Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hệ Thống
  3. Ta Dùng Hệ Thống Cua Em Gái (Dịch)
  4. Chương 8: Chu Lâm chính là bạn trai của ta

Ta Dùng Hệ Thống Cua Em Gái (Dịch)

  • 384 lượt xem
  • 2341 chữ
  • 2022-07-25 09:29:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

“Nếu ngươi không phiền….ngươi… có thể cho ta mượn một bộ quần áo được không?”

Vừa bước ra tới cửa, đột nhiên Phan Ngưng Tuyết nhăn nhó mặt mày lại hỏi.

“Chỗ này của ta chỉ có quần áo nam.”

Chu Lâm nhìn lướt qua mảnh da trắng nõn kia, quả thật đúng là không thích hợp bước ra khỏi cửa cho lắm, có chút bất đắc dĩ nói,

“Ngươi nếu như không chê, có thể mặc tạm cái này.”

“Cám ơn, cái này cũng được rồi.”

Phan Ngưng Tuyết lập tức cao hứng nhận lấy, trực tiếp mặc lên người, đổi thành một style khác.

Sau đó, hai người bước ra khỏi cửa.

Chu Lâm cao lớn anh tuấn, Phan Ngưng Tuyết gợi cảm xinh đẹp, hai người đi chung một chỗ quả thực chính là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp mà, lập tức thu hút ánh mắt của người đi trên đường.

Đối với chuyện nầy, Chu Lâm rất là hưởng thụ. Trong lòng không khỏi ảo tưởng, nếu như Phan Ngưng Tuyết là bạn gái của hắn thì… không phải tốt sao!!

Phòng Chu Lâm thuê cách trường cao đẳng sư phạm Dương Bình không xa, cho nên đi trên đường có gặp qua mấy sinh viên trong trường.

Bọn họ thấy Phan Ngưng Tuyết và Chu Lâm đi chung một chỗ, toàn bộ đều trợn to mắt lên nhìn, trên khuôn mặt hiện vẻ kinh ngạc không tin nổi.

Rất hiển nhiên, những người này đều cho rằng Phan Ngưng Tuyết là Phan Nhược Tình.

Phan Nhược Tình là đệ nhất hoa khôi của trường cao đẳng sư phạm Dương Bình. Ánh mắt của nàng cực cao, căn bản không có đặt nam nhân ở trong mắt và cũng chưa bao giờ có tin đồn là nàng có bạn trai, mà hiện tại nàng đang đi chung với một chàng đẹp mã, trên người còn mặc quần áo của con trai, trong thoáng cái thu hút sự chú ý của mọi người.

Phan Nhược Tình có bạn trai!

Hơn nữa hai người này hình như tối hôm qua có ở cùng nhau!!

Cái tin này trong chớp mắt lan truyền khắp toàn trường, có kinh ngạc, có không tin tưởng, còn có khóc lóc rưng rưng nước mắt nữa.

Phan Nhược Tình chính là nữ thần trong tâm trí tất cả nam sinh trường cao đẳng sư phạm Dương Bình, nghe thấy tin tức này nhất thời họ không có cách nào tiếp nhận được sự thật này.

Trong nháy mắt, cả trường sư phạm nháo nhào hết cả lên. Rất nhiều nam sinh nghiến răng nghiến lợi thề rằng, nhất định phải đem tên bạn trai của Phan Nhược Tình đào ra, sau đó hung hăng đánh cho một trận.

Đối với chuyện này, hai người Chu Lâm và Phan Ngưng Tuyết căn bản không biết.

“Chúng ta còn phải đi học nữa, tuỳ tiện ăn cái gì đó đi.”

Để bày tỏ lòng biết ơn đối với Chu Lâm, Phan Ngưng Tuyết nhất quyết mời Chu Lâm tới ăn ở khách sạn, thế nhưng nhanh chóng bị Chu Lâm cự tuyệt.

“Vậy cũng được.”

Phan Ngưng Tuyết không còn cách nào khác đành phải thoả hiệp. Nhưng nàng cũng không thể mời Chu Lâm ăn quán ven đường được, cho nên cuối cùng hai người tới nhà hàng Mạn Tây.

Đây là lần đầu tiên Chu Lâm tới nơi này. Hắn cũng biết Phan Ngưng Tuyết muốn cảm ơn hắn, cho nên căn bản hắn không cần lo lắng tới chuyện tiền nong, yên tâm thoải mái cùng nàng tiến vào.

Hai người chọn một nơi yên tĩnh, sau khi gọi món xong, Phan Ngưng Tuyết quay về phía Chu Lâm nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi, ta đi vệ sinh chút.”

Chu Lâm cười nhẹ, gật đầu với nàng.

Sau khi Phan Ngưng Tuyết rời đi, Chu Lâm tò mò nhìn xung quanh.

Phải nói, nơi này không hổ là quán ăn tốt nhất gần trường cao đẳng sư phạm, không chỉ không gian rộng rãi mà trang trí cũng rất là ấm áp, rất thích hợp để làm một nơi hẹn hò.

“Chẳng trách sinh viên trong trường lại thích tới nơi này như vậy.”

Chu Lâm trong lòng cảm thán một tiếng.

“Chu Lâm? Thật sự là ngươi?”

Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên cạnh hắn. Sau đó có hai người phụ nữ đi về phía hắn.

Đối với giọng nói này, hắn cũng không quá xa lạ gì. Hắn từng vì người phụ nữ này mà yêu thầm tới 4 năm lận đấy.

“Là cô sao?”

Chu Lâm cũng không ngờ rằng mình thế mà lại gặp Tào Tiểu Mạn ở đây.

Sau khi nhìn thấy Tào Tiểu Mạn một lần nữa, trong lòng hắn lúc này cũng không có nổi lên bất kỳ gợn sóng nào. Đối với Tào Tiểu Mạn, hắn hoàn toàn không có cảm giác.

“Chu Lâm, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Nhưng mà, sắc mặt của Tào Tiểu Mạn lại rất là khó coi, nàng lãnh mạc nhìn chằm chằm Chu Lâm, hỏi.

Chu Lâm ngạc nhiên nhìn nàng, trên khuôn mặt hiện ra sự nghi hoặc, không hiểu.

“Đừng có giả bộ ngây ngô nữa, làm vậy càng khiến ta thêm chán ghét ngươi.”

Tào Tiểu Mạn lạnh như băng nói:

“Hiện tại, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết một lần nữa, ta tuyệt đối không bao giờ thích một con bọ chét giống như ngươi, lại càng không có đem chuyện ngày hôm qua đặt nặng ở trong lòng.”

“Bởi vì ngươi bất quá cũng chỉ là công cụ để ta lợi dụng mà thôi.”

“Sau này đừng có xuất hiện ở trước mặt của ta nữa. Ngươi hiện tại có thể cút, đây không phải là nơi mà ngươi có thể lui tới.”

Cô gái đi theo bên cạnh cũng tò mò nhìn về phía Chu Lâm. Khi nhìn thấy quần áo Chu Lâm đang mặc, khoé miệng nàng khẽ nhếch lên, trên gương mặt hiện ra sự khinh thường.

“Ngươi chính là “con cóc ghẻ” mà Tào Tiểu Mạn vẫn thường hay nhắc tới sao?”

 “Ăn mặc chẳng khác nào một con chó vậy. Tào Tiểu Mạn cũng không phải là loại người mà ngươi có thể thích. Cút nhanh lên một chút, nhìn thấy ngươi ta đã thấy buồn nôn rồi.”

Hai người này toàn tuôn ra những lời nói cay nghiệt, làm cho khuôn mặt Chu Lâm trở nên khó coi vô cùng.

“Các ngươi cũng quá tự đề cao chính mình rồi. Ta tới đây cũng chỉ để ăn cơm mà thôi. Chẳng lẽ như vậy cũng làm phiền tới các ngươi sao?”

Chu Lâm lạnh lùng, trầm giọng nói.

Hắn cảm giác mắt mình giống như bị đui vậy. Thế mà hắn thật sự thầm mếm nữ nhân này tận 4 năm lận!!

 “Vẫn còn giảo biện? Không phải ngươi thăm dò được ta thích ăn ở nhà hàng Mạn Tây này nên mới trăm phương ngàn kế theo đuổi tới nơi này sao?”

“Dựa vào cái loại nghèo hèn, giống như bọ chét như ngươi mà cũng dám tới nhà hàng Mạn Tây này ăn sao? Ngươi nhìn lại mình chút đi, một thân trang phục ngươi đang mặc có chỗ nào xứng với nơi này chứ? Hơn nữa, người có tiền để ăn ở đây sao?”

Tào Tiểu Mạn lạnh lùng, tức giận nói.

“Đúng vậy! Đúng vậy, một chút cũng không hợp.”

Nữ nhân mập mạp kia phụ hoạ theo.

Đây cũng quá là tự đề cao chính mình đi?

Chu Lâm mở to hai mắt nhìn hai người này. Đối với Tào Tiểu Mạn, hắn hiện tại vô cùng chán ghét, thậm chí còn lười nói chuyện cùng nàng.

 “Mời đi, ta muốn ăn cơm.”

Hắn lãnh mạc quét mắt nhìn hai người một cái, vẻ mặt thờ ơ, nói. Tức giận với loại người như thế này, quả thực chính là một sỉ nhục dành cho hắn mà.

“Chu Lâm, không nghĩ tới người là loại người như vậy.”

“Nếu ngươi không rời đi, có tin hay không ta kêu bảo vệ đuổi người ra khỏi đây?”

Tào Tiểu Man tức giận nhìn chằm chằm Chu Lâm, giọng nói của nàng có chút lớn, làm cho thực khách xung quanh có chút bất mãn nhìn về phía bên này.

Thấy vậy, khuôn mặt Tào Tiểu Mạn đỏ bừng lên, hận ý đối với Chu Lâm ngày càng lớn, chỉ vào mặt Chu Lâm và nói:

“Ta đã cự tuyệt hắn, nhưng hắn vẫn không có hết hi vọng, vẫn luôn theo đuổi ta tới tận nơi này. Ta bảo hắn ra ngoài cũng là vì tốt cho hắn. Các người nhìn trang phục hắn đang mặc trên người xem, mặc như vậy có thể có đủ tiền để ăn ở nơi này sao?”

Nghe thấy nàng nói như vậy, thực khách xung quanh bắt đầu xôn xao nghị luận. Ánh mắt họ nhìn về phía Chu Lâm cũng biến thành cổ quái và khinh thường. Hiển nhiên là tin lời Tào Tiểu Mạn nói.

Tào Tiểu Mạn trên khuôn mặt hiện ra sự đắc ý. Thấy Chu Lâm bị nhục nhã, nàng cảm thấy đắc ý vô cùng.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Đúng lúc này Phan Ngưng Tuyết trở lại. Dung nhan của nàng trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người ở đây. Ở trước mặt nàng, Tào Tiểu Mạn thoáng cái mất đi tất cả hào quang.

“Phan Nhược Tình? Ngươi cũng tới đây ăn cơm à?”

Nhìn thấy Phan Ngưng Tuyết, gương mặt Tào Tiểu Mạn liền trở nên gượng gạo, ở sâu trong ánh mắt hiện ra sự hâm mộ và ghen ghét.

Nàng cũng xem Phan Ngưng Tuyết là Phan Nhược Tình.

Phan Nhược Tình là hoa khôi đệ nhất của trường cao đẳng sư phạm mà nàng bất quá cũng chỉ là hoa khôi ở trong lớp Chu Lâm, hai người căn bản không thể đánh đồng với nhau được.

“Đúng vậy a! Ta cùng bạn trai ra ngoài ăn sáng.”

Phan Ngưng Tuyết cười nói.

“Bạn trai?”

Hai người Tào Tiểu Man ngay lập tức trừng lớn con mắt lên. Thời điểm các nàng tới nhà hàng Mạn Tây ăn có nghe nói Phan Nhược Tình có đi chung với một nam sinh nào đó. Mới đầu nàng còn khinh thường ai đồn ra lời này, không ngờ được hiện tại chính chủ lại thừa nhận.

 “Chu Lâm chính là bạn trai của ta, hai người quen nhau sao?”

Phan Ngưng Tuyết đi tới bên cạnh Chu Lâm, khoác lấy cánh tay hắn, vừa nói vừa cười nhìn về phía Chu Lâm đang còn trừng lớn hai con mắt lên.

Ngay lập tức, Chu Lâm liền hiểu ra được đây là Ngưng Tuyết đang cố tình giúp đỡ hắn.

Hắn mỉm cười, rất là cảm kích đối với nàng.

“Cái gì? Chu Lâm là bạn trai của ngươi? Phan Nhược Tình, ngươi có nhầm lẫn không vậy?”

Hai người Tào Tiểu Man trên khuôn mặt hiện ra sự khiếp sợ, toàn bộ thế giới quan đều như muốn hỏng mất, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Nhưng nhìn bộ dạng thân mật kia của hai người, lại thấy Phan Ngưng Tuyết mặc trên người quần áo của con trai nữa, nàng không khỏi tin tưởng vào điều đó.

“Rõ là buồn cười, ta chẳng lẽ ngay cả bạn trai của mình còn không nhận ra được sao? Còn nữa, ta cũng không phải là Phan Nhược Tình, các người nhận lầm người rồi.”

“Thật xin lỗi, chúng ta muốn ăn cơm, các người có thể đi chỗ khác được không?”

Trong nháy mắt vẻ mặt Phan Ngưng Tuyết biến thành lãnh mạc, thản nhiên nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt hai người Tào Tiểu Mạn liền cứng nhắc lại.

“Nữ nhân này thật sự cho rằng mặt mình dát vàng lên sao? Nam sinh kia có bạn gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nhìn trúng nàng được cơ chứ? Lại còn bảo rằng hắn ta theo đuôi nàng mãi không buông? Đúng là da mặt thật dày mà!!”

“Nhìn người ta ăn mặc không tốt lại xem thường người ta. Ta khinh thường nhất là loại nữ nhân giống như vậy.”

“Ăn mặc như một con chó?? Còn chưa biết ai là người chưa có tiền đây.”

Thực khách xung quanh vốn đã bất mãn đối với chuyện Tào Tiểu Mạn lớn tiếng ở trong nhà hàng, lúc này thấy tình huống như vậy, càng thêm khinh thường nàng hơn, bắt đầu lên tiếng chê cười.

Tào Tiểu Mạn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy tức giận vô cùng, làm gì còn mặt mũi lưu lại nơi này, vội vàng xám xịt rời khỏi nhà hàng.

Nhà hàng lại một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Cám ơn ngươi đã giúp ta.”

Chu Lâm cười nhìn về phía Phan Ngưng Tuyết.

“Cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”

Phan Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp.

Ánh mắt hai người va chạm nhau, không khỏi nở ra nụ cười.

Lúc đầu Phan Ngưng Tuyết muốn nói lời cảm ơn đối với Chu Lâm, hiện tại hắn cũng vậy.

Giờ phút này, hắn cảm giác quan hệ giữa hắn và Phan Ngưng Tuyết dường như thân thiết hơn một chút.

Có một người đẹp giống như Phan Ngưng Tuyết ở bên cạnh, Chu Lâm ăn cơm rất ngon.

Sau đó cả hai rời khỏi nhà hàng Mạn Tây.

“Quần áo tôi rách hết rồi, có thời gian tôi sẽ trả lại bộ quần áo này.”

Trước khi chia tay Phan Ngưng Tuyết vẫy tay chào Chu Lâm.

“Được, tôi sẽ chờ.”

Đây giống như một cái ước định vậy.

Tiễn Phan Ngưng Tuyết đi, Chu Lâm chuẩn bị trở về trường, sáng nay có hai buổi học quan trọng liên quan tới nghành học.

Hắn vừa tiến vào trong trường học tựu nghe thấy một tin tức oanh động lớn.

Phan Nhược Tình, hoa khôi của trường đã có bạn trai!

Sáng ngày hôm nay có rất nhiều sinh viên bắt gặp nàng mặc quần áo con trai đi cùng với một người đàn ông ở trên đường.

Sau đó, Chu Lâm cảm thấy lâng lâng hết cả người.

Phan Nhược Tình có bạn trai hay không thì hắn không biết, chỉ biết là sao cái tin tức này giống với chuyện giữa hắn và Phan Ngưng Tuyết vậy??

Vừa mới bắt đầu hắn còn đắc ý, thế nhưng khi nghe thấy có người muốn đào ra bạn trai đó là ai và muốn băm thây tên này ra ngàn mảnh liền lập tức rụt cổ loại. Sợ bị nhận ra, hắn vội vàng chui vào trong lớp.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top