vậy là vinh hạnh của bọn hắn a!
Diệp Thiên động, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Phong Lang cũng không có cách nào nắm bắt. Chỉ thấy sau một lát thời gian, toàn bộ mười con Thằn Lằn Phun Lửa đều chết ở dưới đao của Diệp Thiên, toàn bộ đều bị miểu sát.
"Diệp Thiên đại nhân!" Phong Lang cung kính nói.
"Diệp Thiên đại nhân!" Những người khác cũng nhao nhao khom lưng nói.
Tinh Anh Võ Giả mạnh mẽ hơn xa Võ Giả, không chỉ là lực lượng, mà phản ứng, tốc độ cùng với tổng lượng nguyên lực cũng muốn cường đại hơn rất nhiều.
Coi như Tinh Anh Võ Giả có lực lượng thân thể 10.001 cân cũng cường đại hơn rất nhiều so với Võ Giả có lực lượng 9.999 cân, cả hai căn bản không phải là cùng một cái cấp độ.
Trong dĩ vãng, bọn hắn chỉ cho rằng Diệp Thiên là Võ Giả, còn có thể xưng huynh gọi đệ cùng với Diệp Thiên, nhưng bây giờ sau khi biết rõ Diệp Thiên là Tinh Anh Võ Giả, tự nhiên sẽ câu thúc hơn rất nhiều, không dám loạn xưng huynh gọi đệ.
"Mọi người không cần phải câu thúc như thế, vẫn nên gọi ta là Diệp Thiên a, bất quá tin tức ta là Tinh Anh Võ Giả, hi vọng các vị tạm thời giữ bí mật một chút!" Diệp Thiên nói ra.
"Vậy ta liền cả gan gọi tên của ngài!" Phong Lang cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đem tin tức ngài là Tinh Anh Võ Giả nói ra ngoài!"
Hắn rất rõ ràng Diệp Thiên tại sao phải ẩn giấu tu vi, đoán chừng là vì kiêng kị mấy đại gia tộc trong căn cứ Lâm Hải. Có lẽ khi Diệp Thiên bại lộ thiên phú, những đại gia tộc sẽ lôi kéo cùng với kết giao, nhưng những đại gia tộc này bởi vì ghen ghét mà hạ sát thủ cũng khó nói, coi như chỉ có một khả năng nhỏ nhoi, cũng phải ngăn chặn.
Một khi Diệp Thiên trưởng thành, những đại gia tộc kia bất quá cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Đúng vào lúc này, ở nơi xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
"Là Trương Bản!" Phong Lang nhíu mày.
Trương Bản là tên Võ Giả vừa mới đào tẩu kia, hiển nhiên đã gặp phải một con Thằn Lằn Phun Lửa khác.
Phong Lang có ý muốn cứu viện, dù sao cũng cùng một tổ, lại đều là Võ Giả.
Nhưng Diệp Thiên lại ngăn cản Phong Lang, nói: "Phong Lang, không nên cứu người này, các ngươi sẽ không tiết lộ ra bí mật của ta, nhưng người này lại không nhất định."
Thần sắc của Phong Lang trở nên trì trệ, lại nhìn thần sắc của những người khác, liền giữ vững trầm mặc, hiển nhiên đã bỏ đi dự định cứu vớt Trương Bản.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh liền biến mất, đại biểu cho Trương Bản đã tử vong.
"Phong Lang, chúng ta hãy tiếp tục đi tới a, tranh thủ thanh lý sạch sẽ đám hung thú ở trong này!" Diệp Thiên đề nghị.
Phong Lang gật gật đầu, nếu như không có Diệp Thiên mà nói, hắn tự nhiên sẽ không dám thanh lý hung thú ở tòa sơn cốc này, nhưng có Diệp Thiên ở đây thì lại không giống, có một vị Tinh Anh Võ Giả đã đủ để đối phó với một nhóm Thằn Lằn Phun Lửa.
Mọi người tiến tới phía trước, rất nhanh liền phát hiện ra thi thể của Trương Bản, cùng với mấy con Thằn Lằn Phun Lửa đang gặm nhấm thi thể.
Diệp Thiên tiện tay chém giết mấy con Thằn Lằn Phun Lửa này, tiếp tục đi tới.
Trên đường đi, phàm là xuất hiện hai con Thằn Lằn Phun Lửa trở lên, toàn bộ đều là do Diệp Thiên xuất thủ chém giết, chỉ có ở dưới tình huống xuất hiện một con Thằn Lằn Phun Lửa, Diệp Thiên mới để cho đám người Phong Lang luyện tay một chút.
Cứ như vậy, Diệp Thiên mang theo đám người Phong Lang đi sâu vào bên trong sơn cốc. Ở bên trong nơi này, Diệp Thiên phát hiện ra một lượng lớn Thằn Lằn Phun Lửa.
Đứng ở phía trên một tảng đá lớn, Diệp Thiên nhìn về nơi xa, thấy được không ít hơn 30 con Thằn Lằn Phun Lửa, mà 30 con Thằn Lằn Phun Lửa này đang vây quanh một con Thằn Lằn Phun Lửa to lớn hơn.
"Đó là..." Thần sắc của Diệp Thiên trở nên ngưng trọng.
Khoảng cách nơi hắn đứng quá xa, mặc dù không có cách nào thấy rõ ràng tình huống thiên phú của con Thằn Lằn Phun Lửa to lớn kia, nhưng từ hình thể to lớn của nó, thực lực của nó khẳng định không phải là hung thú cấp thấp.
"Hẳn là hung thú trung cấp!" Diệp Thiên suy đoán.
Nếu như là hung thú trung cấp phổ thông, hắn hoàn toàn không quan tâm, nhưng loại hình hung thú trung cấp nắm giữ thiên phú công kích, như vậy tuyệt đối là bá chủ bên trong hung thú trung cấp.
"Có một chút phiền phức, nơi này có tới 30 con Thằn Lằn Phun Lửa, còn có một con Thằn Lằn Phun Lửa nghi ngờ là hung thú trung cấp!" Diệp Thiên đem tình huống vừa mới thấy nói cho đám người Phong Lang.
"Cái gì! ! !" Phong Lang khiếp sợ.
Thằn Lằn Phun Lửa có cấp bậc hung thú trung cấp, vậy khẳng định là sẽ vô cùng cường đại, Tinh Anh Võ Giả phổ thông tuyệt đối không phải là đối thủ.
"Diệp Thiên, chúng ta nên rời đi thôi, cùng lắm thì từ bỏ nhiệm vụ!" Phong Lang cắn răng nói.
Đã đi đến bước này, nói từ bỏ là tuyệt đối không cam tâm, nhưng hắn cũng biết rõ sự đáng sợ của Thằn Lằn Phun Lửa có cấp bậc hung thú trung cấp, hắn không cho rằng Diệp Thiên sẽ là đối thủ của con Thằn Lằn Phun Lửa này.
Cho dù Diệp Thiên có thiên phú cao hơn nữa, bất quá cũng chỉ là Tinh Anh Võ Giả mới tấn thăng mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của hung thú trung cấp nắm giữ thiên phú Hoả Diễm?
"Phong Lang, ta cũng không có yếu như vậy, Thằn Lằn Phun Lửa có thiên phú đặc thù —— thiên phú Hoả Diễm, ta đồng dạng cũng có thiên phú đặc thù!" Diệp Thiên tiết lộ một chút tin tức.
"Ngài...cũng có thiên phú đặc thù?" Phong Lang kinh hãi hỏi.
Võ Giả nắm giữ thiên phú đặc thù cùng với Võ Giả không có thiên phú đặc thù, sẽ có địa vị hoàn toàn không giống, một vị Tinh Anh Võ Giả nắm giữ thiên phú đặc thù, coi như là Đại Võ Giả cũng vô cùng coi trọng, không dám tùy tiện đắc tội.
"Không sai, ta nắm giữ thiên phú tốc độ Sơ đẳng, có thể gia tăng tốc độ lên gấp 3 lần, hơn nữa đao pháp của ta cũng không tệ, muốn chém giết con hung thú trung cấp này cũng không thành vấn đề, ta chuẩn bị tiến hành chiến đấu, các ngươi không nên tới gần!" Diệp Thiên căn dặn.
Hắn có thể nắm chắc chém giết con hung thú trung cấp này, nhưng lại không nắm chắc là có thể bảo vệ được đám người Phong Lang.
Vạn nhất đám người Phong Lang không nghe khuyên bảo mà nói, vậy thì rất phiền toái.
"Diệp Thiên, chúng ta sẽ lui về phía sau, ngài cũng nên cẩn thận một chút, nếu thấy không ổn thì hãy rút đi!" Phong Lang nói ra.
"Ta tự có chừng mực!" Diệp Thiên gật đầu.
Đợi đám người Phong Lang ly khai ra phía xa, Diệp Thiên bắt đầu hành động.
"Thiên phú tốc độ!" Diệp Thiên mở ra thiên phú tốc độ, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi xông về nhóm Thằn Lằn Phun Lửa.
Mà vào lúc này, thủ lĩnh Thằn Lằn Phun Lửa đang ngủ cũng tỉnh dậy trong sự gầm rú của thủ hạ, dùng đôi con ngươi to lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. Nó muốn giết chết con côn trùng quấy rầy giấc ngủ của mình này! Không sai, ở trong mắt của nó, Diệp Thiên chỉ là một con côn trùng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận