Phòng họp vốn có vẻ hơi yên tĩnh vì mọi người đều chụm thành tốp năm tốp ba thấp giọng thảo luận, nay đã bị mấy tiếng hô to kia phá vỡ, hai vị lão sư đó lập tức tự mang đèn flash, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Lúc này hai vị lão sư đó mới kịp phản ứng lại, bọn hắn cười cười xấu hổ:
- A ha ha... Thật ngại quá, không có gì, quấy rầy các vị rồi.
Sau đó hai người liếc nhìn nhau.
Xác nhận qua ánh mắt, đều là người thông minh.
Chỉ e đối phương cũng đang xem trực tiếp phần thi của Lục Trạch.
Nhưng bọn hắn đều không phát hiện ra, còn có những lão sư khác đã cố gắng nhịn được không hét lên, đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hai người.
Trong lòng bọn hắn đều khiếp sợ, Lục Trạch kia tuyệt đối là một thiên tài!
Bốn con Nham Giáp thú, trong đó có hai con là Linh thú cấp ba, một con là Linh thú cấp hai, con còn lại là Linh thú cấp một, vậy mà không thể chống đỡ nổi dù chỉ một giây,
Tất cả đều rơi thẳng xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Lạnh nhạt tự nhiên như thế, nhẹ nhàng ra đòn như thế, dù là bọn hắn, đến lúc này cũng không cách nào nhìn ra, rốt cuộc Lục Trạch đã làm thế nào.
Nhưng mà bọn hắn biết: Chiến lực của tiểu tử này ít nhất cũng phải trên Linh Vũ ngũ tầng!
Nhưng nên nhớ, tiểu tử đó chỉ mới là võ giả cửu phẩm mà thôi!
Võ giả cửu phẩm, chiến lực nằm trên Linh Vũ ngũ phẩm, đây chính là có tiềm lực Công Tử rồi!
Trong tương lai, chưa bàn tới có thật sự trở thành Công Tử hay không, nhưng chuẩn Công Tử là rất có khả năng!
Dạng thiên tài như thế...
Con mắt bọn hắn tái xanh hết rồi!
- A, hình như Lục Trạch kia lại lọp vào top mười hai kìa.
Lúc này, không biết lão sư nào hơi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Các lão sư khác đang chú ý tới Lục Trạch nghe vậy, thân thể cứng đờ, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm lão sư vừa lên tiếng kia.
Mẹ nó ngu quá!
Như thế thì còn tranh đoạt kiểu gì!
Nếu hai vị phía trên kia biết, chắc chắn sẽ ra tay!
Lão sư vừa lên tiếng đột nhiên cảm thấy có hơn mười ánh mắt mang theo sát ý quăng về phía hắn, khiến hắn lập tức bày ra tư thế phòng ngự. Đồng thời, trong đầu hắn tràn đầy dấu chấm hỏi.
Ta đã làm gì? Ta trêu ai ghẹo ai?!
Hắn cảm thấy mình rất vô tội.
Cuối cùng, hiển nhiên những lão sư đó vẫn còn lí trí, chỉ có thể thở dài.
Với tốc độ đánh giết của tiểu tử kia, không bao lâu sau sẽ lại lọt vào top mười, cho dù bọn hắn muốn giấu diếm cũng không nổi.
Tiếng hô lên của lão sư nọ hiển nhiên đã hấp dẫn sự hứng thú của lão sư khác. Lúc vừa mới bắt đầu, hình tượng ra sân của Lục Trạch đã khiến bọn hắn ấn tượng sâu sắc.
Ngay cả ba người ngồi phía trước nhất, cũng hơi kinh ngạc liếc nhìn nhau, võ giả cửu phẩm lại có thể vượt qua hầu hết học sinh Linh Vũ cảnh?
Xem ra học sinh này cũng có chút tài năng?
Đúng lúc đó, điểm tích lũy của Lục Trạch lại đứng yên, sau đó, thứ hạng của hắn nhanh chóng rơi xuống lần nữa.
Harry cùng Lý Cuồng liếc nhau, mặc dù hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không để ở trong lòng, chưa lọt vào top mười, bọn hắn sẽ không chú ý.
Chỉ có những lão sư bên dưới cảm thấy hứng thú với Lục Trạch, bọn hắn ấn mở trực tiếp phần thi của Lục Trạch, trên màn hình, tên kia đang nâng một thứ trái cây được bao bọc bởi một thứ giống như là mảnh vỡ nham thạch, lại còn nhếch miệng cười ngây ngô.
Các lão sư: "..."
Đồ thiểu năng trí tuệ!
Quả quyết tắt phần trực tiếp đó đi!
Đạt được một Nham Tâm quả đã cười y hệt như một đứa con nít bị béo phì!
Mất mặt quá! Cút xuống đi!
Thời khắc này Lục Trạch rất vui vẻ. Bởi vì đây là Nham Tâm quả đầu tiên mà hắn tìm được, hắn đã phải đi suốt một giờ mới tìm được gốc Nham Tâm quả trước mặt. Điều này khiến hắn lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn cẩn thận cất kỹ mười hai Nham Tâm quả, sau đó lại tiếp tục xuất phát.
Mà các lão sư vốn đang chú ý Lục Trạch đều tỏ ra nghi hoặc, trong lòng âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ tiểu tử này rất thiếu tài nguyên tu luyện? Nếu không thì vì sao mỗi lần có được linh dược lại vui vẻ như vậy?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận