Quần chúng ăn dưa vẫn luôn nhìn trực tiếp bị rung động thật lâu không thôi, hình ảnh lạnh lùng của Lục Trạch đã mê đảo không ít tiểu muội.
Phong cách tổng tài bá đạo, cực soái!
Ngươi đáng giá có được.
Nhưng mà, hình ảnh như vậy chỉ kéo dài vẻn vẹn một cái chớp mắt, Lục Trạch nhìn thi thể hai con Hoàng Nham tinh thú khổng lồ, khóe miệng điên cuồng giương lên.
Trên mặt viết đầy hai chữ vui vẻ!
Hoàng Nham tinh thú lớn như thế, có thể làm thịt kho tàu, hấp, nướng than, mỗi kiểu nấu một lần!
Xuỵt xoạt!
Sau đó, hắn mang theo nụ cười vui vẻ bước tới trước, lập tức xuất hiện trên cột đá nơi có huyệt động của hai con Hoàng Nham tinh thú.
Ban nãy, vì để không ảnh hưởng tới linh dược chỗ này, Lục Trạch đã cố ý mang hai con Hoàng Nham tinh thú ra xa rồi mới chiến đấu, cho nên hầu hết linh dược trên trụ đá đều được bảo vệ hoàn hảo.
Nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn, Lục Trạch lộ ra vẻ hạnh phúc.
Xem ra hoạt động thu thập nguyên liệu nấu ăn tại Hoàng Nham Thạch Lâm đã có thể kết thúc rồi!
Quần chúng vây xem: "..."
Vừa rồi, vì tình hình chiến đấu kịch liệt, đám người chấn động khiến bình luận biến mất, bây giờ bình luận lại xuất hiện.
"Vừa rồi... Lục Trạch tiểu ca ca hình như đang nuốt nước miếng?"
"Nói bậy! Nam thần không dính khói lửa trần gian, làm sao lại nuốt nước miếng?"
"Đúng vậy đúng vậy, không nghe không nghe, con rùa niệm kinh!"
"Vì cái gì... Ta cảm thấy Lục Trạch là đến tìm nguyên liệu nấu ăn?"
Lời này vừa mới xuất hiện, đám người nhịn không được đưa tay sờ lấy lồng ngực của mình.
Không biết vì cái gì, nhưng mà trái tim đau!
Tổng tài bá đạo đâu rồi?
Ngươi không thể tiếp tục lãnh khốc nữa hả?!
Tốt xấu gì cũng giả vờ nói mấy lời ngầu ngầu đi chứ!!!
Đám linh dược quỷ kia rốt cuộc có thù gì với ngươi, mà ngươi cứ nhất định không buông tha chúng chứ?
Phong thái thiên tài của ngươi đâu?
Tâm trạng của quần chúng vây xem cực kì phức tạp...
Ngay vào lúc Lục Trạch như một con ong mật cần cù, chuyên chú thu thập linh dược thì quần chúng vây xem lại phát hiện điểm tích lũy của Lục Trạch vì đánh chết hai con Linh thú cửu cấp đỉnh phong nên tăng vọt, vượt qua các học sinh khác, chiếm vị trí thứ nhất.
Phải biết, Caskey vốn đứng đầu cũng mới là Linh Vũ cảnh ngũ tầng, dù hắn cũng là thiên tài nhưng giết Hung thú lục cấp cũng đã phải dùng hết sức. Nếu xui xẻo chạm mặt Hung thú thất cấp, thậm chí có thể bị dí vắt giò lên cổ. Mà điểm tích lũy khi giết Hung thú cửu cấp đỉnh phong lại hơn giết Hung thú thất cấp mấy lần, Lục Trạch xem như thu hoạch được mùa một phen.
- Khó trách Lục Trạch khi nãy không thèm để ý, thì ra đã tính trước rồi à?
- Cũng đúng, có thể đánh chết Linh thú cửu cấp đỉnh phong mà không bị thương, chỉ cần hoạt động ở Hoàng Nham Thạch Lâm thì điểm tích lũy tăng lên có khác nào hỏa tiễn đâu?
- Lục Trạch tiểu ca ca mạnh vô địch!
Mà trong trường học, khi Lục Trạch vọt lên đứng đầu, hiệu trưởng đã cười không khép miệng được:
- Tiểu tử này thật là thiên tài, trường học chúng ta nói không chừng thật sẽ xuất hiện một học sinh được cử đi Đại học Liên Bang!
Giáo viên đứng phía sau cùng xem trực tiếp cũng cười. Trường học nổi danh đại biểu cho nguồn học sinh tăng lên, đại biểu cho thành tích tăng lên, đây chính là thành tích của bọn họ đấy!
Đây là chuyện tốt với tất cả mọi người, tự nhiên ai cũng vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, mọi người vừa thấy Lý Lương nhếch miệng cười thì dù tâm trạng tốt tới đâu cũng đều cảm thấy buồn bực.
Người so với người, tức chết người, tên khốn Lý Lương này xem như may mắn!
Nếu như Lục Trạch là học sinh của bọn họ thì người đang cười sung sướng lúc này sẽ là bọn họ mới đúng!
Mà giờ khắc này trong phòng họp, Lý Cuồng cùng Harry đã bắt đầu gửi link cho nhân viên nhà trường của mình, nhân viên nhận được cũng bắt đầu xem xét nên dùng điều kiện thế nào để mời chào học sinh này.
Chỉ cần Lục Trạch không ngã xuống, nhất định có thể trở thành chiến lực đứng đầu Nhân tộc!
Chỉ có cường giả càng nhiều, nhân tộc mới có thể càng ổn.
Đây là chuyện may mắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận