Sở Hà, người sinh ra ở quận Thanh Sơn, cha mẹ mất sớm vì bệnh tật, có một đệ đệ ruột, sau này nhờ thông minh tài trí, một mình gây dựng Sở phủ ở quận Thanh Sơn, có thể sánh ngang với gia tộc nhất phẩm bình thường, được khen là kỳ tài.
"Đại nhân, không biết có gì không ổn?"
Tiền Hạo nghi hoặc hỏi.
Nội dung trong này hắn đã bảo Trương Uy điều tra ba lần, còn đến kho sách của quận thành tra cứu, hẳn là chính xác không sai!
"Chỗ nào có vấn đề, tự mình xem đi." Sắc mặt Chu Thương lạnh lùng, phất tay lần nữa ném ra một quyển trục.
Xoẹt!
Tiền Hạo vội vàng mở ra xem.
Chỉ thấy!
Nội dung ghi chép bên trong cơ bản giống với những gì hắn đưa lên, nhưng, ở phần những năm tháng trước kia có thêm mấy hàng chữ:
Đại Càn năm 985, huyện Vân quận Thanh Sơn xảy ra yêu ma tấn công thành quy mô lớn, thôn trang xung quanh đều bị yêu ma huyết tẩy.
Lúc đó tinh nhuệ của Trấn Ma ti Vân Châu bị Bạch Liên giáo kiềm chế, chỉ đành lâm thời trưng dụng đệ tử tông môn đến chi viện.
Tuy cuối cùng đã tiêu diệt đại quân yêu ma, nhưng cư dân của 81 thôn trang xung quanh huyện Vân lại không một ai sống sót, sử xưng: Huyết án diệt môn huyện Vân.
Chuyện này...
Tiền Hạo nhìn ghi chép mới, dường như đoán được điều gì.
Quả nhiên!
Sau một khắc!
Chu Thương liền nói: "Lúc trước, có một số lưu dân trốn thoát hướng về quận thành, bị Kim Kiếm môn nửa đường gặp được."
"Theo yêu cầu của Trấn Ma ti lúc đó, bọn họ phải hộ tống lưu dân vào quận thành, nhưng, Kim Kiếm môn lại không muốn bỏ lỡ phần thưởng giết yêu ma, bởi vậy, không những không hộ tống lưu dân, còn cố ý chỉ sai phương hướng cho lưu dân."
"Kết quả, sau khi yêu ma bị tiêu diệt mới xảy ra chuyện không một ai sống sót, nhưng, không lâu sau huynh đệ Sở Hà xuất hiện ở quận thành."
Nói xong.
Chu Thương đứng dậy từng bước một đi về phía Tiền Hạo, trầm giọng nói:
"Theo một số người già nhớ lại: Một đứa bé cụt một tay gầy trơ xương, trên lưng cõng một đứa bé khác cũng gầy trơ xương đang hôn mê, từng chút một bò trên mặt đất, toàn thân trên dưới không có một chỗ da lành lặn, hai mắt đều không thể tập trung, lại liều chết bảo vệ người trên lưng."
"Lúc đó, ngay cả đám ăn mày cũng cho rằng hai đứa bé không thể sống sót, nhưng sau đó: Hai người bọn họ dựa vào ý chí giành thức ăn với chó hoang, ngủ trong chuồng ngựa, ngoan cường sống sót, sau đó... Mới giống như những gì ngươi báo cáo."
Cái gì?
Hai mắt của Tiền Hạo bắt đầu run rẩy dữ dội!
Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh: Một tiểu nam hài gầy khô toàn thân đẫm máu cõng ca ca bò trên mặt đất, trên đường đi để lại hai vệt máu thật sâu.
Rất khó tưởng tượng:
Hai đứa nhỏ chưa đủ mười tuổi, rốt cuộc làm thế nào mà trong tình huống bị chỉ sai đường, lại sống sót trở về quận thành.
Khi đó, nơi hoang dã khắp nơi đều là yêu ma, dã thú, người lớn còn vẫn lạc, huống chi là hai đứa trẻ.
Hô...
Tiền Hạo hít sâu một hơi, chắp tay nói:
"Đại nhân, mặc dù thuộc hạ không biết vì sao Sở Hà lại cố ý xóa đi quá khứ của hắn, nhưng thuộc hạ tin tưởng nhân phẩm của hắn."
"Hắn gia nhập Trấn Ma ti tuyệt đối không có lòng hại người, nếu không, lúc trước hắn cũng sẽ không lựa chọn đồng quy vu tận với yêu ma."
"Thuộc hạ... Nguyện ý bảo đảm cho hắn."
Nói xong.
Trên mặt Tiền Hạo lộ ra vẻ kiên định.
Hiển nhiên là định gánh chịu thay Sở Hà chuyện giấu diếm, bởi vì, chuyện này nếu truy cứu sâu xa, Sở Hà tất nhiên sẽ bị liên lụy.
Tiền đồ tốt đẹp của hắn bị hủy, đồng thời, thượng cấp rất có thể sẽ đích thân hỏi hắn về trải nghiệm trong khoảng thời gian biến mất kia.
Làm như vậy:
Chẳng khác nào lại lần nữa vạch trần vết sẹo của Sở Hà!
"Ngươi đó, làm việc vẫn lỗ mãng như xưa."
Chu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Bản chỉ huy sứ đương nhiên biết Sở Hà không có vấn đề, hắn gia nhập Trấn Ma ti phần lớn là vì mấy viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đan ở tổng bộ đế đô, để nối lại cánh tay cho đệ đệ hắn."
"Một người trọng tình nghĩa huynh đệ như vậy, sao lại có vấn đề, chỉ là trải nghiệm thuở nhỏ, mới khiến hắn hành sự khác với người thường, cánh tay phải của Sở Nam phần lớn là vì Sở Hà mà đứt."
Thì ra là thế.
Tiền Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng thượng cấp muốn xử phạt Sở Hà, xem ra hắn nghĩ nhiều, chỉ là nếu không có vấn đề, vì sao lại gọi hắn tới.
"Ngươi xem cái này nữa!"
Chu Thương đưa một quyển trục khác cho Tiền Hạo.
Xoẹt!
Tiền Hạo mở ra, hai mắt ngưng tụ.
Trong quyển trục!
Rõ ràng ghi lại vị trí tổng bộ của Bạch Liên giáo ở Vân Châu, ngay dưới đầm lầy Hắc Sơn bên cạnh quận Thanh Sơn!
"Đại nhân, nếu đã tra rõ địa chỉ tổng bộ Bạch Liên giáo, chúng ta mau chóng tập hợp các doanh ra tay một mẻ tiêu diệt."
Trên mặt Tiền Hạo lộ ra một tia sát ý.
Hiển nhiên.
Hắn cực kỳ căm hận Bạch Liên giáo.
Dù sao:
Một nửa số Trấn Ma vệ Vân Châu ngã xuống đều có liên quan tới Bạch Liên giáo, trừ một số Trấn Ma vệ mới gia nhập, còn lại đều có huyết hải thâm thù với Bạch Liên giáo.
Đồng thời.
Nếu như tiêu diệt tổng bộ Bạch Liên giáo ở một châu, có thể nói là đại công một kiện, tổng bộ đế đô sẽ ban thưởng rất nhiều.
"Không thể!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận