"Tắm trước, thân thể quá bốc mùi!" Diệp Thiên nhíu nhíu mày, lại ngửi mùi trên thân thể, liền vội vàng đứng lên, nhảy vào bên trong hồ nước.
Sau khi tắm xong, hắn liền thôi động nguyên lực, khiến cho nhiệt độ thân thể tăng cao, rất nhanh liền hơ khô quần áo. Không cần phơi quần áo, đây cũng là một loại năng lực của Võ Giả a.
"Diệp Thiên, ngươi không sao chứ?" Nhạc Linh đi tới, hỏi.
"Không có việc gì!" Diệp Thiên lắc lắc đầu.
Không những không có việc gì, còn kiếm lợi lớn, nhưng những chuyện này lại không thể đề cập cùng với Nhạc Linh.
"Diệp Thiên, thiên phú của ngươi có phát sinh biến hóa gì hay không?" Nhạc Linh hiếu kỳ hỏi.
"Chuyện này tạm thời còn không rõ ràng, chỉ cảm thấy tinh thần lực trở nên cường đại không ít, những biến hóa khác còn chưa phát giác được!" Diệp Thiên nói như thế.
"Ngươi cứ kích phát thiên phú nhiều lần, có lẽ sẽ có thể phát giác ra!" Nhạc Linh thử an ủi Diệp Thiên.
Kỳ thật, trong lòng của nàng đang nghĩ chính là, thiên phú của Diệp Thiên cũng không có biến hóa gì, lãng phí một đóa Địa Dũng Kim Liên, nhưng nàng sợ đả kích đến Diệp Thiên, chỉ có thể nói như thế để an ủi. Nhưng mà, nàng đã suy nghĩ nhiều.
"Chúng ta đi thôi!" Bây giờ Diệp Thiên đã lấy được đồ vật mà mình muốn, ở lại nơi này cũng không có tác dụng, còn không bằng đi đến những địa phương khác tìm kiếm cơ duyên.
Nhạc Linh tự nhiên là đồng ý, đi theo Diệp Thiên rời khỏi cái sơn động này.
Trước khi đi, Diệp Thiên nhờ Nhạc Linh hỗ trợ đem thi thể của Độn Không Nguyệt Lang chứa vào trong túi trữ vật. Dù sao, trước đó hắn đã nói là cần thi thể của Độn Không Nguyệt Lang, tuy nói thi thể Độn Không Nguyệt Lang hiện tại đã không còn tác dụng, nhưng cũng không thể đột nhiên nói từ bỏ, vậy thì cũng khó giải thích.
Ở dưới sự bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhờ Nhạc Linh hỗ trợ mang đi, thi thể của Độn Không Nguyệt Lang không lớn, có thể dễ dàng bỏ vào túi trữ vật, Nhạc Linh cũng vui vẻ giúp đỡ.
Trên đường đi, Diệp Thiên chậm rãi nghiên cứu thiên phú không gian năng lực, mà Nhạc Linh lại không cảm ứng được không gian ba động, cho nên căn bản sẽ không phát hiện ra được Diệp Thiên đang vụng trộm nghiên cứu thiên phú không gian, nếu không mà nói tuyệt đối sẽ giật nảy cả mình.
Không qua bao lâu, ngoại trừ năng lực thuấn di, năng lực cảm giác không gian cùng với không gian ấn ký đã được Diệp Thiên vận dụng tự nhiên.
Hơn nữa Diệp Thiên còn phát hiện ra không gian ấn ký cùng với thuấn di còn có thể kết hợp lẫn nhau, ví dụ như lưu lại không gian ấn ký ở một chỗ, sau đó từ một địa phương khác thuấn di đến địa phương đã lưu lại không gian ấn ký. Đây chính là thuấn di định vị!
Bất quá, bởi vì có Nhạc Linh ở bên cạnh, muốn thí nghiệm chỉ có thể đợi đến thời gian sau này.
"Tiếp theo mình nên mở ra không gian tùy thân!" Diệp Thiên đối với loại năng lực này vô cùng chờ mong, có không gian tùy thân, hắn liền có thể mang theo rất nhiều thứ, không cần phải cõng một đống đồ hầm bà lằng ở trên lưng nữa.
Đương nhiên, mở ra không gian tùy thân nhất định cũng phải âm thầm tiến hành, không thể để cho Nhạc Linh phát giác ra.
Mở ra không gian tùy thân cũng không quá khó khăn, chỉ cần vận dụng thiên phú không gian lưu lại không gian ấn ký ở trên thân thể, sau đó rót lực lượng không gian vào bên trong không gian ấn ký, tạo ra một không gian nhỏ, sau đó khuếch trương không gian ở bên trong ra là được.
Về phần thể tích ở bên trong không gian tùy thân rộng bao nhiêu thì có quan hệ cùng với đẳng cấp thiên phú và thực lực của bản thân.
"Bắt đầu đi!" Diệp Thiên lưu lại một đạo không gian ấn ký bên trên xương cổ tay trái. Tiếp theo, hắn điều khiển thiên phú không gian chậm rãi rót lực lượng không gian vào bên trong không gian ấn ký.
Oanh! ! ! ! Một lượng lớn lực lượng không gian hội tụ ở bên trên không gian ấn ký, rốt cục cũng đưa tới sự thuế biến.
Chỉ thấy bên trên xương cổ tay nơi đặt không gian ấn ký xuất hiện một cái cửa vào, mở ra dị không gian. Theo lực lượng không gian được trút vào, ở bên trong ý thức của Diệp Thiên, xuất hiện một cái điểm đen nhỏ.
Cái điểm đen nhỏ này được xem như là nguyên điểm, nguyên điểm sau khi hấp thu một lượng lớn lực lượng không gian, chậm rãi tạo thành một cái không gian nhỏ, có thể tích ước chừng 1 cm2.
Không gian tùy thân không có khả năng nhỏ như vậy, cái không gian nhỏ này vẫn có thể biến to hơn. Lực lượng không gian tràn vào càng nhiều, không gian nhỏ sẽ dần dần biến to hơn.
Ước chừng trôi qua 10 phút, không gian nhỏ rốt cục cũng có thể tích ước chừng 1 m2.
Nhưng Diệp Thiên vẫn chưa cảm giác được cực hạn, hắn còn có thể tiếp tục mở rộng thể tích của không gian tùy thân.
Nửa ngày sau, Diệp Thiên rốt cục cũng cảm thấy cực hạn, vô luận hắn làm sao cũng không có cách nào mở rộng được thêm thể tích.
Ý thức tiến vào không gian tùy thân, hắn quan sát tỉ mỉ một chút. Không gian tùy thân giống như một căn phòng hình lập phương vậy, có chiều dài là 5 mét, nói một cách khác toàn bộ không gian có 125 m2.
Không gian như thế này đã là rất rộng lớn, có rất ít Túi Trữ Vật có không gian lớn như vậy. Coi như là Túi Trữ Vật tương đối tốt của Nhạc Linh, cũng chỉ có không gian 30 m2 mà thôi, kỳ thật cũng không chứa được quá nhiều đồ vật.
Hơn nữa Túi Trữ Vật lại dễ dàng bị người đoạt đi, một khi bị cướp đi, đồ vật ở bên trong sẽ mất hết. Nhưng không gian tùy thân sẽ không bị đoạt đi được, coi như cánh tay bị chém đứt, Diệp Thiên vẫn có thể câu thông với không gian tùy thân, sẽ không sợ bị người khác mở ra, trừ phi có thể phá hư không gian tùy thân, nhưng không gian sẽ kiên cố cỡ nào, cũng không dễ dàng bị phá hỏng.
Tóm lại, có không gian tùy thân đúng là vô cùng thuận tiện, sau khi có không gian tùy thân, Diệp Thiên đã âm thầm đem một số vật phẩm quý giá từ bên trong bao đồ chuyển vào bên trong không gian tùy thân. Ví dụ như hai đóa Thiên Hồn Hoa, hắn liền lặng lẽ dời vào bên trong không gian tùy thân.
Mặt khác, hắn còn dời những dược tài mấy trăm năm vào bên trong không gian tùy thân. Về phần những vật khác thì vẫn vật đặt ở bên trong bao đồ, làm ra vẻ như hắn không hề có Túi Trữ Vật.
Ầm! ! ! ! Ở nơi xa, có âm thanh chiến đấu truyền đến, từ nguyên khí ba động mà nói thì vô cùng kịch liệt.
"Nhạc Linh, có người hoặc là hung thú đang chiến đấu!" Diệp Thiên nói ra, từ âm thanh chiến đấu mà nói, nơi phát sinh chiến đấu chỉ cách nơi này 10 dặm, loại khoảng cách này đối với Đại Võ Giả mà nói cũng không tính là xa.
"Đi qua nhìn một chút đi!" Nhạc Linh nói ra.
Diệp Thiên gật đầu, nhanh chóng đi qua cùng với Nhạc Linh, vào thời điểm cách nơi chiến đấu khoảng 3 dặm, Diệp Thiên dùng năng lực cảm giác không gian dò xét một chút.
Ô...ô...n...g —— Cảm giác không gian ba động tản ra, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi tiến về phía trước.
Vào giờ khắc này, Diệp Thiên có cảm giác giống như là có thể nhìn thấu không gian vậy, thẳng tới bên ngoài 3 dặm.
Mà cảnh tượng bên ngoài 3 dặm cũng bị Diệp Thiên nhìn không sót một cái gì, đây chính là sự cường hãn của năng lực cảm giác không gian, không những có thể dò xét cự ly xa, hơn nữa còn nhìn thấy rất rõ ràng, nếu như dùng tinh thần lực để cảm ứng mà nói, nhiều lắm là chỉ có thể cảm ứng được đại khái tình huống, không có cách nào nhìn thấy rõ ràng giống như Diệp Thiên.
"Võ Giả!" Diệp Thiên nhìn thấy được năm vị Võ Giả, đang vây công một con hung thú, mà cách con hung thú này không xa có một gốc cỏ non màu đỏ, trên gốc cỏ vậy mà có hoả diễm bốc cháy, nhìn qua vô cùng bất phàm.
"Đây là cỏ gì?" Tri thức không đầy đủ của Diệp Thiên khiến cho hắn không nhận ra được loại cỏ này, nhưng Nhạc Linh có lẽ sẽ biết.
Năm vị Đại Võ Giả kia đều là Đại Võ Giả đỉnh phong, hai người trong đó còn nắm giữ loại hình thiên phú công kích, thực lực ở bên trong Đại Võ Giả đều thuộc về cấp độ đỉnh tiêm, mà con hung thú cao cấp đang bị năm vị Võ Giả này vây công cũng là một con hung thú nắm giữ loại hình thiên phú công kích.
Nếu như chậm rãi vây công, cẩn thận một chút mà nói, con hung thú này tuyệt đối sẽ chết chắc, mà năm vị Võ Giả cũng sẽ không bị thương.
Nhưng trước mắt, năm người này lại vô cùng điên cuồng, liên tục thả ra tuyệt chiêu, hoàn toàn không thèm để ý đến phương diện tiêu hao, thậm chí là lấy thương thế đổi thương thế, muốn nhanh chóng chém giết con hung thú này.
"Năm người này cấp bách như thế, xem ra gốc cỏ non này cũng không đơn giản a!" Diệp Thiên suy đoán.
"Nhạc Linh, chúng ta mau tăng nhanh tốc độ a!" Diệp Thiên quay đầu nói với Nhạc Linh.
"Tốt!" Nhạc Linh không biết ở phía trước phát sinh ra chuyện gì, nhưng vẫn di chuyển nhanh chóng theo Diệp Thiên.
Chỉ tiếc là, ở bên trong bí cảnh có quá nhiều cây cối, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ, Nhạc Linh chỉ có thể tăng lên một chút tốc độ, vậy mà đã khó có thể khống chế thân thể, xém chút nữa đã đâm vào đại thụ.
Mười mấy giây sau, bọn hắn đã vượt qua ba dặm đường, Diệp Thiên cùng với Nhạc Linh đã đi đến nơi xảy ra chiến đấu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận