Dịch: Hoangforever
Lúc này, Tô Tô vừa bước ra khỏi phòng chưa được bao lâu, thấy cửa chính bị đá văng ra thành từng mảnh, nàng giật mình một cái.
Sau đó, nàng thấy ba bóng người xuất hiện ở nơi cửa chính bể tan tành kia.
Tô Tô lập tức kêu to lên: “Vương Lập, các ngươi muốn làm gì?”
Vương Lập một cước đạp cửa chính bước vào. Thân hình lắc lư chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Tô Tô đang còn kinh hãi kia.
Hắn cười híp mắt nhìn Tô Tô: “Tô Tô, ta đã sớm nói với ngươi rồi. Cái tên thiếu gia đã chết kia của ngươi xong đời rồi mà ngươi vẫn còn ở đây trông nhà cho hắn à? Vốn ta định cho ngươi thư thả mấy ngày, thế nhưng ta đây không nhịn được, ta đây muốn làm luôn ở đây.”
“Ngươi...ngươi”
Tô Tô nghe vậy, thân hình khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù thiếu gia hiện tại đã tỉnh, thế nhưng cũng chỉ mới là vừa mới thức tỉnh mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của đám người này được, hiện tại làm sao bây giờ?
Hơn nữa ngàn vạn lần không thể để cho cái đám người này biết được thiếu gia vẫn còn sống!
Nếu như để bọn họ biết được cái tin tức thiếu gia vẫn còn sống... vậy thì e rằng thiếu gia lần này thật sự chính là không tỉnh lại nữa....
Nhìn vẻ mặt của Tô Tô, Vương Lập trong lòng liền hiểu ra vấn đề. Hắn cười dâm tà nói:
“Tô Tô muội, thực ra thì.... ta sang đây là để kiểm tra thui. Mới vừa rồi là nói đùa đấy, muội cũng biết ta là người hay thích nói đùa mà. Nhưng mà, có đôi khi nói đùa cũng có thể trở thành sự thật đấy, quan trọng là muội chọn như thế nào thôi.”
“Ngươi có ý gì?”
Tô Tô cau mày hỏi.
“Ta chỉ muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch?”
“Giao dịch gì?”
Nghe thấy Vương Lập nói như vậy, Tô Tô liền vội vàng hỏi.
“Hắc Hắc!”
Vương Lập nhìn Tô Tô cười xảo trá.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía đôi bồng đào nhấp nhô trên người Tô Tô, miệng khẽ nuốt nước bọt cái ực một phát, nói:
“Chỉ cần ngươi ngủ với ta một đêm là được. Từ đó về sau, ngươi thích làm gì thì làm, ta cũng mặc kệ, không gây khó dễ cho ngươi nữa.”
“Đương nhiên...nếu như ngươi muốn đi theo Vương Lập ta, ta đảm bảo ngươi sẽ ăn ngon mặc đẹp, chắc chắn hơn đứt cái tên Lâm Lãng rác rưởi kia rồi. Muội muội, đây là ta đang tạo điều kiện, cho muội một cơ hội đó, muội đừng phụ lòng tốt của ta.”
“Huống hồ cái tên kia đã chết. Ngươi đi theo hắn chịu khổ chịu sở như vậy còn không bằng đi theo ta hưởng thụ cuộc sống.”
“Ta có thể khiến cho muội hưởng thụ niềm vui thích khi được làm một người phụ nữ, thấy thế nào?”
“Ha ha ha ha ....”
“Ngươi.... lưu manh!”
Tô Tô nghe xong lời Vương Lập nói, cả người giận run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Hừ, không biết tốt xấu!”
“Hai người các ngươi lên bắt lại nàng cho ta!”
Vương Lập thấy Tô Tô hồi lâu không có trả lời, hết kiên nhẫn ra lệnh cho hai thuộc hạ của mình lên bắt nàng lại.
“Vâng!”
Hai người đàn ông bước ra, giơ tay định tóm lấy Tô Tô.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Đừng tới đây. Biến, cút ngay!”
Tô Tô nhìn hai gã đàn ông đang đi về phía mình, liền nhanh chóng lùi lại, vừa lùi vừa hét lớn lên.
Thế nhưng căn bản không có ai tới giúp nàng.
Còn hai gã đàn ông thì tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa cười dâm đãng.
“DỪNG TAY!”
Đột nhiên, ngay vào lúc hai người chỉ còn cách Tô Tô 3 thước, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
Thanh âm như sấm dậy, vang vọng khắp sân một hồi lâu không có tiêu tan đi.
Sau đó, một người đàn ông bước ra khỏi phòng và đứng phía sau lưng Tô Tô.
Người tới chính là Lâm Lãng. Hắn ở bên trong phòng nghe thấy tiếng la hét, quát mắng của Tô Tô liền đi ra ngoài.
Giờ phút này, mưa đã tạnh.
Lâm Lãng mở cửa phòng ra vừa khéo nhìn thấy hai người Thất Tinh bang đang vươn tay ra định chộp lấy Tô Tô, hắn tức giận quát to : “Dừng tay!”
“Ai ui, còn tưởng là ai, thì ra là cái tên phế vật Lâm Lãng.Trải qua chuyện lần trước, ngươi thế mà lại không có chết, mạng lớn thật đó!”
Hai người mặc áo mưa, trên ngực có thêu hoa văn Thất Tinh Bắc Đẩu lắc lư đi tới.
Thấy Lâm Lãng xuất hiện trên khuôn mặt họ liền hiện ra sự kinh ngạc.
Lâm Lãng lạnh lùng nhìn hai người, sắc mặt âm trầm.
Hai người này hắn cũng không có xa lạ gì. Nói đúng hơn mấy ngày trước, họ chính là huynh đệ đã cùng nhau vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu với hắn.
Thất Tinh Bang là một trong 8 Bang hội lớn ở quận Khai Dương. Ngoài bang chủ ra, Thất Tinh bang còn có 6 vị Đường chủ nữa.
Dưới 6 vị Đường chủ này là hơn 10 tên Đại Đầu Mục và hơn 60 tên tiểu đầu mục.
Lần trước bang Thất Tinh khai chiến với bang Hắc Hùng, Đại Đầu mục đã ra chỉ lệnh, lần chiến đấu này người nào giết được nhiều người nhất, người đó liền lên làm Tiểu đầu mục, trở thành một trong số những vị thủ lĩnh của Thất Tinh bang, quản lý hàng chục bang chúng.
Lâm Lãng tuổi còn trẻ lại có một thân lực lượng, cộng thêm với việc không muốn để cho Tô Tô phải khổ vì mình nữa, thế là hắn xuất trận với vẻ tàn nhẫn, hung tàn không sợ chết.
Lâm Lãng vừa mới xuất trận, trong thoáng chốc đã giết chết 4 tên bang chúng Hắc Hùng bang, làm cho mọi người ở xung quanh choáng váng.
Nhưng không ngờ tới là, người mà hắn vẫn luôn cho rằng là “anh cả tốt bụng” Vương Phương, mang theo mấy người cùng kề vai chiến đấu với hắn lại đột nhiên lui về phía sau.
Chuyện này gián tiếp đẩy hắn vào giữa vòng vây của kẻ địch, bị người của Hắc Hùng bang ăn tươi nuốt sống giết chết.
Mà cái tên Vương Lập nàylại chính là em trai của “anh cả tốt bụng” đó.
“Vương Lập, đại ca của ngươi, dựa vào việc bán đứng huynh đệ mới có thể ngồi lên vị trí Tiểu Đầu mục kia, ngươi không sợ có một ngày ta đem hắn giết chết hay sao? Nếu như không muốn mất mặt thì lăn lại đây!!”
Thật ra thì nếu như Lâm Lãng không có bị Vương Phương hãm hại, vậy thì dựa vào thành tích của hắn, hắn đương nhiên hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí Tiểu đầu mục kia.
Hơn nữa, cái đám người này cũng không dám tới đây quấy rầy Tô Tô!
Vương Lập đang còn đứng trong sân mới vừa rồi cũng bị tiếng quát lớn của Lâm Lãng làm cho giật mình.
Thế nhưng sau khi hắn nhận tiếng quát này là của Lâm Lãng, ngay lập tức hắn liền lấy lại vẻ mặt cao cao tại thượng kia.
Đang định lên tiếng thì một tên bang chúng Thất Tinh Bang đã giành nói trước:
“Ta nói này Lâm Lãng, ngươi lần trước chiến đấu đích thực là rất tà môn, vừa ra trận đã giết ngay 4 tên bang chúng Hắc Hùng bang. Ngươi nếu như không chết, vậy thì Vương đại ca sao có thể ngồi vào vị trí Tiểu đầu mục được cơ chứ??”
“Ha ha ha ha!”
Đột nhiên Lâm Lãng ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng.
Không hiểu tại sao, ba người Vương Lập khi nghe thấy tiếng cười này của Lâm Lãng thân thể liền cảm thấy rét run.
“Kể từ khi ta gia nhập Thất Tinh bang, ta vẫn luôn đi theo Vương Phương. Cho tới hiện giờ, ta vẫn luôn xem hắn là một vị đại ca tốt, cho dù cuối cùng công lao của ta là lớn nhất, thế nhưng đó cũng chỉ là muốn tranh thủ cho hắn, giúp hắn trở thành Tiểu đầu mục, chứ ta cũng không muốn vị trí đó làm gì.”
“Hừ, cũng coi như là ngươi có chút lương tâm.”
Vương Phương nghe thấy Lâm Lãng nói như vậy, có chút sững sờ nói.
Trong lòng thì tự nhủ không hiểu tại sao hôm nay cảm thấy Lâm Lãng khang khác, giống như kiểu hắn biến thành một người khác vậy.
Bất quá hắn cũng không có đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Mình chính là võ giả Cấp 5 a! Sao có thể sợ một tên phế nhân được cơ chứ??
Thật là buồn cười!
“Hai người các ngươi nhiều lời với hắn làm gì. Nhân lúc hắn đang còn bị trọng thương, nhanh chóng giải quyết hắn đi. Chỉ có người đã chết mới là đảm bảo an toàn nhất.”
“Về phần đứa con gái Tô Tô kia, ta cũng lười nói nhảm với cái con chó cái này rồi. Trước cứ chơi dăm ba hôm cái đã, đợi ta chơi chán rồi thì ném vào kỹ viện, cũng có thể đối lấy mấy Hoa mà tiêu xài.”
Vương Lập hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có coi trọng Lâm Lãng.
“Răng rắc!”
Lâm Lãng nắm chặt hai nắm đấm lại, tiếng xương cốt va chạm vào nhau kêu răng rắc.
Vương Lập thấy hai nắm tay Lâm Lãng siết chặt lại, trên khuôn mặt liền hiện ra sự cười nhạo nói:
“Sao? Muốn đánh ta sao? Sợ quá à nha! PHẾ VẬT nhà ngươi có giỏi thì nhào vô đây!!”
“Thiếu gia, đừng a! Cái tên Vương Lập này thế nhưng mà là võ giả Cấp 5 đó, ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
Tô Tô nhìn thấy bộ dạng Lâm Lãng như vậy liền kéo hắn lại, lên tiếng khuyên nhủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận